Điều làm Lý Kỳ kinh ngạc không phải là việc Cao Nha Nội đòi Tống Huy Tông phải trả tiền, dù sao thì thằng đần này có chuyện gì mà không làm được chứ, cái mà Lý Kỳ kinh ngạc chính là giá tiền của kẹo hồ lô kia. Hắn nhớ là rõ ràng lúc trước có dặn y là 1 xiên giá 3 văn tiền, nhưng thằng nhãi này giỏi thật, 1 xiên bán những 20 văn. Ngươi bóp người khác thì thôi, nhưng trước mặt ngươi là Hoàng Thượng đó, vẫn cứ bóp lòi ra như vậy, thật chẳng phù hợp tí nào.
Cao Cầu thì chẳng quan tâm tới cái giá tiền này, nhưng ông ta nghe thấy Cao Nha Nội nói vậy, rõ ràng là muốn bảo Tống Huy Tông rằng ăn rồi phải nhớ trả tiền, thế thì sao có thể nhịn nổi, đoạn giơ bàn tay lên chuẩn bị vung tới.
- Cha chớ có đánh đấy!
Cao Nha Nội dường như sớm đã có chuẩn bị, lập tức nhảy sang nép bên cạnh Tống Huy Tông.
Mẹ kiếp! Thân thủ thằng đần này nhanh nhẹn hơn nhiều rồi đó! Lý Kỳ vội đứng tránh ra, phòng ngừa bị đánh nhầm, còn nếu nói là có khuyên can hay không, hắn còn hận không thể bảo Cầu ca tẩn thêm cho vài cái ý chứ.
Cao Nha Nội vội vàng nói:
- Hài nhi là đang hành thiện đó!
- Hành thiện? Ngươi---ngươi còn muốn lừa gạt ta!
Cao Cầu tức giận đến sắp hộc máu, đoạn xắn tay áo nói:
- Hoàng Thượng, tất---tất cả đều là do vi thần dạy con không nghiêm, vi thần hôm nay nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận tên nghiệt súc này một trận, thật là tức chết đi được.
Tống Huy Tông thì lại có nhìn nhận khác Cao Cầu, đoạn xua tay nói:
- Ái khanh cứ bớt giận đã.
Nói rồi ông ta quay đầu lại, nhìn Cao Nha Nội nói:
- Khang nhi, ngươi vừa rồi nói đây là hành thiện, có bằng chứng gì không?
Cao Nha Nội nói:
- Hoàng Thượng, cháu đương nhiên là có chứ! Người xem, đây chính là bằng chứng.
Nói rồi y dương cái mông lên, chỉ thấy chỗ thắt lưng có đeo một cái túi vải, trên túi vải có viết dòng chữ “bán hàng từ thiện”, rồi tiếp tục nói:
- Hoàng Thượng, cháu đang đi gom góp tiền cho quỹ từ thiện Thanh Thiên, số tiền kiếm được khi bán kẹo hồ lô sẽ đều mang đi cứu giúp người nghèo hết.
Lời vừa dứt, Tống Huy Tông và mọi người đều ngây cả ra.
Cái này gọi là gió đổi chiều chăng!
Trong chốc lát, ánh mắt của Tống Huy Tông và tất cả mọi người chợt đổ dồn về phía Lý Kỳ.
Lúc này, Lý Kỳ vẫn khẽ há mồm, mắt chữ o mồm chữ a nhìn Cao Nha Nội. Chợt như có luồng điện sau lưng, lập tức tỉnh ngộ lại, quay sang nhìn Tống Huy Tông nói:
- Hoàng Thượng, điều---điều này không có liên quan gì tới vi thần, vi thần xin thề.
Cao Nha Nội cười khà khà nói:
- Hoàng Thượng, cha, điều này đúng là không liên quan gì tới Lý Kỳ, hắn chỉ phụ trách giúp cháu trà trộn vào đây, còn tất cả đều do cháu tự nghĩ ra cả.
Trà trộn? Con mẹ ngươi bán đứng người khác cũng phải biết điều chút chứ, Lý Kỳ sa sầm mặt mũi nói:
- Nha Nội, mong ngươi dùng từ cho chuẩn, ta nói lại một lần nữa, là do ngươi cầu xin ta cho vào đây.
Trong lòng thì lại thầm kinh ngạc, tên tiểu tử này ngộ thật hay ngộ giả đây. Chiêu này quả là quá đẹp đó, mẹ nó, lẽ nào còn có cao nhân đứng sau trợ giúp?
Cao Nha Nội cười nói:
- Giống nhau cả, giống nhau cả.
Tống Huy Tông khẽ ngẩn người ra nói:
- Thì ra là vậy.
Nói rồi lại quay sang Cao Cầu nói:
- Ái khanh, cái này ngươi không thể trách Khang nhi được, cháu nó cũng xuất phát từ thiện tâm thôi.
Thái Kinh cũng thoáng cảm động, gật đầu nói:
- Khang nhi có tấm lòng như vậy thật hiếm có, thử hỏi công tử nhà ai ở đây có thể được như Khang nhi, cam chịu hạ mình, đi bán kẹo hồ lô làm việc thiện, thật là hiếm có, hiếm có lắm. Cao Thái Úy, ông lẽ ra phải vui mới đúng chứ!
Triệu Hoàn chêm vào:
- Đúng đó! Cao hiền đệ thật là khiến cho người làm ca ca ta xấu hổ quá!
Đám đại thần kia cũng nhao nhao giơ ngón tay cái lên biểu thị ca ngợi Cao Nha Nội, khiến người có cái da mặt dầy đến thế như Cao Nha Nội cũng phải có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ, thật là ngây ngô khờ khạo.
Giả bộ! Nhất định là giả bộ! Thật không nên dẫn y tới diễn kịch, ngu như y cũng đã khiến người ta đau đầu rồi, nếu như để y trở thành vua màn ảnh thì ta còn sống nổi không! Lý Kỳ bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận về quyết định lúc trước của mình.
Thì ra là loanh quanh một lúc, vẫn cứ là ta sai. Cao Cầu tự mình cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng trong thâm tâm ông ta thì chẳng trách con trai mình chút nào, cái trò này của Cao Nha Nội cũng khiến cho kẻ làm cha như ông ta nở mày nở mặt. Nhưng dù sao thì ông ta cũng phải giữ cái tôn nghiêm của người cha, sao có thể nhận sai với con mình được, chỉ nói :
- Khang nhi, nếu như là vậy, thì cũng nên sớm nói với cha.
Cao Nha Nội ra vẻ ngoan ngoãn nói:
- Thì là con sợ cha không đồng ý mà.
- Haizz, đây là việc tốt, cha sao có thể phản đối chứ.
Cao Cầu lập tức tỏ vẻ một người làm cha nhân từ.
Chó chết. Cha con các ngươi kẻ xướng người họa đấy à! Cái màn cha nhân từ con hiếu thảo giả dối này, Lý Kỳ thực sự không thể ngửi nổi.
- Ồ, hài nhi nhớ rồi.
Cao Nha Nội cười hề hề, rồi lại nhìn Tống Huy Tông nói:
- Hoàng Thượng, Thái bá ba, Lý thúc thúc, các vị cũng nhất định ủng hộ cháu chứ!
Tống Huy Tông thoáng ngây người, rồi lập tức hiểu ra, gật đầu nói:
- Khang nhi làm được như vậy thật hiếm có, bậc trưởng bối chúng ta đương nhiên nên ủng hộ rồi.
Nói xong, ông ta nhìn Lương Sư Thành phất phất tay.
Lương Sư Thành móc ra một ít tiền đưa cho Cao Nha Nội nói:
- Đây là 20 văn, Lương bá bá cũng mua một xiên.
Phải là Lương a di mới đúng chứ. Lý Kỳ thầm nghĩ.
Lý Bang Ngạn cười ha hả nói:
- Khang nhi, lấy cho Lý thúc thúc mười ---một xiên.
Nói được một nửa, gã chợt nhớ ra mình không mang theo tiền, lập tức nói chữa.
Cao Nha Nội ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nói:
- Lý thúc thúc, thúc mua 11 xiên? Thật là hào phóng quá, thế này đi, cháu chỉ lấy thúc tiền của 10 xiên thôi, tặng thêm 1 xiên cho thúc được chứ.
Lý Kỳ nghe mà toàn thân run rẩy, xem ra thằng khốn này không chỉ khắc có mỗi mình ta!
Lý Bang Ngạn lập tức mặt biến sắc, khẽ ho một tiếng, nói:
- Khang nhi, Lý thúc thúc ban đầu muốn mua 10 xiên, nhưng đột nhiên thấy thế thì nhiều quá, không dễ cầm, thôi ta mua 1 xiên là được rồi.
Cũng không rõ là có phải hai tên này bình thường đi chơi kĩ viện, đã vô cùng ăn ý hay sao. Cao Nha Nội vội vàng nói:
- Vâng vâng vâng, là cháu suy xét không chu đáo, Lý thúc thúc, của thúc đây.
Lý Bang Ngạn nhận lấy, ăn một miếng rồi vội nói:
- Ồ, kẹo hồ lô ngon quá, ngọt thanh vừa miệng, trong chua có ngọt, dư vị dài lâu.
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Ngon chứ! Không ngon thì sao có thể bán được ạ.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Khang nhi, ngươi tiếp tục đi bán kẹo hồ lô đi, trẫm cùng cha ngươi và mọi người tới phía trước ngắm nghía chút.
Cao Nha Nội đột nhiên nói:
- Hoàng Thượng, phía trước có một cửa hàng cá nướng, rất ngon đó.
Lý Kỳ nói:
- Đúng vậy, Hoàng Thượng, món cá nướng đó tuyệt đối không thua kém gì món vịt nướng đang bán trên thị trường hiện nay, đáng để thử lắm.
- Vậy sao?
Tống Huy Tông vừa cười vừa gật đầu, nói:
- Đã đành là Khang nhi và Lý Kỳ giới thiệu, thì nhất định không thể sai rồi, chúng ta tới đó xem sao đi.Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, người cứ đi trước đi, thần và Cao Nha Nội còn có việc muốn trao đổi chút.
Tống Huy Tông mỉm cười rồi cùng với đám Thái kinh đi về phía trước.
Bọn họ vừa mới đi, Lý Kỳ liền ghìm chặt cổ Cao Nha Nội lại, lôi vào một góc, nói:
- Nha Nội, ngươi thật không ra gì, rõ ràng là đã bán đứng ta rồi đó.
Cao Nha Nội cười cợt nhả nói:
- Việc này sao có thể trách ta, ta không nói thì Hoàng Thượng bọn họ không nhìn ra chắc.
Kể ra cũng đúng thật. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi làm vậy thì cũng hơi quá đó.
Cao Nha Nội tỏ vẻ đĩnh đạc nói:
- Chúng ta là huynh đệ mà, phải có chút nghĩa khí đi chứ!
- Cái gì? Ngươi còn dám nói chuyện nghĩa khí với ta?
Lý Kỳ cảm thấy như sắp phát điên, thầm nghĩ, sao ta lại so đo với cái thằng nhãi này làm gì nhỉ, thật là tự chuốc lấy bực vào thân. Đoạn xua tay nói:
- Thôi được rồi, thôi được rồi. À, cái vụ bán hàng từ thiện là thế nào vậy?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cao chứ hả?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thằng nhãi ngươi quả không hổ danh họ Cao.
- Đương nhiên rồi!
Cao Nha Nội cười hì hì, nói:
- Cũng chẳng dám giấu gì ngươi, cái chủ ý này là do tứ công tử bọn ta cùng nhau nghĩ ra đó. Con phố này bé tí tẹo, dứt khoát kiểu gì cũng sẽ chạm mặt cha ta. Cũng phải nói rằng, việc bán kẹo hồ lô thì ta cũng không câu nệ gì đâu, mua đồ thì ta hàng ngày đều làm, nhưng bán đồ thì ta chưa bao giờ thử cả, giờ mới biết cũng thú vị đó chứ. Nhưng con người cha ta thế nào ngươi cũng biết đó, nếu như để ông ấy nhìn thấy ta bán cái thứ này trên phố, thì không đánh chết ta mới là lạ. Ta đương nhiên phải nghĩ ra cách chống chế, thế là ta tìm bọn Tiểu Cửu tới bàn bạc, tên tiểu tử Sài Thông nói ngươi năm xưa dùng chiêu bài hành thiện mà phát đến vậy, danh tiếng của Bạch nhị nương tử nổi danh thiên hạ, nên bọn ta cũng có thể học theo, thế là bọn ta đã nghĩ ra cái chủ ý này, không ngờ là đã đem lại hiệu quả thật, ngươi thấy cái bộ dạng của cha ta vừa nãy rồi chứ, ôi cha, nom mà ta muốn bật cười, thật là sướng chết đi được. Ha ha ha---!
Đây rốt cuộc là loại người gì vậy! Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thế còn cái giá 20 văn tiền là thế nào, ngươi muốn cái món kẹo hồ lô này của ta chưa ra thị trường đã chết ngay từ trong trứng nước hay sao hả?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Cũng trách ngươi cả thôi.
- Trách ta? Não ngươi có vấn đề đấy à? Ông đây đã bảo ngươi bán giá 3 văn tiền, ngươi lại đi bán những 20 văn.
Cao Nha Nội nói:
- Ai bảo ngươi không nói với ta là thức ăn ở đây đắt như vậy. Ta bất chấp mạo hiểm tính mạng trà trộn vào đây, cốt là để xem có gì ngon không, nhưng ta đâu có mang nhiều tiền, ăn một tẹo đã hết sạch, Tiểu Thiên cũng không có ở đây, ta đành dựa vào bản thân mình mà kiếm tiền thôi, nếu như bán giá 3 văn tiền thì dù có bán hết sạch thì cũng chỉ được tí chút, thế là ta bán luôn 20 văn, dù sao thì các thúc bá ở đây đều là người có tiền cả.
Lý Kỳ phì cười nói:
- Thì ra là ngươi không thèm quan tâm tới nghĩa khí là vì cái dạ dày của ngươi.
Cao Nha Nội cười gượng nói:
- Cũng không phải thế, lát nữa ra ngoài ta ăn bù là được chứ gì.
Thôi, thôi, gặp cái thằng đần này thì coi như nói với cái đầu gối. Lý Kỳ xua xua tay nói:
- Được rồi được rồi, ngươi bán vậy cũng kha khá rồi, mau ra ngoài mà nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải diễn kịch nữa.
Cao Nha Nội hào hứng nói:
- Cái này thì ngươi yên tâm, đảm bảo là không vấn đề gì, ta trông tuấn tú hơn cái tên gì mà Âu Dương Khắc kia nhiều, không cần phải hóa trang, không như bọn Tiểu Cửu, riêng hóa trang đã mất rất nhiều thời gian rồi. Chỉ là---Lý Kỳ, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không?
- Mượn tiền? Ngươi hỏi ta mượn tiền? Ngươi nhìn ta có giống người mang theo tiền không?
- Vậy phải làm sao?
- Cái gì làm sao?
Cao Nha Nội khó xử nói:
- Trước khi ta đến đã có cam đoan với Tiểu Cửu, nhất định sẽ mang ra ngoài đó thật nhiều món ăn ngon cho bọn nó thử, nhưng vừa rồi ta ăn hứng khởi quá, quên mất việc này rồi, bây giờ trong túi còn tí tiền thế này, đến cho một mình Tiểu Cửu ăn cũng chả đủ.
- Mẹ kiếp! Ngươi không phải bận tâm về điều đó, bọn chúng nó không đói được đâu.
Lý Kỳ bực bội nói.
Cao Nha Nội vội la lên:
- Thế sao có thể được, bản Nha Nội ta nghĩa khí ngất trời, sao có thể thất tín vậy được chứ---
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng nói:
- Nếu như ông đây nhớ không sai thì vừa rồi ngươi đã thất tín với ta đó thôi!
- Thất tín với ngươi, thế còn tốt hơn là lừa gạt cha ta chứ! Nếu ở vị trí của ta, ngươi chắc chắn cũng sẽ lựa chọn lừa gạt ta, chứ không thể lừa gạt cha ngươi được, huống hồ ngươi trước kia lừa ta đâu có ít.
Cao Nha Nội bĩu môi, rồi lại nói tiếp:
- Ta đã đồng ý với bọn Tiểu Cửu rồi, kể cả là phải ăn trộm---
Ăn trộm? Thằng nhãi này quả là có gan làm cái việc ngu xuẩn này thật! Lý Kỳ nhấc tay lên nói:
- Dừng. Ta đồng ý với ngươi, lát nữa ta sẽ sai người mang đồ ăn cho mấy thằng khốn kia, nhưng tiền thì phải trả.
Cao Nha Nội gật đầu lia lịa nói:
- Chỉ cần có Tiểu Thiên, thì tuyệt đối không thiếu của ngươi 1 xu.
- Được rồi, được rồi, ta đi trước đây, ngươi chú ý cho ta một chút, đừng có để cái chày gỗ này va vào người khác, ôi cha, ta gặp phải ngươi, cũng coi như là quả báo tích tụ cả 10 đời rồi!
Lý Kỳ xua xua tay, rồi bước đi thật nhanh, hắn thực sự sợ là nếu tiếp tục ở lại, sẽ nổi cái máu sống mái với thằng khốn kia mất.
Đi được độ 20 bước, Lý Kỳ thấy bọn Tống Huy Tông đang đứng dưới cái lều gỗ hình tròn, cái lều gỗ này vốn là để nuôi lừa, sau đó Lý Kỳ cải tạo lại thành tiệm đồ ăn phong vị Ả Rập.
Thực sự là cái tiệm này đơn sơ quá mức, ngay cả 4 vách tường cũng không có, chỉ có vài cái trụ gỗ, phía trên là một cái nóc hình tròn, ở giữa là bếp, hoàn toàn theo phong cách mở, xung quanh bày mấy cái bàn thấp, ngay cả 1 cái ghế cũng không có, chỉ có mấy cái nệm rơm, đòi hỏi phải ngồi khoanh chân, nói dễ nghe một chút thì tiệm này thiết kế theo phong cách bán lộ thiên.
Lý Kỳ đi tới đó, đang định mở miệng nói thì Lương Sư Thành vội đưa tay ngăn hắn lại, tay chỉ về phía giữa lều. Lý Kỳ nhìn theo hướng chỉ đó, liền hiểu ngay ra vấn đề, cười thầm, cái phương thức nướng cá này, các ngươi chưa từng gặp à.
Chỉ thấy giữa lều có một cái lò lửa bằng đá, mép lò xếp mấy cái kẹp sắt, xếp quanh bốn phía thành hai tầng, giữa mỗi cái kẹp sắt đều kẹp một con cá chép to đã được mổ bụng, banh ra hai bên như đang muốn bay vậy.
Do da cá hướng ra ngoài, nên dưới sự trợ giúp của làn khói bốc lên, nhìn từ xa, chỗ cá đó như đang bị bao phủ bởi hơi khói, cứ như thể chúng đang còn sống, bơi tung tăng trong làn nước vậy, trông thật là kì ảo.
Có thể nói là 1 nửa là ngọn lửa, một nửa là cá nướng.