Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1103-3: Thịnh yến thế kỷ (cuối) (3)




Trong lòng Lý Kỳ thật sự cũng có chút hổ thẹn, suy cho cùng thì những món mỹ thực này cũng không phải do hắn sáng tạo ra, chính xác là kết tinh trí tuệ của người Nhật Bản bọn họ. Có điều, Lý Kỳ cũng không để ý chút vinh dự này, bởi vì trong lòng của hắn, lịch sử món ăn Trung Quốc cũng có một không hai trên thế giới. Chỉ là thường xuyên cung cấp hàng nhái cho bọn gian thương chó Nhật, lại thêm “sự đốc thúc” chăm chỉ ngày đêm của các bộ phận liên quan đã tạo thành cách nói mỹ thực Trung Quốc biến thành độc dược. Nếu ai ai cũng nguyện ý xuất phát từ góc độ trù nghệ, còn sợ không kiếm được tiền sao, hà tất phải làm những trò bàng môn tả đạo đó chứ, mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn đều cảm thấy trống rỗng, thế là nói:

- Thật ra mỹ thực Đại Tống ta nhiều đến ngàn vạn, ta cũng không biết nên chọn loại nào để làm đại diện, cho nên dứt khoát không làm. Nếu ngài muốn thưởng thức mỹ thực của Đại Tống ta, thì bên ngoài có bảy mươi hai tiệm tùy ngài thưởng thức, đương nhiên, ta đề nghị ngài nên đến cửa tiệm tên là Túy Tiên Cư.Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.

Mọi người lại đàm luận về mỹ thực một lát, Thanh tửu đã hoàn toàn phát huy tác dụng, ai ai cũng dần tỉnh táo lại sau cơn ngây ngất, hơi lắc lư bước ra khỏi cửa tiệm này.

Vừa đi trên đường, Tống Huy Tông nhìn thấy số người trước cửa tiệm kia hoàn toàn không giảm đi, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, thế là bước nhanh về phía cửa tiệm kia.

Lúc này Lý Kỳ không ngăn cản ông ta nữa, mà ngược lại, khóe miệng của hắn còn nở nụ cười quỷ dị.

Những đại thần kia thấy Tống Huy Tông đến đây đều vội vàng tránh sangnhường lối. Tống Huy Tông tiến lên nhìn, chỉ thấy trước cửa tiệm dựng một chiếc lều vải, trong lều đặt một chiếc bàn dài, trên bàn bày bình bình chum chum, nhưng không nhìn rõ trong đó chứa cái gì. Mà hai bên cửa còn dán một đôi câu đối, trên cửa treo một tấm biển, ông ta ngẩng đầu nhìn, trong miệng lại đọc:

- Ngon chết người can đảm. Thèm chết người nhát ganMỹ thực dành cho dũng sĩ.

Trong lòng lại không sao hiểu được, đưa mắt quét qua bên cạnh, thấy Hoàng Tín Nhân cũng ở đây, hiếu kỳ nói:

- Hoàng ái khanh, các khanh đứng đây làm gì vậy?

Hoàng Tín Nhân đưa tay chỉ phía trước, nói:

- Hoàng thượng, người thấy bình bình chum chum kia không.

Tống Huy Tông nhìn thấy những thứ thần thần bí bí kia, lập tức bị cuốn hút, nhẹnhàng gật đầu.

Hoàng Tín Nhân nói:

- Trước đó người hầu nói, ai có thể thưởng thức hết từng món từng món mỹ thực này thì sẽ được tặng một huy chương có khắc chữ “Dũng sĩ mỹ vị” có một không hai, người có được huy chương này có thể sử dụng bất kỳ một cửa tiệm nào trên con đường này, còn có thể hưởng ưu đãi giảm phân nửa giá tiền, hơn nữa còn có giá trị vĩnh viễn.

Tống Huy Tông thấy hứng thú, nói:

- Có việc tốt như vậy, thì sao các khanh không nếm thử xem?

- Việc nàyHoàng Tín Nhân muốn nói lại thôi.

Tống Huy Tông nghi ngờ hỏi:

- Chẳng lẽ có quy định gì?

- Vậy thì không có, chỉ vì thức ăn trong bình thật quá dọa người mà.



Hoàng Tín Nhân còn sợ hãi trong lòng nói.

- Dọa người? Mỹ thực cũng có thể dọa người?

Tống Huy Tông kinh ngạc nói.

Hoàng Tín Nhân gật đầu, nói:

- Vừa rồi Tưởng Ngự sử muốn nếm thử, nhưng khi ông ấy vừa mở bình ra, nhìn thấy thứ trong đó liền lập tức lùi lại, sắc mặt tái xanh.- Còn có chuyện lạ vậy sao?

Tống Huy Tông kinh hãi, vội hỏi:

- Trong đó là cái gì?

- Châu chấu.

- Châu chấu?

Tống Huy Tông đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cả kinh thất sắc nói:

- Cái gì? Châu chấu?

Hoàng Tín Nhân gật đầu nói:

- Đúng là châu chấu, bởi vì không ai dám thử cho nên vi thần không biết là trong bình còn chứa những thứ gì, nhưng tin là cũng không phải thứ tốt đẹp gì.Tuy rằng những món ăn mà Quái Vị Hiên làm ra cũng đã tạo được tiếng vang khá lớn, nhưng ở đây ai ai cũng là quan to trong triều, ai lại rảnh rỗi mà chạy đi ăn côn trùng chứ.

Tống Huy Tông mạnh mẽ chuyển mắt nhìn Lý Kỳ, hỏi:

- Lý Kỳ, đây là chuyện gì vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, đây là những món ăn mới gần đây thần nghiên cứu làm ra, chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện trên thị trường. Vi thần muốn nhân dịp để các vị nếm thử trước.

Thái Du hét lên:

- Vật xấu xí dơ bẩn như vậy sao có thể ăn chứ.Lý Kỳ cười nói:


- Chẳng lẽ Anh Quốc công cảm thấy những món như heo, trâu, cua, vân vân là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái sao?

Thái Du nhất thời á khẩu không trả lời được.

Những người còn lại đều lén bật cười. Tuy rằng Lý Kỳ nói vậy mang theo ý châm biếm, nhưng cũng không đuối lý. Nói về sự dơ bẩn, xấu xí thì heo, cua cũng đều không giống nhau, nếu người đã ăn heo, thì vì sao không thể ăn côn trùng chứ?

Tuy rằng nói như vậy, nhưng bọn họ cũng tự thấy buồn nôn vô cùng.

Việc này rất mâu thuẫn mà.Đột nhiên Lý Kỳ bước lên trước, nâng cao tay ra hiệu yên lặng một chút, những người còn lại thấy hắn có chuyện muốn nói thì lập tức yên lặng, Lý Kỳ mới nói:

- Các vị, những món ăn này đều do tại hạ chính tay làm, tại hạ cũng tự mình nếm thử rồi, bảo đảm không có bất kỳ nguy hại gì đối với mọi người mới dám mang đến đây.

Nói xong hắn liền lui xuống.

Nóinói xong rồi sao? Lúc này mọi người đều si ngốc.

Tống Huy Tông mờ mịt nói:

- Khanh nói vậy là có ý gì?

Lý Kỳ nói:- Vi thần chỉ muốn nói với mọi người, những món ăn này đều vô hại cả!

- Nhưng đây là thứ người ăn sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, người có thể không yên tâm đối với những thức ăn này, nhưng người vẫn chưa yên tâm về trù nghệ của vi thần sao. Vi thần đã dám khen ngợi những món này, thì dĩ nhiên hết sức tin tưởng. Thần cũng không tin Đại Tống ta không có lấy một dũng sĩ dám nếm thử những món này.

Những đại thần kia nghe xong đều xấu hổ. Mặc dù bọn họ biết là côn trùng này không có hại, nhưng bọn họ cũng không dám thử nha.

Hoàng Tín Nhân khinh thường nói:- Ăn côn trùng mà cũng là dũng sĩ sao?

Lý Kỳ nói:

- Hoàng đại nhân nói sai rồi, mấu chốt ở đây không phải là ăn côn trùng, mà là luận can đảm. Người dõng dạc tự xưng anh hùng hảo hán trong thiên hạ thật quá nhiều, nhưng lại tìm không ra vài người dám ăn côn trùng.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Câu này hình như đã nghe ở đâu rồi.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Hoàng thượng thật là lợi hại, vừa nghe thì đã nghe ra rồi. Vi thần chẳng qua là mượn một câu của lão tiền bối Hồng Thất Công mà thôi.Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức cười nói:

- Không sai, không sai, trẫm nhớ ra rồi. Lúc Hồng Thất Công bảo Dương Quá ăn rết cũng đã nói một câu như vậy. Thực không dám giấu, lúc đầu khi trẫm nhìn thấy chuyện này, cũng từng muốn thử xem con rết này có thật sự ngon như vậy hay không, nhưng mà

Nói tới đây, ông ta liền không nói nữa, muốn thì muốn đó, nhưng nếu thật sự ăn vào, ông ta vẫn có chút kiêng kỵ.

Lúc này, một người bỗng dưng bật cười ha ha nói:

- Tại hạ cung kính đứng xem đã lâu, nếu quý quốc không có ai dám ăn, vậy hãy để ta thử xem.

Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đi ra từ trong đám người, chính là Y Hạ BáchXuyên.

Ở đây đa số đều là quan viên Đại Tống, nghe thấy câu nói này của Y Hạ Bách Xuyên cực kỳ chói tai, trên mặt ai cũng khẽ biến sắc.

Người hầu rượu phía sau bàn hòi:

- Vị khách quan này có phải muốn nếm thử hay không?

Y Hạ Bách Xuyên cười ha ha nói:

- Đương nhiên, võ sĩ Nhật Bản chúng ta trước nay không biết sợ hãi, huống chi đây chẳng qua chỉ là mấy con côn trùng nhỏ mà thôi, có điều huy chương dũng sĩ mỹ vị này thì miễn đi, ta cũng không có mặt mũi nhận xưng hiệu này, cùng lắm thì chỉ là lớn gan một chút mà thôi.Lần này thì càng nguy rồi, ngươi đây chẳng phải là đang nói Đại Tống chúng ta ai ai cũng nhát gan sao.

Tống Huy Tông nghe thấy mà phẫn nộ, thầm nghĩ, Đại tống ta anh hùng lớp lớp, hôm nay sao có thể thua một người Oa ngươi chứ, thật sự là buồn cười mà, nhấc tay lên, nói:

- Đợi đã.

Ông ta nói xong liền đi lên, nói:

- Trẫm cũng muốn thử xem.

Vừa mới dứt lời, cả đám người cả kinh thất sắc.

Chỉ có một mình Lý Kỳ sắc mặt quái dị, âm thầm cười trộm, xem ra ông ta là người đứng đầu rồi, uống rượu vào thì to gan hơn, thật con mẹ nó sâu sắc mà!