Tuy Cao Nha Nội không dựa theo tình tiết của vở diễn, nhưng động tác lắc lư lảo đảo của y thật sự sinh động cực kỳ, phảng phất như Đông Tà đã dùng nội lực đánh y vậy, hơn nữa động tác lộn ngược ra sau của y cũng tiêu sái phóng khoáng.
Những người ngoài ngành này còn không phải là muốn xem náo nhiệt sao, tuy rằng hiện tại trên đài không có pha hành động nào đáng nói, nhưng đám người Tống Huy Tông lại cảm thấy diễn rất giống thật, lại cảm thấy động tác lộn ngược đó của Cao Nha Nội thật đẹp, đều nhịn không được mà hoan hô, hoàn toàn không để ý Tây Độc phía sau xấu hổ đến thế nào.
Lần này thật đúng là sai có cái hay của sai nha!
Con mẹ nó vậy cũng được? Vẻ mặt Lý Kỳ khiếp sợ, chỉ có thể thầm than thở, sựtồn tại của thằng nhãi Cao Nha Nội này căn bản chính là sai có cái hay của sai, vận may thật con mẹ nó quá tốt, tốt đến độ khiến Lý Kỳ ghen tỵ cô cùng.
Ha ha! Âu Dương Khắc nha Âu Dương Khắc, ngươi nghe thấy tiếng vỗ tay dưới đài không, bản Nha Nội diễn ngươi thật sự là phúc đức của ngươi đó. Cao Nha Nội đứng trên đài tựa như đứng trên một đám mây vậy, bắt đầu lâng lâng, khóe miệng khẽ nhếch lên hai bên, xem chừng chuẩn bị cười to hai tiếng ha ha.
Lý Kỳ nhìn thấy mà trong lòng bàn tay toát mồ hôi.
Vẻ mặt này Sài Thông quen thuộc quá rồi, vội nhỏ giọng nói:
- Nha Nội, ngươi làm gì đó?
Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh saulưng, nếu như bật cười thì vở diễn xem như kết thúc ở đây rồi.
Tây Độc phía sau cũng tỉnh táo lại, vội vàng tiếp tục diễn, tất cả lại trở về đúng như kịch bản.
Chiêu thức mà Cao Nha Nội lộ ra đã làm khán giả no nê thỏa mãn, cách diễn nửa giả nửa thật này đã nhanh chóng làm bọn họ đắm chìm trong đó.
Cao Cầu cũng ngồi xuống, thấy đám người Thái Kinh đều đang nhìn mình một cách kỳ quái, trong lòng rất xấu hổ. Nhưng nhìn lửa giận trong mắt ông ta, Cao Nha Nội mà trở về chắc chắc sẽ đụng phải bạo lực gia đình. Nhưng loại trò chơi trẻ con bạo lực gia đình này đối với Cao Nha Nội mà nói quả thực không đáng nhắc tới, qua hôm sau thì không sao nữa, hơn nữa vẫn tôn kính Cầu ca như vậy thường làm cho Cầu ca sinh lòng áy náy.Lý Kỳ cũng coi như thở phào một hơi, hợp tác với Cao Nha Nội thật sự là đòi mạng mà!
Qua vài câu đối thoại, tâm tư của mọi người đều quay lại đặt hết vào vở kịch.
- Viên “Thông tê địa long hoàn” này là lấy được trong thân thể dị thú ở Tây Vực, lại được ta luyện thuốc chế thành, đeo ở trên người sẽ bách độc bất xâm, khắp thiên hạ chỉ có một viên này thôi. Sau này ngươi là vợ của cháu ta, không cần phải sợ độc xà độc trùng của ông chú ngươi nữa. Tác dụng của viên long hoàn này không nhỏ, có điều cũng không thể xem là kỳ trân dị bảo gì. Cha ngươi tung hoành thiên hạ, có báu vật nào mà chưa thấy qua chứ? Ta chỉ lấy chút quà thôn quê làm lễ vật gặp mặt, thật sự khiến ông ta chê cười rồi.
Năng lực nhớ lời thoại của nhạc sư đóng vai “Tây Độc” này thật sự không phảichỉ để trưng cho đẹp, nói ra đoạn lời thoại dài này mà không dừng lại chút nào.
- Đa tạ ngài nha!
“Hoàng Dung” cười ngọt ngào đưa tay đón. Liễu Phiêu Phiêu này vốn xuất thân phong trần, tuy vào nghề không lâu lắm nhưng cũng xem như là người nổi bật trong số đó. Đến ngay cả Trần A Nam nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hồn này cũng không khỏi lay động tâm hồn.
Nhưng Cao Nha Nội này lại không giống với nam nhân bình thường, nữ nhân càng kiều mị thì y càng thích tiếp cận, không hề bị điện giật cho hôn mê. Lúc trước Phong Nghi Nô xinh đẹp nổi danh khắp Biện Lương, vẻ mặt cao ngạo khiến cho vô số nam nhân vô cùng xấu hổ, không dám tới gần, nhưng Cao Nha Nội không chút e sợ nào, có cơ hội liền tiếp cận. Đương nhiên lần nào cũng bị cự tuyệt không cho vàonhà. Liễu Phiêu Phiêu rõ ràng là tươi cười với “Tây Độc”, nhưng trong mắt Cao Nha Nội lại trở thành quyến rũ y. Lần này thì nguy rồi, thằng nhãi này nhất thời quên hết tất cả, đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mịn trắng ngọc như mỡ dê kia, cười hì hì nói:
- Dung muội muội, chúng ta đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy.
Trong lúc nói chuyện, y còn bóp nhẹ bàn tay một phen, dâm đãng hết thuốc chữa rồi.
Đây tuyệt đối là lời thoại dán nhãn “Cao Nha Nội” nha! Động tình rồi thì không còn lễ nghĩa nữa. Hơn nữa mấy ngày nay y được Mã Kiều dạy dỗ, thân thủ đã nhanh nhẹn hơn nhiều, cái nắm tay này cũng bỏ không ít công sức trong đó nha!
Lần này thì hay rồi, lưu manh mà biết võ thì thần tiên cũng không ngăn được mà!Dâng trào!
Quá phóng túng mà!
“Tây Độc” một lần nữa bị lời thoại tự mình thêm vào của Cao Nha Nội dọa cho ngây người, trong lòng hô hoán, kịch bản không phải như vậy mà!
Sài Thông bên cạnh tức giận đến hộc máu. Dựa theo nội dung vở kịch thì Âu Dương Khắc nhìn Hoàng Dung đến xuất thần, sau đó Hoàng Dung phóng ám khí vào Âu Dương Khắc, Tây Độc ra tay ngăn cản, đây chính là cơ hội tốt để y thể hiện mình nha. Ngờ đâu Âu Dương Khắc này không chỉ không nhìn đến mê mẩn, mà còn nắm chặt tay Hoàng Dung. Tay cũng đã bị cầm thì làm sao còn phóng ám khí được nha. Chỉ đáng tiếc lúc này y đang quay mặt về phía khán giả, không tiện lên tiếng nhắc nhở, việc này làm y sốt ruột vô cùng, không biết làm sao diễn tiếp đây.Tống Huy Tông dưới đài xem mà như lọt vào sương mù, ánh mắt còn nhìn lên đài, ngoài miệng lại nói:
- Lý Kỳ, trẫm nhớ rõ trong truyện không phải nói như vậy mà! Hả? Lý Kỳkhanh che mặt lại làm gì?
Bộ phim võ hiệp đã biến thành như vậy rồi, đạo diễn ta đây có thể không che mặt sao. Chỉ thấy Lý Kỳ đã sắp rút đầu xuống dưới bàn rồi, hai tay lại che kín lấy mặt. Biểu diễn đã thành như vậy rồi, hắn thật lòng không còn mặt mũi để gặp người ta nữa. Nhưng Hoàng thượng đã gọi, hắn không thể không trả lời, ngẩng đầu lên, nở nụ cười gượng gạo, nói:
- Ừm, cái nàykịch trên đài đương nhiên phải có khác biệt với trong sách rồi, không lạ, không lạ.
Trong lòng không khỏi nghĩ đến câu nói cũ nhưng sâu sắc, không làm cho chết thì không chết được.Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Thì ta là thế.
Liễu Phiêu Phiêu cũng sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại, trong lòng linh cơ khẽ động, dùng hai ngón tay nhéo mạnh lòng bàn tay của Cao Nha Nội.
- Sít!
Cao Nha Nội vốn dĩ đã nhập tâm vào quá trình tán gái rồi, đột nhiên trên tay lại truyền đến đau đớn, nhất thời tỉnh ngộ lại, thầm kêu không xong rồi!
Liễu Phiêu Phiêu đảo mắt, đưa mắt ra hiệu với Cao Nha Nội.
Khoan nói đến những chuyện khác, nhưng Cao Nha Nội lại nắm bắt ánh mắt củanữ nhân vô cùng chính xác, chỉ nghe Liễu Phiêu Phiêu trách mắng:
- Đồ vô sỉ!
Đột nhiên rút tay ra rồi vung về phía Cao Nha Nội.
- Không hay!
Cao Nha Nội phản ứng cực nhanh, lập tức ngửa ra sau rồi ngã xuống.
Thời khắc thể hiện mình đây rồi, sắc mặt Sài Thông phẫn nộ, vung ống tay áo lên, chợt thấy hiện lên kim quang, vài tiếng đinh đinh đinh vang lên, quát mắng:
- Làm gì đó?
“Hoàng Dung” liền ủy khuất bật khóc, khóc to nói:
- Phụ thân, cha đánh chết con là tốt nhất, dù sao thì con thà chết cũng không gả cho đồ tồi tệ này.Nàng vừa khóc thì vị “Tây Độc” kia cũng tỉnh táo lại, chuyển thân mình vươn xà trượng ngăn tay của “Đông Tà” lại, tay trái nhét viên “Lục vị địa hoàng hoàn”à không, là “Thông tê địa long hoàn” vào tay “Hoàng Dung“.
Những độc tác này đều cực nhanh, trong vẻ bá đạo có mang theo nét phiêu dật, thật sự rất đẹp, cũng chỉ có kẻ thích thể hiện đạt tới cảnh giới này như Mã Kiều mới có thể nghĩ ra những chiêu thức này thôi.
Cho dù là Tửu quỷ ở đây thì e rằng cũng chỉ có thể thán phục. Ông ta ra tay chú trọng nhất là giết người, còn Mã Kiều ra tay chú trọng nhất là phong độ.
- Hay!
Nội dung vở diễn tiến thẳng lên cao trào, hành động hoàn toàn bộc lộ ra, tiếng vỗtay lập tức vang lên.
Tống Huy Tông no nê thỏa mãn, vỗ tay nói:
- Hay! Bọn Khang nhi diễn thật sự quá hay.
Vậy cũng được? Lý Kỳ há miệng cực to, đầu óc có chút không phản ứng kịp, diễn thật hay? Con mẹ nó diễn đã thành phân cả rồi, hay cái nỗi gì chứ!
Đây chính là người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc lại tỉnh táo. Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội ngoài miệng nói bậy lời thoại thì đã tuyệt vọng triệt để rồi. Nhưng những người ngồi đây xem lại không biết nội tình nha. Cao Nha Nội và Âu Dương Khắc chính là đúc từ một khuôn ra, đều là con nhà giàu có, đều có một người cha thích hò hét hoành tráng, trong vẻ dâm đãng lại mang theo chút chung thủy, hơn nữa đều là thiên phú dị bẩm. Tuy trong truyện Kim gia gia không nói rõ, nhưng bên cạnhÂu Dương Khắc có hai ba mươi cô gái Tây Vực, nếu như không có thiên phú dị bẩm, thì đã già yếu trước tuổi từ lâu rồi, sao không bệnh liệt dương cho được chứ.
Cao Nha Nội hoàn toàn diễn xuất từ bản sắc của mình nha, cho nên khi y làm ra hành vi ngả ngớn đó, không ai cảm thấy không ổn cả, ngược lại còn cảm thấy diễn rất đúng chỗ, rất tinh túy đó. Mà khi Cao Nha Nội kinh sợ tỉnh táo lại, thì khán giả lại cho rằng y đã nhìn thấy Hoàng Dung muốn phóng ám khí, cho nên mới cả kinh thất sắc, thêm vào năng lực phản ứng xuất sắc của y đã làm cho tất cả trở nên phù hợp với kịch bản, thật đến nỗi làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Điều trùng hợp nhất chính là vẻ giận dữ trên mặt Liễu Phiêu Phiêu và Sài Thông đều là giận thật, là bị tên dở hơi Cao Nha Nội này chọc cho tức giận. Nhưng trong mắt của khán giả lại giống y đúc trong nội dung vở diễn, không có chút không ổn nào. Trong truyện Hoàng Dung cũng giận đến mức bật khóc, mà Hoàng Dược Sưcũng thấy con gái phóng ám khí nên giận dữ mà mắng con.
Đây thật sự là diễn xuất xuất phát từ nội tâm nha, cho dù là Lương Triều Vĩ chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!
Phải biết rằng, tất cả của tất cả những thứ này đều vì Cao Nha Nội nha!
Tên dở hơi này thật là kỳ tài mà! Lý Kỳ ngấn lệ ngắm trăng, thầm nói, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn ta gì cũng mắc bệnh tim.
Người mắc bệnh tim đâu phải chỉ mình hắn, tình huống trên đài phát triển nhanh chóng, Cầu ca ngồi dưới xem lại kinh hồn táng đảm, nói:
- Lý Kỳ, vừa rồivừa rồi nguy hiểm như vậy! Nếu chẳng may Sài tiểu quan nhân chậm tay một chút, Khang nhi nóCầu ca! Ông cũng là một đại minh tinh nha, tuy không phải trong giới nghệ thuật, nhưng cũng là ngôi sao lớn trong giới đá cầu của Đại Tống ta nha, sao một chút tế bào nghệ thuật cũng không có vậy.
Lý Kỳ đang muốn giải thích, Tống Huy Tông đã chen lời:
- Trẫm thấy trong chuyện này nhất định có mánh khóe nào đó.
Đây mới là nhà nghệ thuật nè! Lý Kỳ nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng. Thái úy, thật ra đây chỉ là thủ thuật che mắt nho nhỏ thôi, vị tiểu nương tử kia căn bản không có ném châm ra, châm kia vẫn ở trong tay Sài công tử.
Cao Cầu bừng tỉnh đại ngộ, thật sự là quan tâm quá tất loạn mà, gật đầu, xấu hổ không nói gì.Lúc này, tiếng đàn trên đài nổi lên, chỉ thấy tám vị nữ tử áo trắng chia thành hai nhóm, bốn vị phía sau cầm bốn loại nhạc khí khác nhau, cùng tấu lên, bốn vị phía trước lại lắc lư bộ ngực đầy đặn, thái độ yêu mị, hai tay vuốt từ ngực xuống mông, lại tự cởi áo tháo dây lưng.
Đám sắc lang dưới đài xem mà hai mắt mở to, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đặc biệt là Thái Du, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà, cùng vui đêm xuân với bốn vị mỹ nữ Tây Vực kia.
Thoải mái! Phúc lợi này thật thoải mái mà!
Loại vũ đạo này ở thời đại này mà nói không thể xếp vào loại thanh nhã, nhưng do trong truyện có miêu tả, cho nên không ai cảm thấy có chút khó chịu nào, ngược lại còn thích thú, bởi vì đám ngụy quân tử bọn họ bây giờ cũng có thể quang minhchính đại mà xem.
Lại thấy “Đông Tà” kia khẽ cười, lấy ngọc tiêu từ bên hông ra đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi vài tiếng.
Tiếng tiêu vừa nổi lên, tiếng hợp tấu lập tức nghênh hợp với tiếng tiêu của y, nghe ra phảng phất như bị tiếng tiêu hút lấy vậy, bốn vị vũ sư run rẩy cả người vài cái, điệu múa hỗn loạn, còn mang theo một làn sóng mãnh liệt, làm cho dưới đài nước miếng giàn giụa.
Những người đã xem qua câu chuyện thì đều biết “cao trào” sắp đến, thì ra là Tây Độc dùng tiếng đàn tranh đối kháng với tiếng tiêu của Đông Tà.
Quả nhiên, chỉ thấy trên đài “Tây Độc” nhận lấy một cây đàn tranh hình thù kỳlạ, chân phải vẽ nửa vòng tròn ở phía trước, ngay sau đó đặt ngang đàn tranh, đặt mông ngồi xuống, tựa người ra sau, không ngờ lại nhẹ nhàng ngồi xuống, đàn tranh đặt lên hai đùi.
Tuy rằng dưới mông có nhiều thứ, nhưng y lại ngồi như sóng yên biển lặng.
Điều này thật sự không thể tin nổi.
Toàn trường mọi người đều đứng lên.