Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1064: Kế ly gián




Nói đến nước này, Tần Cối không thể không giữ vững tinh thần được, bởi vì chuyện này đã không còn là chuyện tán gẫu giữa hai người họ nữa, trong đó đã liên lụy đến Thái tử Triệu Hoàn rồi, nhất định phải cẩn thận rồi cẩn thận nha, vì vậy, y chưa vội đáp lời mà vẫn chọn trầm mặc.

Lý Kỳ đợi thật lâu mà không thấy Tần Cối nói gì, trong lòng đương nhiên hiểu ra, cười ha ha nói:

- Ngươi cũng biết, bản quan ghét nhất người khác nói chuyện mà chỉ nói một nửa, hơn nữa, nếu ta đã bảo ngươi nói, vậy ta đương nhiên sẽ có chừng mực, không đến nỗi bị kiến giải độc đáo của ngươi dọa sợ đâu.

Tần Cối thấy vẻ mặt Lý Kỳ thản nhiên, nghĩ thầm, vừa rồi chẳng lẽ không phải là hắn cố ý kéo vấn đề sang hướng này sao, lại trầm ngâm một lát rồi mới nói:- Chỉ vì Lý Cương mạng không tốt, sinh không gặp thời.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Vậy thì thật lạ, từ sau khi Vương Phủ ngã ngựa, địa vị của Đông Cung cứng như bàn thạch, vững như Thái Sơn, không ai có thể lung lay, trong triều không biết có bao nhiêu người đến nịnh bợ Thái tử, ngươi lại nói sinh không gặp thời ư?

Tần Cối đáp:

- Đại nhân nói vậy cũng không sai. Thật ra nếu hỏi hạ quan vấn đề này vào nửa canh giờ trước, hạ quan cũng tuyệt đối không nói như vậy.

- Nửa canh giờ?

- Không sai.Lý Kỳ cười, có phần hứng thú nói:

- Có chút thú vị, nói tiếp đi.

Tần Cối khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Điểm mấu chốt ở trên người một người.

Nói chuyện với người thông minh đỡ phí sức hơn nhiều, Lý Kỳ lập tức nói:

- Cảnh Trọng Nam.

Tần Cối sửng sốt nói:

- Hóa ra đại nhân đã đoán được.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đã nói đến vậy rồi, nếu ta còn không đoán được vậy cũng không khỏiquá ngu xuẩn rồi.

Tần Cối ngượng ngùng cười, gật đầu nói:

- Chính là người này. Vừa rồi đại nhân nói với hạ quan, Cảnh Trọng Nam sẽ nhậm chức ở Hồng Lư Tự. Khi hạ quan đảm nhiệm chức Học chính ở Thái học cũng thường nghe nghị luận về người này, đều nói người này tầm nhìn thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, nhát gan sợ chết, thường tham lợi nhỏ. Về sau Vương Phủ chỉ tùy tiện nói một câu liền khiến ông ta bán rẻ Thái tử, từ đó có thể thấy lòng dạ người này bất chính. Nhưng ông ta không vì thế mà đánh mất sự tín nhiệm của Thái tử dành cho ông ta, đủ để thấy người này cũng có chút thủ đọan, nhưng chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo thôi. Cảnh Trọng Nam và Lý Cương có thể nói là hai người có tính cách hoàn toàn tương phản, vừa khéo hai người đều là người bên cạnh Thái tử, hơn nữa đều là quanviên của Hồng Lư Tự, như vậy nhất định sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn. Chỉ cần Lý Cương nói một câu không thỏa đáng đắc tội với Cảnh Trọng Nam, vậy thì với tính cách của Cảnh Trọng Nam tuyệt đối sẽ không tha cho Lý Cương. Nếu như, cho dù là Lý Cương tiếp thu sự giáo huấn năm đó, cẩn thận làm việc, nhưng với tài năng của ông ta, rất nhanh sẽ có thể khiến Thái tử điện hạ thưởng thức. Chỉ dựa vào điểm này, Cảnh Trọng Nam cũng sẽ nghĩ ra mọi cách đuổi Lý Cương rời khỏi Thái tử. Nếu nói đến âm mưu quỷ kế, Lý Cương tuyệt đối không phải là đối thủ của Cảnh Trọng Nam. Có câu quân tử dễ xử, tiểu nhân khó phòng mà.

- Bốp bốp bốp

- Đặc sắc, đặc sắc!

Tần Cối vừa mới nói xong, Lý Kỳ liền vỗ tay ngay, cười ha ha giơ ngón cái lênnói:

- Tiểu Tần, ngươi không hổ là người mưu trí nhất bên cạnh ta nha, phân tích thật chặt chẽ chu đáo, lợi hại, lợi hại!

- Đại nhân quá khen.

Lý Kỳ mỉm cười, chợt nghiêm mặt nói:

- Vậy ngươi cho rằng chúng ta giữ vị trí như thế nào trong những mâu thuẫn sẽ xảy ra đây?



Tần Cối khẽ sửng sốt, nói:

- Đại nhân, việc này không can hệ gì đến chúng ta, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến luật mới là được rồi.Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Mâu thuẫn nhất định nảy sinh trong lợi ích, mà lợi ích lớn nhất mà Thái tử nắm trong tay không nghi ngờ gì chính là luật mới, bọn họ đều muốn tranh công, ngươi nói chúng ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.

Đại nhân nói vậy có ý gì? Với địa vị hiện tại của đại nhân, hai người bọn họ dù không có mắt đến đâu cũng sẽ không chọc trên đầu Thương Vụ Cục chúng ta, cùng lắm cũng chỉ là một vài vấn đề chi tiết thôi, chúng ta tội gì phải dính líu vào đó Lẽ nào đại nhân muốn bảo vệ Lý Cương? Tần Cối biết Lý Kỳ xưa nay yêu thích nhân tài, đối với người cổ hủ cực kỳ như Trần Đông cũng có thể có lòng bao dung thật lớn, trong lòng không khỏi cho rằng Lý Kỳ lại muốn thu nạp lý Cương, bèn ướm hỏi:

- Đại nhân ngài muốn hòa giải ở giữa?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:- Chuyện này có thể hòa giải được sao?

Tần Cối nói đúng sự thật:

- Rất khó, trừ phi chúng ta cho Cảnh Trọng Nam đầy đủ lợi ích, có lẽ có thể bảo vệ Lý Cương trong nhất thời. Nhưng theo sự xoay chuyển của thời gian, Cảnh Trọng Nam trước sau gì cũng cho rằng Lý Cương chính là trở ngại lớn nhất của ông ta. Đến lúc đó phải xem thủ đoạn của chính Lý Cương rồi. Đương nhiên, nếu đại nhân nhất định muốn bảo vệ Lý Cương, thì Cảnh Trọng Nam cũng quyết không phải là đối thủ của đại nhân.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Ngươi bớt tâng bốc ta đi, ta rất tự biết mình đó. Địa vị của Cảnh Trọng Nam kia trong lòng Thái tử cũng giống như địa vị của Đông Cung trong triều vậy, không ai có thể lung lay được. Còn nữa, ta nói muốn bảo vệ Lý Cương khi nào chứ, ta chỉ có mộtmục đích, chính là để bọn họ đừng ảnh hưởng đến luật mới của ta, cho dù là ai cũng không thể.

Đúng vậy! Mình có thể nghĩ đến chuyện tính cách Lý Cương và Cảnh Trọng Nam không hợp, đại nhân hắn hẳn cũng có thể nghĩ đến điểm này, vậy vì sao còn chủ động tiến cử Cảnh Trọng Nam vào Hồng Lư Tự chứ, đây chẳng phải là cố ý tạo phiền toái cho Lý Cương sao? Lẽ nào ta nghĩ sai ư? Tần Cối nghe vậy không khỏi trầm ngâm, trong lòng không dám mạo muội phán đoán, bởi vì y thường không đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Kỳ, hơi thay đổi lời nói, nói:

- Lý Cương này tuy rằng rất có bản lĩnh, cũng có thể trợ giúp Thái tử một phần,, nhưng người có bản lĩnh đều cho mình là trung tâm, khó tránh khỏi việc suy nghĩ chênh lệch với chúng ta. Lấy tính cách của ông ta thì sẽ không dễ dàng tiếp thu ý kiến của chúng ta, đến lúc đó khó tránh khỏi phát sinh một vài phiền phức. Cảnh Trọng Nam lại khác, người này tuy không có bản lĩnh gì, hơn nữa nhát gan sợ phiền phức,lại tham lam, nhưng cũng chính vì như vậy người này càng dễ khống chế, hai người này có thể nói đều có ưu khuyết điểm.

Lý Kỳ nói:

- Vậy ngươi nghiêng về phía ai?

Tần Cối nói đúng sự thật:

- Hạ quan vẫn nghiêng về Cảnh Trọng Nam. Mặc dù Lý Cương có bản lĩnh, nhưng đại nhân càng có bản lĩnh hơn ông ta. Có đại nhân trợ giúp, Lý Cương liền có vẻ dư thừa, hơn nữa, thêm một cái miệng bên cạnh Thái tử, thì chỉ thêm một biến số.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Một khi đã vậy, chúng ta liền giúp Cảnh Trọng Nam đi, đẩy nhanh tiến độ để tránh đêm dài lắm mộng.Tần Cối nghe thấy dường như Lý Kỳ không hề suy xét thì đã nói như vậy liền sững người, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đại nhân muốn diệt trừ Lý Cương, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian, nói:

- Đại nhân, trước mắt thật sự có một cơ hội.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi đang nói cửa ải cuối năm này và đàm phán với sứ thần các nước sao.

Tần Cối gật đầu nói:

- Đúng vậy. Hạ quan nghe nói Cảnh Trọng Nam vô cùng tham tiền, hơn nữa hiện giờ ông ta đang ở Hồng Lư Tự, chúng ta đại khái có thể lợi dụng điểm này, nhân lúc Lý Cương còn chưa đứng vững thì sử dụng kế ly gián, mau chóng để Lý Cương đắc tội Cảnh Trọng Nam. Trước hết để Cảnh Trọng Nam đánh mất cơ hội lập công lần này, đến lúc đó đại nhân lại “viện trợ” Cảnh Trọng Nam, Cảnh Trọng Nam nhất địnhsẽ dựa vào đại nhân, cũng càng thêm ghi hận Lý Cương. Hạ quan cho rằng không bao lâu sau Cảnh Trọng Nam sẽ đuổi Lý Cương ra khỏi Đông Cung.

Cứ như vậy, Cảnh Trọng Nam cũng tạm thời khó mà ra mặt. Đây đúng là kế một hòn đá ném hai con chim nha. Lý Kỳ cười nói:

- Rất tốt, những sứ thần kia và ta coi như quen biết đã lâu, việc này chỉ là tiện tay mà thôi, tin rằng bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt. Việc này ngươi làm đi. À, cũng đừng làm quá đáng quá, dù sao Lý Cương người ta cũng không có thù với chúng ta, chúng ta cũng chỉ là muốn đạt kết quả sớm hơn thôi.

Tần Cối gật đầu nói:

- Hạ quan tuân mệnh. 

Nếu nói về âm mưu tranh giành, Lý Cương và Cảnh Trọng Nam hợp lại cũngkhông phải là đối thủ của Tần Cối. Việc này với y mà nói thì đơn giản chỉ là một bữa cơm mà thôi, không hề trì hoãn.

Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Đúng rồi, ngươi sẽ không mượn cớ này mà ly gián quan hệ giữa ta và Thái tử đó chứ.

Tần Cối sửng sốt, vội nói:

- Hạ quan trung thành tận tâm với đại nhân, sao dám làm thế.

Lý Kỳ cười ha ha, đứng lên nói:

- Ngươi đừng căng thẳng như vậy, ta chỉ là nói đùa thôi. Bây giờ mới biết, hóa ra ngươi không đùa như vậy được.Việc này mà nói đùa sao? Trong lòng Tần Cối thở dài một hơi.

Lý Kỳ đương nhiên biết y không dám, hơn nữa y cũng không có bản lĩnh này, nếu y dám động tay động chân, Lý Kỳ nhất định sẽ bất chấp tất cả khiến y biến mất trên đời này. Hơn nữa, Lý Kỳ không phải chỉ dựa vào Thái tử, phía sau hắn còn có Thái Kinh, Cầu ca, thậm chí còn có đương kim Hoàng thượng chống đỡ cho hắn.

Lúc này, một gã tôi tớ tiến vào bẩm báo nói:

- Khởi bẩm đại nhân, những thương nhân kia đã tới.

Lý Kỳ gật đầu, nói với Tần Cối:

- Đi thôi.

Hai người đi tới phòng họp, bên trong đã đầy ắp người, khi Lý Kỳ đến, nhữngphú thương này lập tức nghênh đón, lần lượt thi lễ với Lý Kỳ. Bây giờ trong mắt họ Lý Kỳ chính là lão đại của bọn họ, nói gì nghe nấy nha.

Lý Kỳ chắp tay mời bọn họ ngồi xuống.

Mọi người ngồi xuống theo thứ tự quanh chiếc bàn tròn lớn ở chính giữa kia, những người địa vị hơi thấp thì ngồi ở bên ngoài.

Lý Kỳ uống một ngụm trà, cười hỏi:

- Không biết một năm nay việc làm ăn của các vị thế nào?

- Nhờ có sự trợ giúp của Kinh tế sứ, làm ăn gần đây tăng lên rất nhiều.

- Đúng vậy, đúng vậy, có luật mới của Kinh tế sứ hộ tống thương nhân chúng ta,việc kinh doanh làm còn tốt hơn nữa.

Những lời nịnh nọt cứ liên tiếp tuôn ra, không thể ngừng được. Làm ăn thịnh vượng vốn là chuyện đáng mừng, bọn họ cũng vui vẻ tìm người chia sẻ, cũng có thể mượn cơ hội này để những thương nhân khác biết thực lực của mình, hi vọng sau này có thể hợp tác làm ăn.

Lý Kỳ chăm chú lắng nghe, đợi sau khi bọn họ nói xong, mới nói:

- Chỉ cần tất cả mọi người làm ăn thịnh vượng thì những cố gắng của triều đình cũng không uổng phí.

Nói rồi lại nói với Chu Thanh:

- Chu viên ngoại, nghe nói gần đây các vị và cửa hàng tơ lụa lớn nhất Tô Châuđã đạt được hợp tác rồi.

Chu Thanh gật đầu nói:

- Đại nhân nói phải. Bởi vì kỳ bào được rất nhiều người săn đón, bởi vậy tiểu điếm dự định dồn hết mọi tinh lực vào mặt này. Nhưng nói đến tơ lụa thì lụa Tô Châu là tốt nhất. Vậy nên ba tháng trước tiểu điếm đã đạt thành hợp tác với Thẩm gia Tô Châu, cùng nhau chế tác kỳ bào. Việc này hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của Bạch nương tử mới có thể thuận lợi như vậy. Vừa hay, hôm nay ta có mang đến đây một bộ kỳ bào vừa mới được làm ra.

Nói xong, Chu đại lang bên cạnh hắn lập tức lấy một chiếc hộp màu đỏ từ dưới bàn ra, mở ra thì thấy trong đó có một chiếc kỳ bào màu đỏ chót, bên trên thêu hoa mai màu trắng, thoạt nhìn thì giống như từng đóa riêng biệt, nhưng sau khi mở hết toàn bộ chiếc kỳ bào ra, thì hóa ra giữa những đóa hoa mai đều có hoa văn ngầm liênkết chúng lại, là một chỉnh thể, bố cục thật sự khéo léo tuyệt vời. Còn về mặt chất liệu thì càng không cần nói, vừa nhìn thì biết là hàng thượng đẳng. 

Mọi người đều lâm vào kinh ngạc.

Hồng Bát Kim hỏi:

- Này, Chu viên ngoại, bộ kỳ bào này của ngài bao nhiêu tiền vậy?

Chu Thanh dựng thẳng ba ngón tay lên.

- Ba quan?

Sắc mặt Chu Thanh cứng đờ, ngượng ngùng nói:

- Hồng viên ngoại chê cười, bộ kỳ bào này là bộ kỳ bào tốt nhất trên đời, chúngta thiết kế riêng cho vương công quý tộc, một bộ ít nhất phải ba mươi quan.

- Mắc như vậy?

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Bát Kim thúc, thúc đừng giả nghèo ở đây, ba mươi quan thôi mà, đối với thúc mà nói thì chẳng phải là chuyện trong chớp mắt sao, cần gì gì ngạc nhiên như thế chứ.

Hồng Bát Kim nhấc tay nói:

- Cũng không thể nói vậy, đổ trường cậu không có phần sao, cũng đâu phải chỉ mình ta.

Lý Kỳ lắc đầu, cười nói:- Nghe nói đổ trường ở Phượng Tường của Hồng gia mọi người sắp xây xong rồi phải không?

Hồng Bát Kim cười ha ha nói:

- Nhanh nhất cũng phải đến đầu năm sau.

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Nhanh như vậy?

Hồng Bát Kim cười gượng vài tiếng rồi không nói nữa.

Có Cầu ca hỗ trợ thì cái này có gì nhanh chứ. Lý Kỳ lại nói với Hà Cửu Thúc:

- Hà Cửu Thúc, dụng cụ cầu lông gần đây bán được không tệ nha.Hà Cửu Thúc vui tươi hớn hở nói:

- Nào có, nào có, đều do phúc của cuộc thi đấu cầu lông thôi.

Lý Kỳ nói:

- Không chỉ như vậy, ta còn nghe nói ngài mua liền mười hai xưởng chế tác cầu lông ở Giang Nam và Tây Bắc. Tuy nói làm ăn cần dựa vào bản lĩnh, nhưng miếng bánh ngọt này rất lớn, ngài cũng đừng tham quá, cẩn thận tự mình chống đỡ tới chết đó, chừa lại một chút cho người ta cũng chưa hẳn là không thể.

Hà Cửu Thúc lộ vẻ xấu hổ, cười nói:

- Phải phải phải, ta sẽ chú ý.

Những người còn lại nghe xong đều cười trộm.