Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1101: Thịnh yến thế kỷ (9)




Tuy rằng kết cuộc làm người ta hơi tiếc nuối, nhưng cả quá trình một nút kế một nút, giống như một câu đố liên hoàn ý vị tuyệt vời vậy, cũng có thể xưng là kích động nhân tâm, kinh hỉ liên tiếp.

Nhưng lúc này, nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung cảnh tượng trước mắt, thì chỉ có thể nóihoành tráng!

Hơn nữa là vô cùng hoành tráng!

Dù là thiên hạ đệ nhất nhân Tống Huy Tông cũng xem đến trợn mắt há mồm. Lúc trước ông ta tự hỏi có gì mà chưa từng thấy chứ, nhưng ông ta thật sự chưa từng nhìn thấy nhiều thịt như vậy đặt chung trong một mâm, hơn nữa đều là cả con cả con. Không sai, nguyên liệu làm món Vô tướng tuy rằng gấp mấy lần món này, nhưng Vôtướng chú trọng nội liễm, không tung ra ngoài, đâu như món ăn này tùy tiện như vậy. Chỉ thấy trong mâm, lạc đà, dê, gà, cá, bồ câu, cơm chất thành núi, đầy rẫy màu sắc, long lánh rực rỡ, hào quang lóa mắt mê người. Đương nhiên, điều khiến người ta khiếp sợ nhất chính là mùi thơm vô cùng bá đạo kia.

Sự tấn công thị giác, khứu giác mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên Tống Huy Tông gặp được trong đời, không khỏi ngây dại.

Đừng nói là ăn, dù chỉ là nhìn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Thái Kinh chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, nói:

- Ởở đây rốt cuộc là có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con bồ câu, bao nhiêu con cá?Thật ra gà, bồ câu cũng không phải nhiều đến nỗi người ta không đếm được, chỉ là nhiều động vật đặt cùng một chỗ như vậy, khiến người ta bất giác sinh ra ảo giác không thể đếm xuể.

Lý Kỳ từng đích thân nấu món Vô tướng chỉ thản nhiên nói:

- Cũng không nhiều, một con lạc đà, một con dê, hai mươi con gà, hai mươi con bồ câu, hai mươi con cá, hai mươi quả trứng cút, hai mươi cân gạo, bốn cân hạt thông, bốn cân hạnh nhân lớn, còn có vài cân gia vị thôi.

Cho dù là gia vị đều tính theo cân, nhưng vậy mà không nhiều sao? Thái Kinh cố nhịn xung động muốn phun nước miếng vào Lý Kỳ.

Lý Bang Ngạn ngơ ngác nhìn mỹ thực trên bàn, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, lòng đầy tò mò hỏi:- LýLý Kỳ, món món này của ngươi tên gì vậy?

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Món ăn này có một cái tên vô cùng có ý nghĩa và cực kỳ chính xác, gọi làTu hú chiếm tổ chim khách.

Thật ra món ăn này là món ăn nổi tiếng nhất của Ả Rập, gọi là lạc đà nướng. Nghe nói trong thế giới của người Ả Rập chỉ có vương thất mới có thể hưởng dụng món ăn này. Không chỉ như vật, món ăn này ở hậu thế cũng được khen ngợi trong “Các món ăn hoàng tráng khắp thế giới”, cũng thành công chiếm được một cái “nhất” trong kỷ lục Guinness.

Nhưng, trong giới đầu bếp, món ăn này còn có một cái tên khác, gọi là “Bom nguyên tử Calories”, chỉ có trong yến tiệc hơn chín mươi người thì món này mớiđược gọi là mỹ thực, bằng không thì sẽ là thuốc độc, dù là hai mươi thanh niên khỏe mạnh ăn hết một bàn này, thì phỏng chừng cũng chỉ còn lại một cái mạng thôi.

- Tu hú chiếm tổ chim khách?

Tống Huy Tông đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha nói:

- Hay! Cái tên này thật có ý nghĩa, đích thật là cực kỳ chính xác.

Mỹ thực gia Thái Kinh lại không để ý tới cái tên này, mấu chốt là vì món ăn này có quá nhiều chỗ khiến lão ta cảm thấy tò mò, sự tò mò này khiến lão ta không vội vã nhào vào ăn vội, mà lại ướm hỏi Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, vừa rồi lão phu vẫn có một vấn đề không hiểu được?

Lý Kỳ nói:- Mời Thái sư nói.

Thái Kinh nói:



- Món ăn này là một vật bao lấy một vật. Cho dù là nướng bằng lửa lớn rất lâu, chỉ e cũng rất khó nướng chín những thứ trong bụng lạc đà. Nhưng mà ta nhìn con gà, bồ câu này của ngươi hình như cũng đã chín rồi, cuối cùng là làm sao vậy?

Mọi người nghe được, cảm thấy vô cùng có lý, đều hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ.

Hóa ra là việc này nha! Lý Kỳ mỉm cười, nói:

- Thực không dám giấu, thật ra những thứ mà vừa rồi các vị nhìn thấy chỉ là bước chế tác cuối cùng của món ăn này thôi.

- Hả?Thái Kinh lập tức ném cho Lý Kỳ ánh mắt hỏi thăm.

Lý Kỳ giải thích nói:

- Quá trình làm món này tuy không tinh tế như món Phật nhảy tường, cũng không rườm rà và nghiêm khắc như món Vô tướng, nhưng cũng không đơn giản. Tổng cộng có một trăm lẻ tám bước làm, nói một cách nghiêm túc, món này đã bắt đầu làm từ chiều hôm qua cho đến vừa rồi mới hoàn thành.

- Vậy chẳng phải là tốn hết một ngày?

Tống Huy Tông nhướn mày nói. Bởi vì trước đó có làm món Vô tướng, nên tốn mất một ngày làm món ăn này cũng không khiến Tống Huy Tông kinh ngạc nhiều lắm, phải biết rằng Vô tướng cũng tốn không ít ngày nha!

Lý Kỳ gật đầu nói:- Đúng vậy, món ăn này tuy cách làm khác với Phật nhảy tường, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, đều cần phải chia ra xử lý các nguyên liệu. Nói cách khác, trước hết phải nướng chín các nguyên liệu, sau đó mới đồng loạt nhồi chúng vào, cuối cùng nhét cả con dê vào trong bụng lạc đà cùng nướng, để mùi vị của mỗi một nguyên liệu cùng hòa thành một thể.

- Hóa ra là nướng chín trước rồi mới nhét vào trong.

Thái Kinh gật đầu rồi lại hỏi:

- Nhưng, ngươi làm sao có thể đồng loạt nhồi chúng vào?

Lý Kỳ cười nói:

- Trứng, cá, bồ câu, gà đều rất đơn giản, chỉ cần nướng chín trước rồi nhồi vào trong bụng lần nữa, cuối cùng lấy kim may lại là được. Mấu chốt là làm sao bỏ cả condê vào trong lạc đà. Nếu làm giống như quá trình bỏ gà vào trong bụng dê, thì rất dễ bị lửa thiêu gãy, hoặc là không chịu nổi cân nặng của con dê trong bụng nên đứt đoạn, như vậy trong quá trình nướng, con dê rất dễ chui ra khỏi bụng. Cho nên, ta chọn nhét con dê từ mông lạc đà vào, bởi vì trong quá trình nướng, phần mông chịu lực ít nhất.

Cái mông? Mọi người nghe được đều nhìn vào cái mông lạc đà theo bản năng. Một người đột nhiên hô lên:

- Cốt châm?

Chỉ thấy ở mông lạc đà từ phần trên nhất cho đến bụng có một lỗ hổng khá dài, giống như một con rết vậy, nhưng hoàn toàn không phải do khâu lại tạo thành, mà là dùng từng chiếc cốt châm mài từ xương động vật khâu lại, ngay ngắn chỉnh tề, kín không một kẽ hở.Lý Kỳ vươn tay chỉ:

- Ở đây có tổng cộng tám mươi bốn chiếc cốt châm. Sở dĩ ta chọn cốt châm chủ yếu là vì cốt châm rất khó bị đốt gãy, hơn nữa, cốt châm sẽ không phá hỏng mùi vị của lạc đà, cũng sạch sẽ hơn.

Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu, e rằng trên đời này cũng chỉ có Kim Đao Trù Vương có thể nghĩ đến điểm này.

Cuối cùng đã giải thích rõ ràng rồi, Lý Kỳ cũng thở phào một hơi, vỗ tay đánh thức mọi người, cười ha ha nói:

- Được rồi, các vị, hiện giờ có thể nếm thử mùi vị của món ngon này rồi. Nhưng mà ta theo lệ vẫn phải nói một câu, giá trị của món này bây giờ đã bày ra hoàn toàn rồi, mỗi người một quan, chắc giáNày này này, các vị đừng có trừng ta nha, quy củ như vậy, tại hạ cũng không còn cách nào khác. Một quan này không tính là caokhôngphải đâu, lẽ nào các vị muốn ăn cơm chùa sao. Các vị đều là những người có địa vịđừng đẩy đừng đẩyđược rồi, ta biết là vậy mà. 

Không ai để ý tới hắn, toàn bộ đều vây lại đẩy Lý Kỳ ra khỏi đám người. Trong lòng còn mắng, tiểu tử ngươi đã treo khẩu vị của chúng ta cả nửa ngày rồi, tình hình cấp bách như vậy ai có thời gian mà trả tiền cho ngươi chứ, thật chẳng biết điều mà.

Những người hầu rượu này không dám vì khách không trả tiền mà không bán. Phải biết là trong này còn có Hoàng đế đó nha, trong tay cầm dao nhỏ tiếp đãi các vị khách đang đến.

Thất sách! Thật thất sách mà! Vốn dĩ định dựa vào món ăn này mà kiếm một món lớn, lại không ngờ đám người đạo mạo đường hoàng này lại giống như thổ phỉ vậy, thật không có đạo lý mà. Sớm biết vậy thì đã chọn thu tiền trước rồi mới mổbụng, thật là lỗ to mà. Lý Kỳ đứng ngoài đám người, con mắt nháy mắt đỏ bừng. Trong lòng lại hung hăn mắng mỏ, ăn đi, ăn đi, cầu cho các ngươi bị quả bom nguyên tử calories này làm cho nổ banh xác luôn.

Tuy rằng số lượng món ăn này nhiều, nhưng người càng nhiều hơn, thật ra chia ra thì mỗi người cũng chỉ được một chút, cũng không thể ăn được toàn bộ mùi vị bao hàm trong món ăn này.

Chỉ chốc lát sau, món ăn này đã được chia cắt sạch sẽ rồi, trong mâm chỉ còn lại một ít gạo vương vải thôi.

Cá nướng tươi ngon vừa miệng, thịt dê bên ngoài vàng rụm, bên trong lại mềm mại tươi ngon, đợi đã, khiến cho người ta ăn vào thì lưu luyến bữa cơm, dư vị vô vàn nha!Những đại thần này ăn như sói nhai hổ nuốt, ăn vào một tiếng khen thơm, một tiếng khen ngon mà!

- Ừm ừm, thịt lạc đà này thật sự ngon lắm, không khô không ngán, ngoài giòn trong mềm, hương thơm ngập miệng.

Tống Huy Tông tuy là Hoàng đế, nhưng vẫn ít ăn thịt lạc đà, cho nên miếng thịt này ông ta chọn thịt lạc đà, tay bưng dĩa nhỏ, say mê cảm khái không ngừng.

Thái Du bắt đầu ra vẻ mỹ thực gia nói:

- Hoàng thượng, nhũ chim bồ câu e rằng cũng không kém bao nhiêu nha. Thịt này non mịn, mùi vị tươi ngon, đặc biệt là lớp da. Nếu thần đoán không sai, trên này nhất định có quét một lớp mật ong.

Gã nói xong thì đưa mắt liếc Lý Kỳ.Thật ra gã hiểu cái rắm về mỹ thực, nói như vậy chẳng qua chỉ muốn tìm được cảm giác tồn tại trước mặt Tống Huy Tông mà thôi. Thật ra ngoài trừ vuốt mông ngựa, da mặt cũng dày một chút ra, những thứ còn lại gã đều không thể sánh với Thái Kinh. Đây cũng là lý do vì sao trong lòng Tống Huy Tông, địa vị của gã luôn thấp hơn Thái Kinh một bậc. Dù sao thì Tống Huy Tông người ta tuy không phải là một Hoàng đế tốt, nhưng tuyệt đối là một nhà nghệ thuật. Ngươi phải có tài hoa trong phương diện này thì mới có thể trở thành tri kỷ của ông ta được nha!

Sặc! Không nhìn thấy lão tử đang phiền muộn sao, Lý Kỳ tức giận nói:

- Nhìn ta làm gì, thứ không cần tốn tiền thì chắc chắn ngon rồi.

Tiểu tử này sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ! Thái Du lúc này cả giận nói:

- Ngươi nói cái gì?Lý Kỳ vẫn luôn áp dụng chính sách ngay thẳng với Thái Du, không thèm ân huệ của ngươi, ngươi có bản lĩnh thì cắn ta đi! Quay đầu qua, cười hì hì nói:

- Ta nói thứ không cần tốn tiền thì chắc chắn ngon rồi.

Thái Du nói:

- Hoàng thượng, ngài có nghe không, hắn đang châm chọc ngài đó, phải trị hắn tội phạm thượng nha.

Lý Kỳ rất vô tội nói:

- Anh Quốc công, ngài cáo trạng mà không có bằng chứng nha. Ta chỉ nói sự thật mà thôi, sao lại là châm chọc chứ. Về mặt này ngài hẳn là phải hiểu rõ mới đúng chứ. Trong nhà ngài không phải có rất nhiều thứ miễn phí sao.

- NgươiTống Huy Tông lại cực kỳ lạnh nhạt về mặt này, ngược lại ông ta cũng vui vẻ tham dự vào, cũng thường ngầm đọ sức với Lý Kỳ, khoát tay cười ha ha nói:

- Ái khanh, khanh đấu với hắn cũng không phải ngày một ngày hai, lẽ nào còn chưa hiểu tiểu tử này sao. Lúc này khanh càng muốn đấu võ mồm với hắn, hắn lại càng vui mừng. Chúng ta ăn càng ngon miệng thì hắn lại càng tức giận, khanh cứ để hắn một mình hờn dỗi đi. 

Thái Du vừa nghe thấy cũng phải, thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói với Lý Kỳ:

- Là vậy sao? Ta không trả tiền cho ngươi, ngươi làm gì ta chứ?

Đồ chó hoang, ngươi thật vô lại mà! Lý Kỳ mắng nói:

- Anh Quốc công, da mặt này của ngài e rằng có phóng hỏa đốt ba ngày ba đêm cũng vẫn hoàn hảo nha, thật dày quá mà.- Ngươi dám mắng ta?

- Ai bảo ngài không trả tiền mà còn làm kẻ ác cáo trạng trước, ta không mắng ngài thì mắng ai! Nếu không phục, chúng ta cùng nhau ra ngoài đấu vật, cũng để trợ hứng cho Hoàng thượng và các vị đại nhân đây!

Lý Kỳ vô cùng kiêu ngạo nói.

Đối phó với Thái Du, hắn thích nhất là dùng vũ lực đó.

Đây mà là quan viên nhất phẩm và tam phẩm trong triều sao, thật quá vô lại mà!

Hai người bọn họ nói chuyện càng lúc càng lớn, những đại thần xung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối.Thái Du giận đến sắp phát điên rồi, đáng tiếc bên cạnh không có một hạ nhân nào, cho dù có thì đây cũng là địa bàn của Lý Kỳ, cũng không đánh thắng được! Vẻ mặt đưa đám nói:

- Hoàng thượng, Lý Kỳ khinh người quá đáng, Hoàng thượng phải làm chủ cho vi thần!

Tống Huy Tông hắng giọng, nói nhỏ:

- Ái khanh đừng sợ, cứ đọ sức với hắn đi, trẫm nhất định đứng về phía khanh.

Thái Du nhất thời si ngốc, Hoàng đế này thật vô lương mà, ngài đây chẳng phải là đẩy ta vào chỗ chết sao, tiểu tử này thật sự sẽ ra tay độc ác với ta đó nha! Tống Huy Tông nhìn vẻ mặt si ngốc của Thái Du, cười vui sướng khi người khác gặp họa, quay sang hỏi Thái Kinh:

- Ái khanh, món ăn này khanh thấy cái gì là ngon nhất?Thái Kinh cũng chuyển cho Lý Kỳ ánh mắt đầy thâm ý, ra hiệu cho hắn thu thập cho tốt, dù sao thì Thái Du cũng là nhi tử lão ta, ngươi làm vậy là đánh vào mặt Thái gia đó, sau đó mới nói:

- Hoàng thượng, lão thần nghĩ thứ ngon nhất của món ăn này không gì có thể vược qua món cơm này được.

- Nói vậy là sao?

Thái Kinh cười nói:

- Nếu lão thần không nếm sai, Lý Kỳ trộn tất cả gia vị vào trong cơm, sau đó nhét cơm vào trong tất cả các kẽ hở, dùng cơm làm gia vị cho lạc đà, dê, gà, bồ câu. Nhưng, nói cách khác, cơm này cũng hấp thu tinh hoa của các món khác, gọi là ngon nhất cũng không đủ đâu.Lý Kỳ cười nói:

- Thái sư nói rất đúng, cơm này đúng là phần tinh hoa nhất.

Vừa rồi lực chú ý của Tống Huy Tông đều tập trung vào thịt, thật ra lại không để ý đến cơm, nghe bọn họ nói như vậy, không nhịn được mà ăn một miếng cơm nhỏ, cảm nhận được cơm này quả thật không giống bình thường, thơm sạch trơn mềm, ngon miệng thấm sâu, phảng phất như chỉ một miếng là đã nếm hết toàn bộ vị ngon của món ăn này rồi, gật đầu nói:

- Nhị vị ái khanh nói không sai, cơm này đích thật là mỹ vị.