Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1120-1: Cầu xin! (1)




Chuyện này càng nghe càng mơ hồ! Vẻ mặt đầy hồ nghi của Lý Kỳ nhìn Vương Trọng Lăng, nói:

- Vương thúc thúc, chuyện này liên quan tới danh tiết, người không nên nói lung tung!

Vương Trọng Lăng hừ một tiếng nói:

- Liên quan tới danh tiết của ngươi? Vậy con gái ta thì sao?

- Con gái ta là cái gì?

Vương Trọng Lăng trừng mắt lườm hắn, nói:

- Ngươi tự suy nghĩ đi, ngươi ở trong Tần phủ lâu như vậy, cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, lời đồn bên ngoài về ngươi và Tam nương còn ít sao?

Lý Kỳ liền nói:

- Cái gì mà cô nam quả nữ? Tần phủ có rất nhiều người mà. Hơn nữa, chuyện này ta và phu nhân đều sớm đã giải thích rồi. Chúng ta là trong sạch, trời đất chứng giám!

Vương Trọng Lăng nói:

- Chuyện này ta biết, dù ngươi có chút háo sắc ….

- Gượm đã! Ta háo sắc gì chứ?

- Ý của Vương thúc thúc là, dù ngươi khá đa tình, nhưng là người chính phái, không đến mức xằng bậy. Vương thúc thúc đương nhiên tin ngươi rồi.

- Chuyện này cũng không có gì khác biệt lắm, đa tình vẫn luôn là nỗi đau của người ta.

Lý Kỳ thở phào một cái, nói:

- Nếu người tin tưởng ta, vậy thì còn gì để nói?

Vương Trọng Lăng nói:

- Cũng không thể nói như vậy được, ta tin ngươi là một chuyện, nhưng người ngoài lại không tin ngươi.

- Ta cũng không lạ lẫm gì.

- Vấn đề chính là ở chỗ này.

Vương Trọng Lăng thở dài, nói:

- Mặc dù giữa ngươi và Tam nương là trong sáng, điều này ta cũng tin. Nhưng người khác không tin, chuyện này đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ đối với Tam nương. Bây giờ ngươi lại là người quan trọng trước mặt Hoàng thượng, là Kinh tế sử, người trong kinh thành dám động tới ngươi chưa tới 10 người. Vương di ngươi bên này đang tìm cho Tam nương một vị phu quân tốt, mà ngươi lại đứng bên đó, cho dù là điều kiện của con gái ta có tốt đến mấy thì những người đó cũng phải sợ ngươi. Đối với Tam nương cũng phải kính từ xa! Ai cũng không thể vì một người phụ nữ mà đắc tội với Kinh tế sử như ngôi sao sáng trong triều. Ngươi nói xem có phải vì lý này không?

Cái rắm! Lý Kỳ dù là nghe cũng hiểu rồi, nhưng vẫn chửi thề một câu, lạnh lùng nói:

- Vương thúc thúc, người đây là đang đào hố chôn ta đấy!

Vương Trọng Lăng tặc một tiếng, nói:

- Sao ngươi lại nói như vậy? Đây vốn chính là sự thực.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Được rồi! Dù đây có là sự thật, vậy ta chuyển ra khỏi Tần phủ là được rồi. Chuyện này được rồi.

Vương Trọng Lăng vội nói:

- Vậy thì sao được chứ? Chuyện này để người khác biết, ngươi đây là đang bội tình bạc nghĩa, hơn nữa ngươi đi rồi, Tần phủ chẳng phải sẽ trở về thuở hoang vắng ban đầu sao? Con gái ta há không phải là càng cô độc sao?

Bội tình bạc nghĩa? Trời ạ! Chuyện này ta cũng đang bị oan uổng đây. Ta không có loạn, ngươi lại còn cho ta tội danh này, thật đáng ghét. Lý Kỳ oán hận nói:

- Vương thúc thúc, xem ra với danh phận khoa lý học của ngươi, ta không thể so đo với người về phương diện khoa văn. Chúng ta đều là đàn ông, người rõ ràng chút đi, rốt cuộc là người muốn thế nào?

Vương Trọng Lăng liền đảo mắt một vòng, thở dài nói:

- Chuyện đã tới nước này rồi, duy có một kế khả thi.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Người không phải là muốn ta cưới con gái người chứ?

- Người thông minh!

Vương Trọng Lăng nói xong lại là vẻ mặt buồn bực, nói tiếp:

- Nhưng cũng thiệt thòi cho con gái ta.

Nói như là ông còn chịu thiệt thòi lớn ấy.

Cũng biết là như vậy, lão ta muốn dựa vào mình. Ngươi muốn dựa, dựa vào Trịnh Dật đi! Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Đúng rồi! Ta thấy hay là đừng để thiệt thòi cho con gái người nữa.

Vương Trọng Lăng nói:

- Chuyện này cũng không còn cách nào khác, danh tiếng của con gái ta cũng đều bị ngươi hủy rồi.

Trong lúc nói chuyện, đã bày ra một cái bẫy để Lý Kỳ rơi xuống.

Không ngờ lão này lại vô sỉ như vậy. Lý Kỳ làm sao có thể chịu nổi, liền nói:

- Vương thúc thúc, ta nghe thúc nói hình như là ta đã ức hiếp con gái thúc vậy. Cho tới bây giờ, đều là con gái thúc ức hiếp ta mới đúng. Ta mới là người bị hại.

- Thật sao?

Vương Trọng Lăng bật cười ha hả, nói:

- Chuyện này cũng không sao hết, dù ai ức hiếp ai, các người đều phải có trách nhiệm với nhau.

Mẹ kiếp! Cái này cũng được! Lý Kỳ nói:

- Nếu ta không đồng ý.

Vương Trọng Lăng xị mặt ra nói:

- Lý Kỳ, lẽ nào ngươi thấy tiểu nữ không xứng với ngươi?

- Không dám, là ta không xứng với lệnh ái.

- Lời này rất đúng, hơi miễn cưỡng một chút, nhưng cũng tạm được.

Tạm được cái con em mày! Ta đây chỉ là khách sáo không được sao? Lý Kỳ không muốn nói chuyện linh tinh với lão ta nữa, đơn giản nói:

- Chuyện này dù là thúc có nói ba hoa chích chòe, ta cũng tuyệt đối không thể nhận lời.

Vương Trọng Lăng liền nói:

- Chuyện này là vì sao?

Lý Kỳ thở dài nói:

- Vương thúc thúc, trước tiên, ta đây không phải nói lệnh ái của thúc không tốt, là một người đàn ông mà nói, là rất khó từ chối người con gái giống như lệnh ái. Nhưng ta đây là tôn trọng lệnh ái. Cô ấy có suy nghĩ của cô ấy, các người không nên miễn cưỡng cô ấy được chứ.

Vương Trọng Lăng liền mắng:

- Tôn trọng cái chim ấy, ông mày còn không đủ tôn trọng nó sao? Nhưng từ đầu tới giờ thì sao? Ngươi cũng thấy rồi, ngươi bây giờ cũng đã làm cha rồi, nên hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ chứ. Đổi lại là ngươi, ngươi thấy con gái mình đơn độc như thế cả đời, nó lại còn trẻ như vậy.

Cũng đúng! Lão ta nói hình như là cũng có lý. Ây da, chuyện này thật đúng là thanh quan khó xử việc nhà mà! Lý Kỳ liền nói:

- Cho dù là thúc nói đúng đi nữa, nhưng thúc cũng đừng tới tìm ta chứ. Trong thiên hạ nhiều đàn ông như vậy thoải mái cho các người chọn. Thế này đi, thúc nhắm ai, ta sẽ nói với người đó …. Không không không, như vậy cũng không được, làm giống như là là người bán rẻ phu nhân vậy. Chuyện này ta không thể làm được. Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới ta. Thúc nên tìm cao minh khác vậy.

Vương Trọng Lăng bất đắc dĩ nói:

- Nếu có người tốt để chọn, ta cũng không tới tìm người rồi.

- Người đó … Trịnh Nhị Lang à! Hắn ta cũng đúng là một quân tử!

Còn chưa nói dứt lời, vừa nói tới Vương Trọng Lăng liền tức giận nói:

- Ngươi nói không sai, Trịnh Dật quả thực là một sự lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên, vốn là hắn ta làm việc ở Túy Tiên Cư rất tốt. Ngươi lại điều hắn ta tới Giang Nam. Ngươi nói ngươi là có dụng tâm gì? Ngươi có nên có trách nhiệm hay không?

Ây da! Ta đây là thật sự tự mình chuốc lấy khổ rồi. Lý Kỳ liền ho khan vài tiếng, nói:

- Trùng hợp, trùng hợp, đây đều là sự trùng hợp. Hơn nữa, Vương thúc thúc, thúc cũng là đại thần trong triều, không thể cho rằng ta đây cũng là vì lòng riêng chứ. Về phần trách nhiệm này, ta cũng không hiểu, vì sao thúc lại cố tình gài bẫy ta.

- Đây là gài bẫy ngươi sao? Đây có lẽ là thuận tiện cho ngươi đấy!

Khẩu khí của Vương Trọng Lăng kiên quyết nói:

- Lý Kỳ, bất luận thế nào, ngươi cũng phải giúp ta chuyện này. Ngươi cũng biết, trên thế giới này, ngoài người thân ra, Tam nương nó đối với những người đàn ông khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới. Duy chỉ có ngươi là khác. Huống hồ, cưới con gái ta về, lại chẳng thiệt thòi gì cho ngươi cả. Ta và Vương dì của ngươi đều hy vọng ngươi cứu Tam nương ra khỏi biển lửa.