Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1070: Không đủ kinh phí




Thịt nhẵn nhụi như vậy, trừ thịt ốc sên ra, thì còn là thịt gì nữa, nhưng Lý Kỳ không dám nói những lời này, hắn dám dùng nhân phẩm của mình thề, một khi Tống Huy Tông biết mình ăn phải thịt ốc sên, chắc chắn sẽ ói lên ói xuống, như vậy kế hoạch yến hội của hắn cũng tuyên bố thất bại trước thời hạn.

Làn sóng trước còn chưa qua, sóng sau đã tới, Phong Nghi Nô ăn vô cùng gọn gàng ngay ngắn, hơn nữa còn đặc biệt thích ăn thịt ốc sên, nói:

- Đại quan nhân nói rất đúng, thịt trắng nõn này thật sự ăn rất ngon, thịt béo ngậy, cũng không có bất cứ mùi vị khác thường nào, hương thơm tràn ngập khoang miệng, đây là lần đầu muội được ăn, Lý Kỳ, rốt cuộc là thịt gì vậy?

Lưu Vân Hi cố nhịn cười nói:

- Tài nấu nướng của Kim Đao Trù Vương thật sự đã đạt tới trình độ tuyệt vời,tiểu nữ tâm phục khẩu phục, chỉ có điều không biết Lý Kỳ dùng nguyên liệu gì? Mà đặc biệt vậy.

Ngay lúc chịu thua, nàng cũng không quên bẫy Lý Kỳ một lần.

Cả bà tám ngươi cũng tới giúp vui, sợ là thiên hạ chưa loạn hả! Lý Kỳ cười ha ha không ngừng, nhưng không nói ra bất kì lời nào.

Tống Huy Tống tò mò nhìn hắn một cái, càng ngày càng tò mò, nói:

- Ngươi đừng cười mãi thế, nói nhanh một chút, thứ thịt ngon đến cực điểm này rốt cuộc là thịt gì?

Nếu như ta bẩm báo, chỉ sợ ông cũng không cảm thấy nó ngon đến cực điểm.- Thịt gì vậy? Lý Kỳ cười ha ha, đầu đổ đầy mồ hôi nói:

- Đây thật sự là một vấn đề rất hay nha. Chỉ có điều --- đại quan nhân, tại hạ tạm thời giữ bí mật. Tống Huy Tông kinh ngạc nói:

- Tại sao?

Lý Kỳ nói dối:

- Thật không dám giấu diếm, đại quan nhân, món này là chuẩn bị vì triều hội Nguyên Đán, đương kim Hoàng thượng đã cho tại hạ rất nhiều giới hạn thú vị. Vì vậy, tại hạ muốn giữ bí mật với tất cả các cách làm món ăn. Túy Tiên Cư của tại hạ sang năm sẽ chủ yếu làm những món này, tạm thời không thể để lộ ra, để tránh bịngười khác đoán trước được, đương nhiên, sự khen ngợi của các vị, làm tại hạ càng tin tưởng hơn món ăn này.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:

- Món ăn này sẽ được dùng trong triều hội Nguyên Đán sao? Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Tống Huy Tông vừa lòng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Chỉ nói:

- Không tệ, không tệ, món ăn này vô cùng mới mẻ độc đáo.

Lý Kỳ xua tay, cực kì khiêm tốn nói:

- Yến hội của triều hội Nguyên Đán lần này, tại hạ nhất định sẽ xử lý thuận lợinhanh chóng, trở thành yến hội độc nhất vô nhị, đi đầu phong trào. Chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, nêu cao sự hùng mạnh của Đại Tống ta, khiến tất cả các khách nước ngoài đều có cảm giác như được ở nhà, khiến bọn họ nếm được những mĩ vị khó quên nhất trên thế giới. Hắn hy vọng có thể mượn những lời này, dời đi sự chú ý của Tống Huy Tông, đương nhiên, hắn đã thành công.

- Thật sao? Điều này có thể nêu cao sự hùng mạnh của Đại Tống ta? Tống Huy Tông cười tươi hớn hở nói, ông ta cảm thấy Lý Kỳ hơi khoa trương rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, tại hạ sao dám lừa gạt đại quan nhân, yến hội lần này đơn giản mà nói, chính là ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông, những vị kháchnước ngoài chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Tống Huy Tông ha ha nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, yến hội lần này quả khiến người ta chờ mong. Đúng rồi, ngươi thân là phó tổng quản Ngự Thiện Phòng, tại sao không nghiên cứu cách làm món ăn mới ở Ngự Thiện Phòng, mà phải tới nơi này? Lý Kỳ a một tiếng.

Tống Huy Tông nhíu mày, nói:

- Ngươi a cái gì? Chẳng lẽ điều này cũng không thể nói?

Hắn cũng không nghĩ tới chuyện tới chỗ của Lý Sư Sư. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Đương nhiên không phải, thật ra --- thật ra địa điểm của yến hội lần này vốn không phải trong cung, cho nên không cần đến --- đến Ngự Thiện Phòng.

- Cái gì? Tống Huy Tông trừng to hai mắt, nói:


- Không tổ chức trong cung? Ngươi có ý gì?

Lý Kỳ nói:

- Lý do rất đơn giản, là do đương kim Hoàng thượng phân phó.

Tên này rõ ràng là nói dối trắng trợn! Tống Huy Tông nói:

- Ta khi nào --- ừm, đương kim Hoàng thượng thật sự đã phân phó như vậy sao? Trong giọng nói còn mang theo hàm ý cảnh cáo.Lý Kỳ ha ha nói:

- Hoàng thượng mặc dù không nói rõ, nhưng ngài đã ngầm truyền đạt chỉ thị cho ta.

- Chỉ thị gì?

Tống Huy Tông cắn răng nói.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Chỉ thị này tương đối đơn giản, chính là --- kinh phí không đủ. Số tiền này từ trên đưa xuống dưới, đừng nói là hoàng cung, ngay cả Túy Tiên Cư của ta nếu như xử lý, thì cũng không đủ dùng, khấu trừ quà nhiều, cho nên tại hạ chỉ có thể đi đường tắt khác.

- Ha!Phong Nghi Nô nghe xong, ngay lập tức cười ra tiếng.

Tiểu tử, hay lắm, không ngờ quanh co lòng vòng cuối cùng thì mắng ta keo kiệt, buồn cười. Tống Huy Tông hận đến ngứa cả răng, nói:

- Thì ra là thế, kỳ thật ngươi làm ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể làm mọi người vừa lòng hay không, nếu không ---

- Tội khi quân à, ta hiểu, ta hiểu.

Lý Kỳ gật đầu cười nói.

Tống Huy Tông trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi hiểu được là tốt rồi.

Lập tức vung tay lên, nói:

- Lại đây rót cho ta một chén.- Vâng.

Gã sai vặt trẻ tuổi đứng cạnh ông ta lập tức rót cho Tống Huy Tông một hắn nữa, Tống Huy Tông mang theo căm giận như gió cuốn mây tan tiêu diệt sạch sẽ chén canh, lúc này mới tạm dập tắt được lửa giận. Chợt nhớ tới mục đích đến hôm nay, vì vậy nói với Lưu Vân Hi:

- Thập nương, Sư Sư bệnh thế nào rồi?

Lưu Vân Hi do dự một chút, nói:

- Đáng lẽ hơn một tháng là có thể khỏi hẳn, nhưng muốn hoàn toàn trị tận gốc bệnh cũ của nàng, còn phải tĩnh dưỡng nửa năm nữa.

Tống Huy Tông nghe thấy tin tức tốt, lập tức ném mọi hiếu kỳ và buồn bực vừa rồi ra phía sau đầu, cười gật đầu nói:- Bệnh cũ này đã quấy nhiễu Sư Sư nhiều năm, nếu có thể trị tận gốc, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa. Ngươi không hổ là thần y, nói đi, ngươi muốn được thưởng cái gì?

Lưu Vân Hi không chút nào cảm kích, thản nhiên nói:

- Ta tới đây chỉ vì trả cho Kim Đao Trù Vương một món nợ ân tình, những thứ ban thưởng này ngươi hãy giữ lại đi.

Oa Đclmm! Lời này quả là khí phách đấy! Lý Kỳ lập tức che miệng lại, sợ mình cười ra tiếng.

Tống Huy Tông ngơ ngác nhìn Lưu Vân Hi, vẻ mặt xấu hổ, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ, tức giận nói:

- Lý Kỳ, ngươi rất buồn cười sao?Lý Kỳ nhanh chóng ngậm chặt miệng, ra sức lắc đầu.

Tống Huy Tông hừ nói:



- Nếu như ngươi dám cười, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.

Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ ngay lập tức không dám há mồm, lại còn dùng sức lắc đầu, cơ mặt đã bắt đầu cứng ngắc.

Thật mất mặt! Tống Huy Tông đường đường là vua, gặp nhóm người quái nhân này, thật sự là xui xẻo, bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Ta đi thăm Sư Sư. Nói xong, liền đi thẳng lên lầu, thế nào cũng thấy xấu hổ.

Đợi Tống Huy Tông đi rồi, Lý Kỳ làm sao nhịn được nữa, che miệng lại cười haha. Nhưng vẫn cố ép tiếng cười lại rất thấp.

Phong Nghi Nô đã đi tới, nhỏ giọng nói:

- Lá gan huynh lớn thật đấy, dám nói như vậy trước mặt đại quan nhân.

Lý Kỳ cười lắc đầu:

- Ta vừa rồi cũng đâu nói gì. Nói xong, ánh mắt liếc về phía Lưu Vân Hi, ám chỉ, đều là nàng nói đấy chứ.

Chính Phong Nghi Nô cũng không nhịn được cười, lập tức vội vàng nhịn cười lại, chớp chớp đôi mắt sáng ngời quyến rũ, hiếu kỳ nói:

- Vừa rồi rốt cuộc là thịt gì vậy? Lý Kỳ lắc đầu nói:- Không thể nói được, không thể nói được.

- Vì sao không thể? Trong lòng Phong Nghi Nô tràn đầy tò mò, làm sao có thể sẵn lòng bỏ qua, gắt giọng:

- Chẳng lẽ huynh còn có gì không thể nói với muội sao?

Trong lòng Lý Kỳ đã mềm nhũn, thầm nghĩ, giọng nói của nữ nhân này thật sự rất dễ nghe, muốn lấy mạng người sao! Khó xử nói:

- Nghi Nô, ta không nói cho muội, là vì muốn tốt cho muội, muội phải tin tưởng ta mới đúng.

Phong Nghi Nô giậm chân. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp tắt ngấm, làm lơkhuôn mặt của Lý Kỳ.

- Được được được, ta nói với muội, nhưng muội ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết, được không?

Phong Nghi nghe xong liền vui vẻ, không ngừng gật đầu.

- Muội đi theo ta.

Lý Kỳ kéo tay nàng đi ra bên ngoài, vào trong một ngõ ngách. Đầu tiên hắn đặt tay của Phong Nghi Nô lên tường, sau đó nói nhỏ hai chữ bên tai nàng.

- ọe!Phong Nghi Nô nghe xong, chỉ cảm giác bên trong dạ dày đang co bóp cuồn cuộn, cái tay bám chặt vào bức tường, lập tức phun hết ra.

Đã biết là như vậy. May mắn vừa rồi không nói thật với Hoàng thượng. Lý Kỳ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Tán thưởng nói:

- Không hổ là nữ nhân của ta, ngay cả nôn cũng phong tình vạn chủng, tiếng như chim hoàng oanh. Yên tâm, về sau ăn nhiều sẽ thành quen, kỳ thật ốc sên rất bổ cho cơ thể, ăn lại rất ngon, muội xem Thập nương kỳ quái đó, ăn cũng không phải rất ngon sao? Sao muội nôn càng dữ vậy --- ai ai ai, muội đẩy ta ra làm chi, ta yêu muội đương nhiên sẽ yêu hết thảy, ta sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ muội, hơn nữa, tư thế này của muội rất quyến rũ --- được được được, ta đi, ta đi là được.

Trở lại trong phòng, Lý Kỳ nhìn Lưu Vân Hi rồi lắc đầu.Lưu Vân Hi cũng đã đoán được, thản nhiên nói:

- Nàng đúng là không biết hưởng thụ.

- Ai nói không phải.

Lý Kỳ nhún vai, nói:

- Bởi vậy mới thấy, cô bắt ta giúp cô, khó khăn cỡ nào.

Lưu Vân Hi đột nhiên nói:

- Ngươi thật sự muốn để ốc ---

Lý Kỳ ho mạnh một tiếng, nói:

- Chú ý lời nói, chú ý lời nói.

Lưu Vân Hi trợn mắt, sửa lời lại:- Ngươi muốn đưa món này vào triều hội Nguyên Đán sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên, kỳ thật đây chỉ là một trong số các món thôi. Như thế nào? Biết sự lợi hại của Kim Đao Trù Vương ta chưa, mấy thứ --- nhỏ nhỏ, sao có thể làm khó được ta.

Lưu Vân Hi quả thật không còn lời gì để nói.

Bạch phủ.- Ai ai ai, phu nhân ngươi nói đạo lý rất đúng, Hồng Nô đang cho con bú, ta đây làm trượng phu đáng lẽ ra phải ở bên nàng chăm sóc, nói không chừng còn có thể giúp ăn chút gì --- đừng động thủ, ta sẽ đánh trả lại đấy, được được được, ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không lóng ngóng chân tay như lần trước, ít nhất là trước mặt ngươi, cho ta một cơ hội đi ---.

- ầm!

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã đóng lại, nhưng Lý Kỳ đang tức giận đến sắp chết, cúi lưng thở hồng hộc ở trước cửa, nói:

- Có lầm hay không vậy, cuối cùng có phải là con ta hay không.

Đang lúc Lý Kỳ đang định xô cửa mà vào, bỗng nhiên một hạ nhân đi tới, nói:

- Cô gia, phó Kinh tế sử đến đây ạ.Lý Kỳ sửng sốt, tay chỉ về phía cửa sổ, hung hăng nói:

- Hôm nay coi như số ngươi may, tức chết ta, sớm biết như thế, nói gì ta cũng không để Chính Hi nhận nàng làm mẹ nuôi.

Sau khi tức giận xong, Lý Kỳ đi tới tiền sảnh, Tần Cối đã chờ ở bên trong, thấy Lý Kỳ đến, vội vàng tiến lên nói:

- Hạ quan bái kiến đại nhân.

Lý Kỳ ừ một tiếng, khiến toàn bộ hạ nhân lui ra, sau đó mới nói:

- Thế nào rồi?

- Cảnh Trọng Nam đó quả thật là một tên tiểu nhân không hơn không kém, đối với lễ vật của những khách nước ngoài, ai đến cũng không từ chối, tuy rằng ông ta làm việc khá cẩn thận, chỉ tiếc có thiên hạ nào ngăn được gió lùa qua.Khóe môi Tần Cối nhếch lên mang theo một nụ cười gian.

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đợi để xem náo nhiệt.

Tần Cối lại nói:

- Các đặc phái viên của các quốc gia đã đến đông đủ, ngày mai Hồng Lư Tự sẽ tổ chức một cuộc hội nghị, mục đích là thành lập thượng đỉnh kinh tế, đại nhân, khái niệm thượng đỉnh kinh tế vô cùng mới mẻ độc đáo, hạ quan sợ Thái tử điện hạ bọn họ sẽ lực bất tòng tâm, hay là ngài đi một chuyến đi.

Ta đi rồi, vậy còn Thái tử để làm gì! Lý Kỳ nói:

- Trước tiên cứ xem xét đã, nếu Thái tử thật sự không làm được, ta ra tay, ngày mai ngươi đi giúp, thượng đỉnh kinh tế này đối với chúng ta vô cùng quantrọng, buộc phải bàn bạc thỏa đáng trong năm nay.

Tần Cối nói:

- Vâng. Hạ quan đã biết. Còn việc này nữa, những đặc phái viên này vừa tới kinh thành, cũng đã phái người tới bẩm báo, hy vọng có thể gặp mặt đại nhân một lần.

Lý Kỳ chần chờ một lát, nói:

- Vẫn chờ sau khi chuyện cùa thượng đỉnh kinh tế giải quyết xong đã, ta sẽ cùng họ gặp mặt, việc này tới lúc đó nói sau.