Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1062: Tiểu nhân đắc chí




Mặc dù chưa nói xong, nhưng ý của Triệu Hoàn đã rõ ràng vô cùng, y muốn mưu cầu một chức vị có ý nghĩa thực chất hơn cho Cảnh Trọng Nam. Hiện nay Cảnh Trọng Nam chỉ có một chân trong Đông Cung mà thôi, ở trong triều gần như không có bất kỳ quyền lợi và địa vị gì. Nói một cách nghiêm chỉnh là ông ta không thể xem là đại thần trong triều, còn không bằng cả Tần Cối.

Ánh mắt Cảnh Trọng Nam nhìn Lý Kỳ một cách bức thiết. Hiển nhiên là với tính cách bị động của Triệu Hoàn tuyệt đối sẽ không chủ động nghĩ đến chuyện tiến cử Cảnh Trọng Nam, chắc chắn là Cảnh Trọng Nam chủ động một khóc hai nháo ba treo cổ trước mặt Triệu Hoàn, hi vọng có thể mưu cầu một chức quan trong triều.

Phải biết hiện nay sức ảnh hưởng của Triệu Hoàn trong triều dưới sự trợ giúp của đám đại thần Lý Kỳ ngày càng sâu sắc, nguồn tài nguyên tốt như vậy không lý nàolại để đó không dùng. Hơn nữa, Cảnh Trọng Nam đã từng chịu giáo huấn rồi. Khi Vương Phủ còn nắm quyền trong triều thì tùy ý bắt ông ta ra vo tròn bóp nghiến, tùy ý đùa giỡn, khi không vui thì đá ông ta ra khỏi Đông Cung. Vì sao lại vậy chứ, chính là vì ông ta không có địa vị, không có thế lực, không có quyền lực trong triều. Nếu ông ta giống như Lý Kỳ, thì cho dù Vương Phủ làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Huống hồ, ông ta cũng đã có tuổi rồi, nếu không thể làm rạng rỡ tổ tông thì chỉ e sau này cũng không còn cơ hội nữa, mà sức khỏe của Tống Huy Tông hiện nay không được tốt lắm, đợi khi Tống Huy Tông thoái vị thì phỏng chừng ông ta cũng xong luôn rồi. Đương nhiên, nếu ông ta biết sự biến Tĩnh Khang sắp đến thì cũng sẽ không gấp gáp muốn thăng chức như vậy.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, thầm nghĩ, Cảnh Trọng Nam này cái miệng cũng không nhỏ nha, vừa xuất chiêu thì muốn làm Tả Chính Ngôn, thật sự xem triều đình như nhà của ông ta vậy.Ở Tống triều, Tam tỉnh do Môn Hạ Tỉnh, Trung Thư Tỉnh, Thượng Thư Tỉnh hợp thành, quyền lực không còn bằng với Đường triều, lúc trước dường như đã bị phế bỏ rồi, tuy rằng bây giờ còn giữ lại, nhưng quyền lực thật sự có hạn, mất đi quyền lực cũng là chuyện không thể tránh khỏi, chuyện này không thể có quan hệ mật thiết với Thái Tể.

Mà chức Tả Chính Ngôn này từ sau khi thay đổi chế độ nói một cách nghiêm túc thì tuyệt đối là một hư chức. Chính Ngôn rõ ràng là một chức gián quan, nhưng lại không có tư cách nói lời can gián, mà phải được Hoàng đế cho phép mới được. Nhưng do chức quan ở Tống triều thực sự quá nhiều, không quản lý xuể, cho nên đám gián quan của Môn Hạ tỉnh trước sau chỉ buộc tội bá quan, chứ cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Nếu là gián quan thì trong triều cũng có quyền lực có thể nói chuyện. Hơn nữa,đối thủ lớn nhất của Môn Hạ Tỉnh chính là Ngự Sử Đài thân là giám sát cơ cấu, hai bên thường xuyên tranh chấp trên triều. Trách nhiệm của Ngự Sử Đài là chuyên buộc tội bá quan, mà giám quan thì chuyên giúp đỡ quân chủ qui chính. Nhưng do Tống Huy Tông không thích nghe những câu này, vậy nên đám gián quan của Môn Hạ Tỉnh bắt đầu chuyển sự chú ý sang Ngự Sử Đài, ngươi buộc tội, thì ta chuyên sắp xếp lại, cho nên ngày ngày đều cãi nhau là đúng rồi.

Triệu Hoàn cũng từng nếm trải sự đau khổ mà Ngự Sử Đài dành cho y, y cũng cần thêm nhiều người có thể nói giúp y ở trên triều, không thể chỉ dựa vào Lý Bang Ngạn.

Nhưng có một chuyện trước sau Lý Kỳ cũng không hiểu. Chính là Lý Bang Ngạn thân là Tả Tướng, kiêm Môn Hạ Thị Lang, cũng là người đứng đầu của Môn Hạ Tỉnh, mà Lý Bang Ngạn lại là tâm phúc của Triệu Hoàn y. Ngoài ra, quan hệ củaLý Bang Ngạn và Cảnh Trọng Nam cũng tốt vô cùng, y không đi cầu Lý Bang Ngạn mà chạy đi cầu ta là có chuyện gì đây, vậy là liền hỏi:

- Điện hạ lẽ nào muốn tiến cử Cảnh Chiêm Sự đảm nhiệm chức vụ này?

Triệu Hoàn nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ nhanh chóng len lén liếc trộm Cảnh Trọng Nam, thì thấy dáng vẻ xum xoe của ông ta, thầm nghĩ, người này chính là dạng tiểu nhân điển hình, nếu ta đắc tội ông ta, ông ta nhất định khắc ghi trong lòng, nói không chừng còn tăng thêm không ít phiền toái cho ta, vẫn nên cẩn thận thì hơn, liền cười nói:

- Không sai, không sai, với năng lực của Cảnh Chiêm Sự thì dư sức đảm nhiệm chức Tả Chính Ngôn.

Cảnh Trọng Nam nghe được thì mừng rỡ, nhưng lại nghe Lý Kỳ xoay chuyển lờinói:

- Nhưng, Thái Tử điện hạ, chuyện này có phải tìm Tả Tướng thì thích hợp hơn không?

- Việc này

Triệu Hoàn lộ vẻ khó khăn, nói:



- Vẫn có câu vô công bất thụ lộc. Tuy Cảnh Chiêm Sự có tài năng, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh ta, khiến cho tài năng của y không thể thi triển, thế nên đến nay vẫn lặng lẽ vô danh, nếu tùy ý tiến cử, chỉ e khả năng thành công rất ít.

Lý Kỳ nghe được thoáng nhíu mày, nói:

- Vậy không biết ý của Thái tử điện hạ là?Triệu Hoàn thoáng chần chừ rồi mới nói:

- Cho nên, ta muốn trước tiên để Cảnh Chiêm Sự đến Thương Vụ Cục của các ngươi rèn luyện một chút.

Tuy rằng y nói không rõ ràng, nhưng đã truyền đạt ý trong đó rồi, chính là dự định dùng Thương Vụ Cục làm chiếc cầu nối để Cảnh Trọng Nam tiến vào triều đình.

Thật ra trước đó Cảnh Trọng Nam có đến cầu Lý Bang Ngạn, bởi vì quan hệ giữa ông ta và Lý Bang Ngạn vô cùng tốt, nhưng Lý Bang Ngạn cũng hiểu rõ ngọn ngành đối với Cảnh Trọng Nam, ngoài trừ sự trung thành tận tâm với Thái tử ra thì không có bất cứ công lao gì. Chức Môn Hạ Tỉnh này tuy rằng không lớn như trước đây, nhưng tốt xấu gì cũng là một bộ phận cơ cấu trung ương, hơn nữa gián quan phải do đích thân Hoàng đế bổ nhiệm, bất cứ ai cũng không có quyền tuyển chọn, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không thể đảm nhiệm chức vị này. Ngươi không có mộtlý do để đứng vững thì sẽ bị người ta phản bác rất nhanh. Cho nên, Lý Bang Ngạn nghĩ ra một cách cho ông ta, bảo ông ta đi cầu Triệu Hoàn, để Triệu Hoàn đi tìm Lý Kỳ sắp xếp ông ấy vào Thương Vụ Cục.

Vì sao? Bởi vì hiện nay luật mới đang được tiến hành, Thương Vụ Cục là điểm xuất phát của luật mới, muốn lập công rất đơn giản, đợi khi có công lao rồi, Lý Bang Ngạn lập tức có thể tiến cử ông ta trước mặt Tống Huy Tông, để ông ta vào Môn Hạ Tỉnh.

Cảnh Trọng Nam cảm thấy rất có lý, hơn nữa trong Thương Vụ Cục có thể vớt được chút béo bở, cũng rất được nha. Y trước nay chưa từng làm ăn vẫn luôn cho rằng sở dĩ Lý Kỳ giàu có như vậy, trong đó chắc chắn có phân nửa là vơ vét trong Thương Vụ Cục, cho nên y động lòng vô cùng, hi vọng có thể lăn lộn với Lý Kỳ, vậy là lập tức đi xin Triệu Hoàn.Triệu Hoàn rất mềm lòng, trước nay Cảnh Trọng Nam nói gì nghe nấy, thấy yêu cầu này cũng rất “hợp tình hợp lý”, dù sao thì Cảnh Trọng Nam cũng ở bên cạnh y mười năm, không lý nào không nâng đỡ ông ta, liền lập tức đồng ý.

Nhưng khi Lý Kỳ nghe những lời này thì hết sức tức giận, thầm mắng, con mẹ ngươi coi Thương Vụ Cục của ta là gì chứ, muốn vào thì vào sao. Thương Vụ Cục ta nhân tài đông đúc, có ai là ăn không ngồi rồi đâu, ngay cả con rắn Tần Cối cũng có thủ đoạn, Cảnh Trọng Nam ngươi là cái gì chứ, tầm nhìn thiển cận, chỉ biết ham lợi nhỏ.

Nhưng những câu này không thể nói ra được, hắn trầm ngâm một lát, vụng trộm liếc sang Cảnh Trọng Nam, lại liếc sang Lý Cương, ánh mắt chợt lóe, cười nói:

- Đây chỉ là việc nhỏ thôi mà lại phiền Thái tử điện hạ đích thân đi một chuyến, thật sự là không nên mà.Cảnh Trọng Nam nghe thấy mà mở cờ trong bụng. Triệu Hoàn nói:

- Vậy là ngươi đáp ứng?

Lý Kỳ nói:

- Nếu hạ quan cự tuyệt thì thật sự hổ thẹn với ân huệ của Thái tử điện hạ.

Nói đến đây, hắn đột nhiên lại chuyển lời nói: 

- Nhưng mà hạ quan cảm thấy có một nơi còn thích hợp với Cảnh Chiêm Sự hơn là Thương Vụ Cục.

Triệu Hoàn ồ một tiếng, nói:

- Nơi nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Hồng Lư Tự.Triệu Hoàn bất giác sửng sốt, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ đến điểm này.

Lý Kỳ lại nói:

- Thái tử điện hạ, lần tiếp đãi khách nước ngoài này, Thương Vụ Cục chúng ta chỉ đứng bên cạnh trợ giúp thôi, tất cả đều do Hồng Lư Tự mà Thái tử đứng đầu làm chủ. Cho nên, hạ quan cho rằng đây chính là một cơ hội tốt để lập công. Đã như vậy, sao không tiến cử Cảnh Chiêm Sự vào Hồng Lư Tự. Đương nhiên, nếu Cảnh Chiêm Sự muốn vào Thương Vụ Cục, bây giờ hạ quan có thể lập tức sắp xếp chức vị cho ông ấy. Chỉ làchỉ là chức này e rằng không quá cao.

Cảnh Trọng Nam nghe được không khỏi có chút do dự. Thương Vụ Cục là bộ phận mới, chức quan trong đó đều mới mẻ, ngoài trừ Kinh tế sử và Phó Kinh tế sử, những chức còn lại dường như chỉ là có chức mà không có phẩm bậc, như vậy thì đingược lại với nguyện ước ban đầu của ông ta.

Nhưng lúc này Triệu Hoàn lại không nghĩ đến chuyện của Cảnh Trọng Nam, bởi vì trong lời nói của Lý Kỳ còn lộ ra một tin tức quan trọng, nói:

- Lý Kỳ, những lời này của ngươi quá khiêm nhường rồi, ngươi và ta đều biết, lần tiếp đãi khách nước ngoài này, tham gia Nguyên Đán triều hội chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn là vì luật mới của Đại Tống ta, nên lấy Thương Vụ Cục của ngươi làm trọng, Hồng Lư Tự của chúng ta chỉ là trợ giúp mà thôi.

Lý Kỳ cười nói:

- Việc này hạ quan biết, nhưng trước khác nay khác, xin thứ cho Lý kỳ đắc tội, Thái tử điện hạ, ngài cũng nên gánh vác một số trách nhiệm, không thể giống như trước đây được.Triệu Hoàn nhấc mày, hơi kinh ngạc mừng rỡ nói:

- Ý của ngươi?

Lý Kỳ nói:

- Hạ quan cảm thấy lần đàm phán này là sự rèn luyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu đối với Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ cũng nên nhân cơ hội này mà bộc lộ tài năng của mình, tăng cường giao lưu với những sứ thần này, thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau. Vì vậy, hạ quan nghĩ sẽ do Hồng Lư Tự làm chủ lần đàm phán này, Thương Vụ Cục, Quân Khí Giám chỉ hỗ trợ bên cạnh, vậy chẳng phải đây là chức trách của Hồng Lư Tự sao. 

Những lời nói này khiến Triệu Hoàn cảm động trong lòng, rõ ràng là Lý Kỳ muốn tặng toàn bộ công lao này cho y. Nhưng cảm động thì cảm động, y hiển nhiên có chút khiếp đảm. Bởi vì lần đàm phán này sẽ xác định chính sách ngoại giao củaĐại Tống đối với các nước xung quanh, cực kỳ quan trọng, không thể khinh suất. Tống Huy Tông cũng vô cùng coi trọng chuyện này, điều này làm cho y vốn thiếu tự tin lại do dự không quyết.

Lý Kỳ liếc mắt thì nhìn ra lo lắng trong lòng Triệu Hoàn, lại nói:

- Thái tử điện hạ cứ việc làm thẳng tay là được rồi. Bây giờ là bọn họ cầu chúng ta, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, cho nên không cần phải lo lắng. Ngoài ra, hạ quan cũng sẽ trợ giúp Thái tử điện hạ.

Cảnh Trọng Nam đảo mắt, thầm nghĩ nếu là do Thái tử toàn quyền làm chủ, vậy ông ta gia nhập Hồng Lư Tự thật sự không thể tốt hơn được nữa, công lao do ông ta lĩnh, hơn nữa không cần đi cầu xin người khác, nhất cử lưỡng tiện, liền nói:

- Điện hạ, hạ quan cảm thấy những lời của Kinh tế sứ có lý vô cùng.Lý Cương đột nhiên nói như đinh đóng cột:

- Không sai, đại trượng phu có điều nên làm, huống hồ là điện hạ ngài. Hiện tại chính là lúc điện hạ đích thân ra mặt, không thể lùi bước, nếu không, tương lai làm sao phục chúng.

Ông ta nói câu này đanh thép hùng hồn, ngụ ý chính là tương lai ngươi phải làm Hoàng đế, bây giờ phải gánh vác trọng trách, không thể gặp việc khó thì liền né tránh được.

Triệu Minh Thành cũng vội vàng nói vào, y là người đứng thứ hai ở Hồng Lư Tự, có công lao đương nhiên không thể thiếu phần y, khoản này y cũng phải tính chứ.

Lý Kỳ nghe thấy thì âm thầm nhíu mày, liếc nhìn Lý Cương, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng chỉ là thoáng qua.Triệu Hoàn nghe bọn họ nói vậy, lại có Lý Kỳ cam đoan, lòng tin cũng lớn hơn, cười ha ha nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật sự là người cố vấn cho bản vương mà, được, bản vương sẽ làm theo lời ngươi.

Trong giọng nói ngập tràn cảm kích.

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Không dám, không dám, đây là bổn phận của người làm thần tử chúng ta.

Tiểu tử này cuối cùng cũng thông suốt rồi. Bạch Thì Trung vuốt chòm râu, thỏa mãn nhìn Lý Kỳ, trong lòng cảm thấy thật an ủi.