Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1090-3: Kinh thế đại phu (3)




Thế nhưng, từ một tháng trước, hai đầu con phố này đã bị phong tỏa, không ai được phép đi qua, cũng không ai được vào bên trong đó. Ban đầu, không ai biết vì sao lại như vậy. Mãi tới nửa tháng trước, người quản sự chùa Tướng Quốc mới nghe Lý Kỳ nói mà biết được là bữa tiệc đón năm mới năm nay sẽ được tổ chức tại đó, điều này làm cho người quản sự kia vô cùng sợ hãi, lập tức xốc lại tinh thần để làm công tác chuẩn bị.

Buổi chiều hôm đó.

- Bỉ chức tham kiến Bộ Soái.

Lý Kỳ vừa đi ra khỏi con phố kia, đám thị vệ đứng hai bên đã lập tức chắp tay hành lễ.Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Giám sát chặt chẽ chút, nếu như để xảy ra bất cứ điều gì sơ suất thì các ngươi đảm đương không nổi đâu.

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ gật đầu với một vẻ mặt mệt mỏi. Sau đó đi về hướng bên trái, đi được ước chừng thời gian uống hết một chén chè, thì tới một khoảnh đất trống, chỉ thấy trên khoảnh đất đó có dựng một cái lều lớn. Đi vào trong lều, chỉ thấy ngay chính giữa là một cái sân khấu lắp ráp bằng gỗ, cái lũ dâm tặc Cao Nha Nội đang cợt nhả với nhau trên đó.

Đây chính là nơi biểu diễn các tiết mục nghệ thuật trong bữa tiệc năm mới, bây giờ đã sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, những vở diễn đang được tiến hành tổng duyệt lầncuối.

Do bây giờ tất cả đều phải bảo mật, cho nên, người bình thường không được phép vào, chỉ có đám Từ Phi là hay lui tới giúp đỡ, nhưng hôm nay thì lại có thêm một vị khách khác, đó chính là Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Thiếu Bạch thấy Lý Kỳ tới, liền ra nghênh đón, đoạn cười hỏi:

- Chỗ huynh ổn cả rồi chứ.

- Cũng hòm hòm rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, cười nói:

- Lần này đa tạ ngươi giúp đỡ đó.Phàn Thiếu Bạch cười ha hả nói:

- Huynh nói gì vậy, Tống tẩu có được sự chỉ bảo của Kim Đao Trù Vương huynh, thì đó là cái phúc của bà ta vậy, điều đó cũng có lợi lớn cho cả Phàn Lâu bọn ta nữa. Chỉ là, huynh làm mọi thứ thần bí quá, ngay cả ta cũng không được vào.

Lý Kỳ cười nói:

- Thói quen mà, thói quen mà.



Phàn Thiếu Bạch lại hỏi dò:

- Đúng rồi, ta nghe Tống tẩu nói, đồ ăn được chuẩn bị lần này hết sức đặc biệt, ta hỏi bà ta là đồ ăn gì, bà ta cũng không nói rõ, chỉ biết là bất kể từ cách chế biến cho tới hương vị, đều hoàn toàn khác với đồ ăn Đại Tống ta.

Lý Kỳ cười vẻ bí hiểm nói:- Ta chỉ có thể nói với ngươi, đây là một thịnh yến đẳng cấp thế giới.

Phàn Thiếu Bạch ngây người ra, vẫn chưa hiểu gì, lại thấy hắn không muốn nói nhiều, nên chỉ đành thôi không hỏi nữa.

Lúc này, Chu Hoa cũng chạy tới, cười khà khà nói:

- Lý đại ca, huynh tới lúc nào đó?

- Vừa mới tới thôi.

Lý Kỳ thấy Chu Hoa mặc trên mình một bộ áo bào đỏ, cười nói:

- Thằng mập, hôm nay ngươi ăn mặc thật là lòe loẹt đó, hay là lại nạp thêm một tiểu thiếp nữa đấy?Chu Hoa cười khà khà nói:

- Đại ca huynh nói gì vậy, chả phải là Hoàng Thượng đã phong cho cha ta làm Kinh Thế Đại Phu sao, còn ban cho Chu gia ta biển hiệu cửa hàng, đây quả là một vinh dự xưa nay chưa từng có, nên đương nhiên là ta phải ăn mặc đàng hoàng chút chứ!

Phàn Thiếu Bạch nghe vậy, trong mắt lóe lên một cái nhìn ngưỡng mộ.

Hôm qua Hoàng Thượng đích thân hạ thánh chỉ, phong Chu Thanh là Kinh Thế Đại Phu, đồng thời còn ban cho ông ta tấm biển “Kinh thế tế dân” do chính tay mình viết, lại thông báo rộng rãi rằng, cứ mỗi 3 năm, đều sẽ tiến hành bình chọn ra một thương nhân có cống hiến lớn nhất cho Đại Tống, để ban thưởng hậu hĩnh như vậy.

Đây quả là một tin chấn động kinh thành. Thương nhân khắp kinh thành mừngvui khôn xiết, ai nấy vô cùng hứng khởi, nhưng đám sĩ tử lại tỏ ra không hài lòng, tuy nhiên cũng chẳng còn cách nào khác, giờ đây thế lực của thương nhân đã quá mạnh rồi, nên bọn họ cũng đành tránh những va chạm không cần thiết.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Cũng nên như vậy, chỉ tiếc là hôm qua ta có việc, không thể tới dự, cha ngươi nhất định là đã vui lắm.



Đêm qua, Chu gia vô cùng náo nhiệt, gần như toàn bộ thương nhân trong kinh thành đều tới. Đây có thể nói là một mốc son lịch sử đối với giới thương nhân, nên bọn họ sao có thể không tới chúc mừng cái thời khắc lịch sử đó. Chu Thanh vốn không phải là người thích đao to búa lớn, nhưng đây không phải một việc nhỏ, nên là phải làm một điều gì đó, càng hoành tráng càng tốt, cũng không thể làm mất mặt Hoàng Thượng được.Chu Hoa nói:

- Thì chả thế, cha ta đâu chỉ có vui mừng, còn suýt thì ngất ý chứ.

- Thì cũng đã ngất đâu.

Chu Hoa đang hào hứng thì chợt từ phía sau vang lên một giọng nói u ám.

Chu Hoa giật mình run rẩy, quay đầu lại nhìn, chính là Cao Nha Nội, chỉ thấy Cao Nha Nội chẳng nói chẳng rằng, u oán nhìn y.

Lý Kỳ liếc nhìn lên sân khấu, thấy bọn Hồng Thiên Cửu vẫn đang hăng say tập luyện, đoạn cau mày hỏi:

- Nha Nội, ngươi không lo mà tập luyện đi, đứng đó làm gì?Cao Nha Nội buồn bực nói:

- Ta nghỉ giải lao một lúc không được à.

Nói rồi y lại liếc xéo sang nhìn Chu Hoa, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Chu Hoa bị y nhìn như vậy, trong lòng có chút hoang mang, bất giác dịch người sang chỗ Lý Kỳ.

Cao Nha nội nhệch mép nói:

- Có gì mà khoác lác.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đang nói gì vậy?

- Chẳng có gì, chỉ là tâm trạng không vui thôi.Cao Nha Nội quệt miệng nói. 

Lý Kỳ nói:

- Sao thế? Diễn tập mệt quá à?

Phàn Thiếu Bạch cười ha hả nói:

- Tên nhãi này đang tị nạnh cái danh hiệu Kinh Thế Đại Phu phong cho Chu thúc thúc, chứ không phải y đây mà.

Cao Nha nội hậm hực nói:

- Thiếu Bạch, ngươi biết chữ đấy chứ? Cái danh hiệu này vốn là thuộc về ta, chỉ là do cha ta đầu óc có vấn đề, lại đi nói giúp cho người ngoài, chứ không giúp cho đứa con đẻ này. Lý Kỳ, lúc đó ngươi cũng có mặt, ngươi cũng biết, cái danh hiệu này có phải là thuộc về ta không?Thì ra thằng nhãi này là vì vấn đề đó! Lý Kỳ cười hỏi:

- Ngươi nghe ai nói vậy?

Cao Nha Nội đáp:

- Sáng nay khi ta đá cầu với Lý thúc thúc, là do thúc ấy nói với ta, sớm biết vậy thì tối qua ta đã không tới Chu gia chúc mừng rồi, lại con ngu ngốc nói một tràng những câu nhảm nhí.

Con người thằng này vẫn còn khá đơn thuần, lúc đó y cũng không ngờ là trong cái ngày nghị luận đó, thực ra y cũng được tiến cử, sau đó Lý Bang Ngạn nói với y thì y mới vỡ lẽ ra.

Cái thằng phong lưu tể tướng này xem ra hận Cao Cầu lắm đây. Lý Kỳ vỗ vỗ vai Cao Nha Nội nói:- Nha Nội, nỗi khổ nhỏ cũng như niềm khích lệ vậy.

Cao Nha Nội nước mắt rưng rưng nói:

- Cái gì mà nỗi khổ nhỏ, xem ra nhận thức của ngươi cũng chỉ như Thiếu Bạch, ta đành phải đợi 3 năm nữa. Cha ta lần này hành xử thật chẳng ra sao, vẫn cứ là Lý thúc thúc tốt với ta, cũng không uổng ta năm lần bảy lượt mời thúc ấy đi Nghênh Xuân Lâu hành lạc.

Xem ra các ngươi là bạn chí cốt nơi lầu xanh đây, thảo nào tình cảm sâu đậm thế. Lý Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ thông cảm.