Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1082-2: Đồng đội như heo (2)




Lý Kỳ rời khỏi bàn đánh bạc, cùng Triệu Hoàn đi về chỗ đám người Cao Cầu. Nhận lấy một khối khăn nóng xoa mặt. Cao Nha Nội vội vàng nhảy lên trước nói:

- Lý Kỳ, ngươi chơi thế nào vậy, kém cỏi thì nhường cho người khác chơi đi.

Lý Kỳ trong lòng vô cùng phiền táo, đẩy y sang một bên, nói:

- Ngươi lui sang một bên đi, đừng làm phiền ta.

Cao Nha Nội rất buồn bực, tức giận hỏi:

- Ngươi có ý gì? Ta an ủi ngươi mà ngươi đẩy ta thế sao?

Mẹ kiếp! Ngươi an ủi đấy hả? Lý Kỳ không thèm để ý tên dở hơi này.

Cao Cầu trầm giọng quát:

- Khang nhi, không được càn quấy.

Cao Nha Nội tức giận nói:

- Phụ thân, người đổi con lên chơi đi, bằng không tiền của chúng ta đều bị Lý Kỳ thua sạch mất.

Cao Cầu sửng sốt nói:

- Tiền gì của chúng ta, tiền đấy là của Lý Kỳ hỏi vay phụ thân mà.

Mẹ nó! Cầu ca, ngươi không thể làm vậy chứ, đấy là do ngươi ép ta vay, tốt xấu gì ngươi cũng nên gánh chịu một nửa chứ. Lý Kỳ nghe những lời này của Cầu ca, ngực nóng lên, tức thiếu chút nữa phun máu, đúng là ‘nhà dột lại gặp phải suốt đêm mưa dầm’. Vốn là còn muốn lừa Cầu ca để giảm bớt tổn thất, hiện giờ hắn mới biết Cầu ca cũng là một gã thương nhân!

Lúc này, Triệu Hoàn đi tới, vẻ mặt áy náy nói:

- Lý Kỳ, rất xin lỗi ngươi, ta cũng không muốn thế, chỉ tại ta rất ít khi chơi bài tú lơ khơ.

Y cũng không ngu, biết bản thân mình khiến Lý Kỳ liên lụy, điều này khiến trong lòng y vô cùng khó chịu.

Lý Kỳ cũng biết việc này không thể trách y, hắn an ủi lại:

- Điện hạ nói quá lời rồi, không có việc gì, không phải là mấy vạn quan thôi sao, không cần tạ lỗi, hạ quan không đảm đương nổi.

Triệu Hoàn biết hiện giờ không phải lúc vấn tội, hỏi lại:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Trong lòng y đang rất rối loạn, căn bản không biết chơi tiếp như nào.

Tiền này thua trắng cũng thật đáng tiếc, dầu gì cũng có mấy vạn quan cơ mà, nhưng nếu y tiếp tục chơi, lão tử chắc chắn là ‘thập tử vô sinh’, vậy không được. Lý Kỳ hơi trầm ngâm nói:

- Điện hạ, tốt nhất là ngài tìm cớ không chơi tiếp, đổi một người thay cho ngài, nếu không, hôm nay mà muốn thắng thì rất khó.

Nói vậy thì có chút không nể mặt Triệu Hoàn, nhưng Lý Kỳ cũng không nguyện ý bán cho Triệu Hoàn một phần mặt mũi giá trị đến một trăm ngàn quan, thắng được tiền mới là đạo lý, hơn nữa, nếu thắng, cũng lấy được mặt mũi về.

Triệu Hoàn đã sớm không muốn chơi, y khẩn trương nói:

- Vậy cũng tốt, ta sẽ nói do thân thể không khỏe, không thể cùng bọn họ chơi tiếp được.

Lý Bang Ngạn đứng một bên cau mảy hỏi:

- Nhưng nên đổi ai đi lên chơi tiếp giờ?

- Lý thúc thúc.

Ông vừa dứt lời, Cao Nha Nội không biết từ chỗ nào xông ra đứng trước mặt Lý Bang Ngạn, suýt chút thì va vào chóp mũi Lý Bang Ngạn, y xoa xoa tay, vẻ mặt cười nịnh nọt, nháy mắt to dâm đãng, giống như lúc bình thường làm nũng, ‘đến lượt ta’, ‘đến lượt ta’.

Lý Bang Ngạn bị Cao Nha Nội nhìn như vậy, nét mặt già nua đỏ lên, lui về sau một bước nhỏ, không biết nói sao mới tốt.

Cao Cầu đang bị vây ở trạng thái sắp bùng nổ, từ từ nhắm hai mắt nói:

- Khang nhi.

Cao Nha Nội toàn thân khẽ run, lập tức tránh qua một bên. 

Lúc này, Hồng Bát Kim đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói một câu bên tai Triệu Hoàn. Triệu Hoàn nghe xong sửng sốt, quay đầu nhìn góc sáng sủa phía bên trái, lại thấp giọng nói vào tai Lý Kỳ mấy câu.

Lý Kỳ tựa hồ có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, nhíu mày trầm tư nửa ngày, gật đầu nói:

- Ta cảm thấy có thể cho nàng thử một lần.

Triệu Hoàn gật đầu, nói với Hồng Bát Kim:

- Trước cứ cho nàng chơi đi.

- Vâng.

Triệu Hoàn lại nói mấy câu với Cảnh Trọng Nam

Cảnh Trọng Nam tuân lệnh, sau đó đi đến phía đối diện, nói với đám người Y Nhĩ Đặc và Mohamed:

- Các vị, thật có lỗi quá, thân thể điện hạ không khỏe, chỉ sợ không chơi tiếp được cùng các vị, vừa vặn ở đây có vị khách quý muốn vui đùa một chút, không biết vài vị có ý kiến gì không?

Bọn họ vừa nghe nói Triệu Hoàn không chơi, nhịn không được có chút thất vọng, dù sao khó mà gặp được kẻ ngốc như vậy, nhưng bọn họ nói phản đối cũng không tốt, dù thế nào thì người ta cũng là thái tử của Đại Tống. Mohamed gật đầu nói:

- Được rồi, chỉ cần mang đủ tiền chơi bạc, bất cứ ai cùng có thể tham dự, phải rồi, điện hạ của các vị không sao chứ?

Cảnh Trọng Nam cười nói:

- Đa tạ các vị đã quan tâm, cũng không có gì đáng ngại.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, Lý Kỳ, Y Nhĩ Đặc, Mohamed lại trở về bên cạnh bàn đánh bài, tuy nhiên, Triệu Hoàn không chơi tiếp mà là thay đổi một vị công tử tuấn tú.

Khi Y Nhĩ Đặc, Mohamed nhìn thấy vị công tử tuấn tú này, đều không khỏi sửng sốt, đều nghĩ rằng, trên đời thật sự có vị công tử tuấn mỹ như vậy a.

Vị công tử ca có sức hấp dẫn lớn như vậy, ngoại trừ nữ giả nam trang Triệu Tinh Yến thì còn có thể là ai. Tuy rằng Triệu Tinh Yến tới cùng Lý Kỳ, nhưng lúc trước sự chú ý của đám người Y Nhĩ Đặc đều đặt trên người Lý Kỳ, cho nên, ngoại trừ Triệu Hoàn, cũng không có ai chú ý đến đứng ở Lý Kỳ phía sau Triệu Tinh Yến.

Bởi vì Triệu Tinh Yến xưa nay đều rất ít xuất hiện, hơn nữa hàng năm nàng không ở kinh thành, nên cũng có rất ít những người của Đại Tống ở đây biết thân phận của nàng, càng miễn bàn là đám đặc phái viên ngoại quốc này. Mọi người đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, hết sức tò mò về vị Trần Giảo Kim xuất hiện nửa chửng này.

Bọn họ sao có thể nghĩ ra vị này chính là Yến Phúc Tông Cơ, chỉ cho rằng đây là một vị quan to hiển quý công tử.

Hồng Bát Kim tiến lên, giải thích cho đám khách quý vẻ mặt tò mò:

- Các vị khách nhân tôn quý, do thân thể của Thái tử điện hạ không khỏe, không thể tiếp tục chơi bài, nên sẽ do vị Yến công tử này thay thế.

Triệu Tinh Yến đi vào trung gian, thoải mái hướng bốn phía chắp tay tỏ ý.

Bốn người một lần nữa ngồi xuống, Triệu Tinh Yến ngồi chỗ của Trịnh Hoàn, do nàng không giúp Triệu Hoàn đánh bạc, mà lấy một thân phận khác tham dự, cho nên Hồng Bát Kim lại sai người chuẩn bị cho nàng năm vạn quan tiền chip. Triệu Tinh Yến cười khẽ nói:

- Tại hạ cùng ba vị tiếp tục chơi, ba vị sẽ không để ý chứ?

Nam nhân này lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân, ai còn sẽ để ý. Y Nhĩ Đặc, Mohamed đều rộng rãi tỏ vẻ hoan nghênh. Nhưng Lý Kỳ lại rất kín đáo phê bình, hắn cười nói:

- Vị Yến công tử này, nhìn tuổi của ngươi không lớn, chắc là lấy tiền của cha mẹ đến chơi đi, cha mẹ ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng đâu.

Triệu Tinh Yến cười đáp:

- Đa tạ Kinh tế sử quan tâm, tuy nhiên ta cũng tới đây để kiếm tiền.

Trong lời tràn đầy tự tin

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Vậy thì hạ bài cho thấy đi.

Trong lòng hắn cũng là lo lắng ngược xuôi, nữ nhân này thật sự là cao thủ hay là giả vờ làm cao thủ? Tuy nhiên, lấy sự hiểu biết của hắn về Triệu Tinh Yến, nếu nàng không nắm chắc, nàng nhất định sẽ không đi lên để chịu bêu xấu.

Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, ván bài tiếp tục.

Dường như vận may của Triệu Tinh Yến cũng không tệ lắm, vừa chơi đã được một quân Át bích.

- Át Bích đặt cược.

Người chia bài ra hiệu nói.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn quân bài chưa lật, hai tay thuận tiện nhìn lại đẩy, cười nói:

- Xì tố.