Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1108: Thích thể hiện hơi quá




Chỉ là hình ảnh đầu tiên mà khiến khán giả hưng phấn không thôi, hiển nhiên, loại bối cảnh sân khấu độc đáo như vậy đã làm cho bọn họ nhìn ra chỗ khác biệt so với tạp kịch lúc trước, hơn nữa, truyện Anh hùng xạ điêu bán chạy cũng là một nguyên nhân chủ yếu.

Thật ra ở triều Tống thì tạp kịch đã dần dần trưởng thành, nhưng đó chỉ là một vài tên hề nhảy múa ca hát trên đài thôi, nhiều nhất là diễn vài trò tạp kỹ, không có cả kịch bản, không có kỹ năng diễn xuất đáng kể nào. Hơn nữa tiết mục giải trí ở triều Tống thật sự quá ít, mỗi tối không phải nghe hát thì là phiêu kỹ, thật sự không tìm được hoạt động giải trí nào khác, đọc sách cũng trở thành tiết mục tiêu khiển chủ yếu, nhưng hơn phân nửa sách là loại sách văn học chính thống, người giống như bọn Cao Nha Nội căn bản sẽ không xem nổi loại sách này, cho đến khi Thần điêu anh hùng truyện xuất hiện. Hình thức kết cấu câu chuyện hoàn toàn mới, phá vỡ truyềnthống, võ hiệp cũng thịnh hành khắp Đại Tống. Nói một cách không hề khoa trương thì Thần điêu anh hùng truyện đã trở thành dụng cụ cần thiết trong cuộc sống của dân chúng, cho dù là không biết chữ cũng thuộc câu chuyện như lòng bàn tay.

Ngọn lửa Anh hùng xạ điêu đã dùng một phương thức diễn đạt mới để kể về nội dung trong đó, thành công cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lý Kỳ là một thương nhân, hắn chắc chắn sẽ không liều lĩnh biểu diễn Xạ điêu trên sân khấu, huống hồ là yến hội long trọng như vậy. Sau khi hắn thực hiện không ít điều tra, thu thập không ít số liệu thì hắn mới dám làm thế.

Trước mắt xem ra đây không nghi ngờ gì là một sự đổi mới thành công, ít nhất thì vừa mới bắt đầu khán giả đã thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.

Nhưng mà, người bước ra không phải là Tây Độc Âu Dương Phong, mà là mộthạ nhân mặc áo màu xám tro, phía sau người này còn có hai nam tử áo trắng đi theo, thoạt nhìn cũng cao lớn uy mãnh. Bóng lưng thì cũng được đấy, nhưng khi hai người này quay đầu liền dọa một đám người ngất đi, chỉ thấy hai nam tử này tuổi khoảng trung niên, hơn nữa đều để râu trên mặt, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.

Hai người này không phải ai khác, chính là Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh.

Tống Huy Tông nhìn thấy chướng mắt, vừa bắt đầu thật đúng là chịu đủ nha, nói:

- Lý Kỳ, hai ngươi này tìm ở đâu đến vậy? Tướng mạo hình như có chút không hợp với trong sách nha?

Đối với ông ta mà nói, diện mạo là tiêu chuẩn đánh giá hàng đầu. Từ sau khi ông ta làm Hoàng thượng, trong triều toàn là soái ca.Cái gì mà hình như, ngươi quá khiêm tốn rồi, đây rõ ràng là không phù hợp nha! Lý kỳ ngượng ngùng nói:

- Hoàng thượng, đây cũng là do vi thần bất đắc dĩ. Vi thần thật sự không tìm được người đẹp trai mà còn có thể chơi rắn nha.

Thật ra Nam Hi, Bắc Khánh này là do Lý Kỳ phí sức, trăm cay nghìn đắng mới mượn được từ tay Lưu Vân Hi đó. Có thể nói đây là hai diễn viên lớn nhất trong vở diễn lần này đó, cho dù là ở hậu thế hay là hiện tại, Lý Kỳ cũng không tìm được diễn viên nào mà xấu đến thế đâu.

Bởi vì những con rắn này chỉ là hình thức thôi, là tấm đệm để Tây Độc xuất hiện, hơn nữa nhiều rắn ở đây như vậy, ai dám thả bừa chứ. Cho nên, Nam Hi, Bắc Khánh cũng không hề dừng lại, chỉ đuổi rắn vào trong hậu trường thôi không có lấy một lời thoại, là một diễn viên vô cùng đơn giản.Đợi khi Nam Hi, Bắc Khánh đi rồi, Trần A Nam mặc áo lam, đóng vai Quách Tĩnh đi ra từ sau bồn hoa, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm:

- Những người này mang nhiều rắn tới đây làm gì? Lẽ nào là Tây Độc tới?

Đây là lần đầu cất tiếng, nhưng câu thoại đầu tiên cũng có thể xem như một sự kiện quan trọng.

Mọi người cảm thấy cực kỳ thú vị, toàn trường trở nên yên tĩnh hoàn toàn, dù sao thì thời đại này cũng không có micro, nếu như người nói chuyện thì sẽ không nghe được người trên đài nói gì.

Lại thấy Trần A Nam vòng qua vòng lại quanh bồn hoa, vốn chỉ là vài bước, nhưng lại khiến y đi mất một lúc rồi mới đến bên cạnh đình.Lúc này, đột nhiên ánh sáng hiện lên phía bên phải, chỉ thấy tám thiếu nữ áo trắng tay cầm cung đăng màu đỏ đi về phía bên này, chia làm hai hàng, chính giữa chừa ra một con đường, lại thấy hai người một trước một sau đi ra, người đi phía trước là một vị công tử mặc trường bào bạch sa thêu hoa bằng chỉ vàng, trong tay cầm quạt xếp.

Trần A Nam lập tức trốn vào phía sau một bồn hoa.



Vị công tử này vừa xuất hiện, lập tức có không ít người bật cười, sau đó thì vỗ tay như sấm!

Người này không phải Cao Nha Nội thì là ai!

Cao Nha Nội lúc này nôn ói đến trắng bệch cả mặt, nhưng lại phù hợp với đặcthù của Ân Dương Khắc, chỉ là chân không nên mềm nhũn như vậy, nhưng nghe được tiếng tán thưởng như vậy của thúc thúc bá bá bên dưới, lập tức lên tinh thần gấp bội, khóe miệng bất giác mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy đang động lòng dâm tà.

Nhưng nói chứ nụ cười này của y rõ ràng chính là Âu Dương Khắc nha!

Không ít người trầm trồ khen ngợi, diễn giống quá mà, nào biết Âu Dương Khắc là hình ảnh trong tối của Cao Nha Nội, sao lại không giống cho được chứ.

Cao Nha Nội ngược lại rất đắc ý, những tiếng hô trầm trồ khen ngợi khiến sắc mặt Cao Cầu có chút không thoải mái, nói:

- Lý Kỳ, chẳng lẽ Khang nhi diễn Âu Dương Khắc?

Lý Kỳ thở dài, lừa dối nói:- Thái úy nói không sai, ta vốn định để Cao Nha Nội diễn Quách Tĩnh, nhưng Cao Nha Nội ngại Quách Tĩnh không tuấn tú, không hợp với vẻ ngoài anh tuấn của y, còn nói gì mà đây là đang làm nhục huyết thống tốt đẹp của Thái úy, cho nên vì để vở diễn này càng thêm chân thật, Cao Nha Nội vì người quên mình, chọn diễn Âu Dương Khắc.

Tống Huy Tông cười ha ha nói:

- Chọn lựa của Khang nhi thật là tỏ rõ đại nghĩa mà.

Đám người Thái Kinh cười cũng không được, không cười cũng nín đến khó chịu.

Tỏ rõ đại nghĩa? Hai việc này cũng có quan hệ sao? Đây là khen hay là giáng đây nha! Cao Cầu vô cùng hiểu nhi tử của mình, biết tất cả chắc chắn là do Lý Kỳ gây khó dễ ở giữa, nhưng Hoàng thượng không mở miệng, ông ta chỉ có thể cười trừ thôi.Phía sau Cao Nha Nội còn có một người nữa, người này cao lớn uy mãnh, chừng ba mươi tuổi, đầu đội mũ tròn màu trắng, trong tay cầm mộc trượng hình rắn, không cần nói, mỗi một vị đang ngồi ở đây cũng biết người này là Tây Độc Âu Dương Phong.

Ban đầu định để Chu Hoa diễn Âu Dương Phong, đáng tiếc Chu Hoa mập mạp kia dốt đặc về nhạc khí, thời đại này lại không có phối âm, thế là Lý Kỳ được Phong Nghi Nô giới thiệu tìm được một nhạc sư đến diễn. Nhạc sư mà Phong Nghi Nô giới thiệu chắc chắn không phải loại người tầm thường, ít nhất sẽ không luống cuống.

Chỉ nghe vị “Tây Độc” này cất cao giọng nói:

- Tây Vực Âu Dương tiên sinh bái kiến Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa.

Vừa nói dứt thì khán giả biết Đông Tà Hoàng Dược Sư phải lên đài, ai ai cũngkích động không thôi nha!


Quả nhiên, chốc lát ở phía sau lại có một nam một nữ đi ra, người nam dáng cao gầy, áo bào màu xanh, để một chòm râu dài màu vàng, lông mày dài tung bay, tuấn lãng phi phàm, không thể không nói là thằng nhãi Sài Thông này thật sự nắm vững thần sắc của Đông Tà mà!

Lúc này tiếng vỗ tay còn mãnh liệt hơn lần trước nữa!

Điều này làm cho Cao Nha Nội trên đài có chút khó chịu, khóe miệng mỉm cười có chút cứng ngắc.

Lý Kỳ luôn chú ý tên dở hơi Cao Nha Nội này, trong lòng toát mồ hôi lạnh một phen, sợ tên dở hơi này lại làm ra chuyện khó hiểu gì đó, thầm nói, thằng nhãi nàythật sự là muốn mạng của người ta mà!

Tống Huy Tông dĩ nhiên nhận ra Sài Thông, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý nhận ra. Thật ra người Triệu gia đối với Sài gia lễ nghĩa chu toàn, chỉ cần bọn họ không có ý nghĩ không an phận nào thì tuyệt đối không làm khó bọn họ. Hơn nữa, còn mê hoặc người của Sài gia bằng cuộc sống xa hoa, Sài Thông càng lăn lộn với đám người Cao Nha Nội thì người Triệu gia càng yên tâm.

Bỗng nhiên tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm dậy, lớp sau cao hơn lớp trước.

Tiếng vỗ tay lúc này cũng không phải dành cho Đông Tà, mà là nữ tử thanh xuân bên cạnh Đông Tà kia, chỉ thấy màu da nàng ấy trắng như bạch ngọc, vô cùng mịn màng, ăn mặc trang nhã thanh lịch, đôi mắt tóa lên vẻ thông minh, đầu thắt hai bím tóc nhỏ buông xuống vai, một đóa hoa cúc kiều diễm cài nghiêng trên búi tóc, mặc bộxiêm y đan xen ba màu xanh lục trắng, cổ tay áo hoa sen, phân lớp rõ ràng, cả người hiện rõ vẻ thoát tục, làm nổi bật dáng người lả lướt tinh tế của cô gái.

Bất kể là kiểu tóc hay trang phục đều rất khác trước. Thật ra đây đều do Lý Kỳ ăn cắp từ trong phim võ hiệp đời sau mà ra, dù sao trong sách cũng không kể về triều Tống, ngươi quan tâm ta dùng trang sức gì làm chi, chỉ cần nhìn đẹp là được.

Có điều, từ tiếng vỗ tay của khán giả có thể nhìn ra, cách phục sức này có vẻ khá được hoan nghênh, Lý Kỳ cũng yên lòng.

Vị nữa tử này đương nhiên là nữ chính trước mắt được hoan nghênh nhất, Hoàng Dung. Tuy rằng bây giờ đã ra tiếp Thần điêu rồi, nhưng Tiểu Long Nữ kia tính cách lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác xa cách, dù nàng đẹp như thiên tiên nhưng Hoàng Dung thông minh trí tuệ vẫn được người ta yêu thích hơn.Dưới đài đã có không ít người bắt đầu hỏi cô gái này là ai.

Cao Nha Nội nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng tiến lên, quỳ xuống đất bái, liên tiếp khấu đầu bốn cái, nói:

- Tiểu tế khấu kiến nhạc phụ đại nhân, kính thỉnh nhạc phụ đại nhân kim an.

Thằng nhãi này nhất định là diễn giả làm thật mà! Lý Kỳ thấy vẻ mặt xum xoe của Cao Nha Nội, cực kỳ giống với khi gặp Phong Nghi Nô lúc trước, cười khổ lắc đầu, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

Cao Cầu bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Thiệt thòi cho ngươi còn cười ra miệng được, thật không ra thể thống gì mà.

Tên dở hơi không biết suy nghĩ như Cao Nha Nội thì thích thú, nhưng Cầu ca lạikhông vui nổi. Đây là triều Tống, không phải triều Thanh, quỳ bái là loại lễ nghi cao nhất. Đường đường là con trai của Thái úy mà trước mặt nhiều người như vậy lại quỳ gối dập đầu, làm lão tử không biết nhìn sao nữa. Điểm đòi mạng hơn là nhạc phụ của Cao Nha Nội cũng đang ngồi dưới đài nha, cũng không biết ông ta ngồi xem sẽ có cảm tưởng thế nào đây.

Không xong! Đắc ý vênh váo quá rồi, Lý Kỳ chỉ có thể cười làm lành nói:

- Thái úy, đâyđây chỉ là diễn tuồng thôi, không phải là thật, không phải là thật.

Tống Huy Tông ha ha nói:

- Cao ái khanh đừng tức giận, trẫm thấy Khang nhi diễn rất tốt.

- Phải phải phải, Khang nhi diễn thật sự vô cùng sinh động.- Không sai, không sai, việc này không hại đến đại thể, không hại đến đại thể mà!

Đám người Thái Kinh vội vàng phụ họa, nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười quỷ dị.

Các ngươi đương nhiên nói hay rồi, đổi lại là nhi tử của các ngươi, xem các ngươi còn cười nổi không. Cao Cầu khóc không ra nước mắt, trong lòng hận chết Lý Kỳ rồi.

Chợt nghe trên đài Cao Nha Nội quát to một tiếng:

- Ai ôi

Dọa Cao Cầu sợ tới mức đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn giống như muốn tìm aiđó liều mạng vậy, thay bằng lời thoại trên đài chính là, ai dám đánh nhi tử ta, ta không thể không xé nát gã.

Chỉ thấy trong chớp mắt Sài Thông nâng Cao Nha Nội dậy, thân mình Cao Nha Nội đột nhiên lắc lư vài cái, lùi về sau hai bước nhỏ, lộn ngược ra sau, hai vạt áo trước sau tung bay, phóng khoáng vô cùng, hai chân vừa chạm đất y lập tức đánh ra song chưởng xuống, tụ lực ở đang điền, chính là một thế thu mình.

Thật sự là gương mặt đẹp trai đang đau đớn mà.

Nhưng cây xà trượng của “Tây Độc” sau lưng y đã vươn lên, ngay cả thân mình của Cao Nha Nội cũng không đụng tới, mấy người trên đài đều đồng thời sửng sốt.

Lần này đến lượt Lý Kỳ trợn tròn mắt, kịch bản không phải như vậy nha, ÂuDương Khắc lúc này phải rất chật vật mới đúng, sao lại trở nên phóng khoáng tiêu sái như vậy, trong lòng mắng Cao Nha Nội ngu xuẩn, thích thể hiện cũng hơi quá rồi.

Nhưng dưới đài lại rộ lên một tràn âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Trong nhất thời, Cao Nha Nội độc nhất vô nhị, nổi bật vô cùng nha!