Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1111-3: Trong diễn ngoài diễn (3)




Cái gọi là bộ gõ, kì thực chính là dùng gậy gõ bát đào, kỳ thật chân chính làm náo động vẫn là Sài Thông, bằng không mới vừa rồi y cũng sẽ không khẩn trương như vậy a! Nhưng Cao Nha Nội tính tình đơn thuần, lúc ấy rất nhanh đã bị hai người bọn họ liên kết lừa dối, nghĩ đến loại bộ gõ Tây Dương này nhất định là rất bùng nổ, vì thế, còn bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu.

Vì thế, bọn họ còn mời tới nhạc sĩ số một số hai kinh thành, thay bọn họ soạn, có dễ nghe hay không, lại là chuyện khác, mấu chốt là phải phong cách, đây mới là trọng yếu nhất.

Bởi vì, bọn họ đều bỏ ra bao mồ hôi công sức, thế cho nên đoạn diễn này, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhẹ nhàng vui sướng tràn trề.

Khán giả cũng cực kỳ hưởng thụ, kêu to thống khoái, đoạn này vừa diễn xong, tiếng vỗ tay không ngừng.

Cao Nha Nội nghe được những tràng vỗ tay này, cực kỳ hưởng thụ, càng diễn càng nhập thần, mãi đến lúc chấm dứt, vẫn không phạm bất cứ sai lầm gì.

Đợi Hoàng Dược Sư kêu Quách Tĩnh một tiếng "Hiền tế". Cao Nha Nội và diễn viên liên can liền đi tới trước đài, đứng thành một hàng, chắp tay cùng kêu lên nói: - Chúc các vị năm mới vui vẻ!

Tám màn che lớn chậm rãi hạ xuống.

Cuối cùng kết thúc, diễn xong xuất diễn này, thật là muốn ta lấy của ta nửa cái mệnh nha! thần kinh căng thẳng của Lý Kỳ rốt cục thư giãn hơn, cả người giống như quả bóng cao su hết hơi, tê liệt ngã xuống ở trên ghế. Âm thầm quyết định, những việc như thế này về sau không được làm tiếp nữa, nếu không quả thực chính là tự tìm đường chết a.

Năm mới vui vẻ? Diễn viên chính còn chưa ra nha? Dưới đài, người xem đang sửng sốt, ngơ ngác nhìn trên đài, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Huy Tông chỉ chỉ trên đài, cau mày nói: - Đây--- đây là có chuyện gì?

Dựa vào! Màn che cũng đã chậm rãi hạ xuống. Ngươi nha còn xem không hiểu nha! Lý Kỳ đáp: - Hồi hoàng thượng, đã kết thúc.

- Cứ thế kết thúc rồi? Tống Huy Tông kinh ngạc nói.

Thái Kinh cũng nói: - Đúng vậy a, Lý Kỳ, ngươi làm sao lại lôi ra có một chút như vậy, lão phu xem còn chưa đã nghiền nha!

Không ít người xem cũng bắt đầu làm khó dễ. Lớn tiếng la hét, bảo Cao Nha Nội bọn họ tiếp tục diễn nữa. Cao Nha Nội thật ra cũng muốn diễn, nhưng y cũng không đọc sách, chỉ là người nghe đọc, làm sao nhớ rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Còn diễn? Ngươi muốn trái tim ta phát bệnh à! Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng, Thái sư, hiện giờ đã canh ba rồi.

Tống Huy Tông lúc này mới nhìn sắc trời, thực cũng không còn sớm nữa, thở dài, nói: - Đúng là không còn sớm, chỉ có điều, trẫm còn không có xem đã nghiền nha!

Đâu chỉ ông ta, mặc dù là đám người Cao Cầu, Thái Du đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lúc này, màn che đã hoàn toàn hạ xuống, nhưng khán giả vẫn còn không chịu rời sân, ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, dường như đang đợi một câu trả lời thỏa đáng, đồ ăn vặt ta cũng đã mua xong rồi, ngươi lại chỉ cho ta xem có nhiêu đây, quá ức hiếp người rồi.

Không có cách nào, Lý Kỳ làm đạo diễn lần yến hội lớn này, đành phải đứng dậy, khuyên can mãi, rốt cục mới làm cho những khách nhân này rời đi.

Lúc này đây, tuy rằng trong yến hội khúc chiết không ngừng, nhưng coi như là hoàn mỹ.

Tin tưởng mãi đến rất nhiều năm sau, buổi yến hội hoàn toàn mới này, vẫn còn là chủ đề để người nói chuyện say sưa.

Tống Huy Tông nguyên bản còn muốn về phía sau đài tìm hiểu xem làm như thế nào để nhẹ nhàng mà ngồi xuống, nhưng hiện giờ canh giờ quá muộn, ông ta nhất định phải hồi cung rồi, không có cách nào, Lý Kỳ đành phải sai người rất nhanh đem một đôi giá giầy trang bị tới cho Tống Huy Tông, để ông ta mang về chậm rãi nghiên cứu.

Lúc này, Tống Huy Tông mới vừa lòng rời đi.

Tiễn bước đám cá sấu lớn này xong, Lý Kỳ chuẩn bị lập tức tiến đến hậu trường, mắng thì mắng, hắn trong lòng vẫn là khá lo lắng thương thế của hai thằng dở hơi kia. Nhưng vừa ra bên ngoài rạp, chỉ thấy bên ngoài rạp, trên lầu đều đứng đầy người, hiển nhiên, bọn họ mới vừa rồi vẫn đang đứng ở phía trên xem, cười lắc đầu.

...

...

- Tiểu Cửu, ngươi cái tên trứng chim kia, xuống tay nặng như vậy, quá độc ác đi, ngày khác ta nhất định phải báo thù rửa hận, ai ôi!!!, đau chết mất. Tiểu Thiên, ngươi hãy xoa bóp nhẹ chút nha.

- Ca ca, việc đó có liên quan gì đến ta đâu, lúc ấy là chính ngươi đụng tới có được hay không!

- Ngươi đã đánh ta thành như vậy, còn muốn cùng ta tranh giành.

- Được được được, ta không nói được rồi chứ.

- Cái kia --- ừ, Phiêu Phiêu muội tử, cô xem ta cũng vì cô, mới bị tổn thương nặng như vậy, cô có thể giúp ta xoa xoa hay không, tiểu Thiên gã rất xuống tay quá nặng, càng xoa càng tổn thương.

Bên trong lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không cần nhìn, cũng biết bên trong là tình hình gì, đơn giản chính là cái tên dâm tặc Cao Nha Nội đang làm nũng, bị những người còn lại nhất trí khinh bỉ y.

Con mẹ nó chứ! Thằng nhãi này, tương lai nhất định sẽ chết ở trên bụng nữ nhân, đến tình trạng này rồi, vẫn không quên tán gái, tuy nhiên, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy nha, ai con mẹ nó thích một người nam nhân trên người mình chà xát đến chà xát đi chứ. Đứng ở ngoài cửa, Lý Kỳ nghe thằng nhãi này vẫn trung khí mười phần, lửa giận trong lòng phụt một tiếng, xông lên đến đầu, làm sao còn có nửa phần lo lắng, sao có thể để cho thằng nhãi kia thực hiện được, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, bắt chước của Cầu ca nói: - Khang nhi, ngươi chớ có càn quấy!

- Không tốt, cha ta đến rồi!

Y vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên một tiếng hô to hoảng sợ.

Chỉ thấy Cao Nha Nội nháy mắt từ một người nửa tê liệt, biến thành một cao thủ võ lâm thân thủ nhanh nhẹn, từ trên ghế bắn lên, giật nảy mình, rất sung sức.

Lý Kỳ nhìn thấy vậy khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

- Lý --- Lý Kỳ!

Cao Nha Nội tránh ở mặt sau ghế dựa, ló ra nửa cái đầu, thấy là Lý Kỳ, sắc mặt không khỏi sửng sốt.

Lý Kỳ lườm y một cái, buồn bực lắc đầu, đầu giương lên nói: - Xuất hiện đi, cha ngươi chưa có tới.

- Lý Kỳ, ngươi quá vô sỉ đi à nha, không ngờ trêu đùa ta, ai ôi!!!, ngực của ta nha!

Cao Nha Nội xác định Cầu ca chưa có tới, nhất thời chửi ầm lên, làm cho trước ngực đau đớn từng hồi: - Tiểu Thiên, mau đỡ bản Nha Nội, đau, đau chết mất.

Lục Thiên vội vàng đỡ lấy Cao Nha Nội ngồi xuống.

Ngực của ta? Người này thật đúng là quá dâm đãng rồi, động chút cũng đau không chết được ngươi. Lý Kỳ tức giận nói: - Trêu đùa ngươi? Là ngươi trêu đùa ta đi, mới vừa rồi ta có thể bị ngươi chơi chết đó, ngươi muốn làm loạn, cũng nên nhìn đây là lúc nào nha.

Cao Nha Nội đúng lý hợp tình nói: - Lý Kỳ, lời này của ngươi là có ý gì? Ta là người bị hại nha, ngươi coi, ngực của ta đều bị Tiểu Cửu khốn khiếp kia đánh thành bộ dáng này rồi.

Nói xong y kéo vạt áo ra, chỉ thấy trước ngực là một mảng xanh tím to tướng.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật sự là đáng tiếc a!

Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Đáng tiếc gì?

Lý Kỳ biến sắc, lạnh lùng nói: - Đáng tiếc không có đánh cho thằng nhãi ngươi thành tàn phế đi! Cũng mệt cho ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, đây đều là ngươi tự tìm, số lần luyện diễn cũng không ít, ngươi cũng đừng nói ngươi lúc ấy không phải cố ý, lại bắt lấy tay của tiểu nương tử, lại giả bộ nhu nhược, vừa muốn khoe khoang, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?

Nói tới đây, hắn đột nhiên phát hiện hồn tiểu tử Hồng Thiên Cửu này không ngờ lại trốn ở một bên cười trộm, giận cũng sẽ không chỉ phát ở một chỗ, dời mục tiêu nói: - Tiểu Cửu, ngươi cũng đừng cười, ta bảo ngươi đừng uống rượu nhiều như vậy, ngươi lại cứ không nghe, còn nói không có việc gì, kết quả còn chưa lên sân khấu, liền gây ra một trận cười lớn đến như vậy, còn ngoắc tay, ngươi ngoắc tay cái gì, ngươi cho là ngươi là Phùng Củng à!

- Đại ca, Phùng Củng là ai?

- Là đại gia ngươi!

-...!

Sài Thông cũng nhịn không được nữa rồi, nói: - Nói rất hay, Nha Nội, ngươi cũng biết mới vừa rồi ở trên đài, ta đã bị ngươi dọa chết khiếp, ngươi muốn xằng bậy, ít nhất cũng phải nói trước một câu nha, để cho chúng ta có chút chuẩn bị, ngươi đây không phải là càn quấy sao.

Cao Nha Nội vẹo mắt liếc hai người bọn họ, bĩu môi nói: - Mỗi gò đất một con chó!

- Là cá mè một lứa! Sài Thông thói quen sửa chữa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y liền cảm giác không đúng, nói: - Ngươi mới cá mè một lứa đó.

Cao Nha Nội giải thích:

- Ta đây còn không phải là vì khiến cho xuất diễn này càng thêm phấn khích sao, ngươi không nhìn thấy bản Nha Nội mỗi một lần phấn khích phát huy, nhóm thúc thúc bá bá kia ra sức trầm trồ khen ngợi sao, điều này chứng minh ý tưởng của ta đều rất thành công, các ngươi đây là ghen tị việc ta đoạt nổi bật các ngươi nên mới cố ý nói như vậy.

- Ta ghen tị ngươi? Ngươi không biết xấu hổ sao? Sài Thông phát điên nói.

- Là các ngươi không biết xấu hổ! Tiểu Cửu, ngươi nói phải không? Cao Nha Nội cũng không ngốc, còn biết kéo bè kết phái.

Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng cười, không dám lên tiếng, y so với Cao Nha Nội càng rõ ràng thế cục hơn, biết hai người bọn họ đã khiến cho nhiều người tức giận, nói thêm gì đi nữa chỉ biết càng thêm bi kịch.

Xong rồi, xong rồi, cứ tiếp diễn như thế một lúc nữa, lão tử sẽ điên mất. Lý Kỳ thủ vừa nhấc, nói: - Được được được. Ta không nói nữa, dù sao hợp tác giữa chúng ta dừng ở đây, lần sau --- không, không còn có lần sau rồi. Tại hạ cáo từ! Các vị đại gia dừng bước, không cần tiễn!

- Ai tiễn!