Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1057-1: Ngươi thật sự không nên cứu ta (1)




Lý Kỳ vừa tới phía sau đã nghe thấy giọng nói dịu dàng:

- Vị nữ thần y này quả đúng là quái dị, thà rằng một mình đờ đẫn ở trong nhà cũng không muốn ra ngoài phơi nắng với chúng ta. Nói chuyện với cô ta cũng chỉ có vài ba câu.

Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng ở đây sao? Lý Kỳ đứng phía sau đình, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai người đẹp ngồi ở giữa đình. Một người quyến rũ xinh đẹp. Còn một người thì đoan chính nho nhã. Hai người đẹp này chính là Phong Nghi Nô và Lý Thanh Chiếu. Trên chiếc ghế mây ở giữa còn có một đại mỹ nữ xinh đẹp hơn hẳn hai người kia đang nằm. Mặc dù đang bị bệnh, nhưng vẻ đẹp vẫn quyến rũ, không gì có thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.

Người này đương nhiên chính là Lý Sư Sư. Nàng khẽ mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ, đừng nói là tỷ đấy. Cô ta đã trị bệnh giúp ta cũng được một thời gian rồi. Nhưng, ngoài lúc chữa bệnh ra, rất ít khi nói chuyện với ta. Ta và cô ấy nói chuyện, cô ấy cũng không để tâm lắm.

Phong Nghi Nô cười nói:

- Nếu không như vậy, người ta cũng không thể gọi cô ấy là Quái Thập Nương.

Lý Sư Sư khẽ nhíu mày, nói:

- Muội muội, sao muội lại nói cô ta như thế? Dù nói thế nào, cô ta cũng là ân nhân cứu mạng ta. Hơn nữa, dù cô ấy tính tình kỳ quái, nhưng tâm địa không xấu.

Phong Nghi Nô nuốt nước miếng, nói:

- Ta nói như vậy, sau này sẽ chú ý hơn.

Lý Thanh Chiếu lại nói:

- Nhưng vị nữ thần y này tác phong hành sự quả thực rất kỳ lạ, rất xứng với Lý Kỳ.

Không thể nào! Mang ta ra so với cô ta sao? Đây chẳng phải là sỉ nhục chỉ số EQ của ta rồi sao? Cho dù lời này được nói ra từ miệng Lý Thanh Chiếu, Lý Kỳ cũng cảm thấy không được thoải mái.

Phong Nghi Nô thoáng cũng có chút bất mãn, liền nói:

- Lý tỷ tỷ, Lý Kỳ có chỗ nào kỳ quái?

Lý Thanh Chiếu bỗng ngẩn người ra, liền cười nói:

- Yên tâm đi, ta không phải có ý nói lang quân của muội không tốt. Chỉ là con người Lý Kỳ lúc nói chuyện giống như cậu bé choai choai, lúc thì như một người thông minh lão luyện. Dường như có thể thấy được hết tâm tư của người ta. Hơn nữa ….

Nói tới đây, Lý Thanh Chiếu bỗng bật cười, lắc đầu không nói.



Lý Sư Sư hiếu kỳ nói:

- Còn gì nữa?

Phong Nghi Nô trừng mắt nói:

- Ta biết rồi, Lý tỷ tỷ là muốn nói Lý Kỳ sùng bái tỷ đấy. Ta nghe Vương tỷ tỷ nói, lần đầu tiên Lý Kỳ gặp Lý tỷ tỷ đã gọi tỷ tỷ là Thanh Chiếu tỷ tỷ rồi.

Lý Thanh Chiếu gật đầu, phóng khoáng nói:

- Đúng đấy! Lần đầu tiên ta gặp Lý Kỳ, còn tưởng hắn ta là một người điên.

Điên ư? Đây chính là ấn tướng đầu tiên của Thanh Chiếu tỷ tỷ đối với ta! Lý Kỳ vuốt mồ hôi một cái, trong lòng dở khóc dở cười. Quả nhiên là mình là một kẻ hồ đồ rồi.

Lý Sư Sư nghe mà thấy vui nói:

- Vậy có gì là kỳ lạ chứ? Tỷ tỷ được xưng tài nữ đệ nhất Đông Kinh. Người sùng bái rất nhiều, ta còn sùng bái Thanh Chiếu tỷ tỷ hơn cả Lý Kỳ nữa ấy.

Nàng nói tới sau cùng, bỗng lại nổi lên ngữ khí của Lý Kỳ.

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, muội muội cũng sùng bái đấy.

Lý Thanh Chiếu đỏ mặt lên, giả vờ giận nói:

- Được thôi, hai người các ngươi liên kết lại bắt nạt ta.

Tiếc là nàng từ nhỏ khí chất điềm tĩnh, khi giận cũng không hề có khả năng sát thương.

Họ nào có ức hiếp gì ngươi chứ, rõ ràng chính là ức hiếp ta mà! Lý Kỳ thấy chấn động trong lòng, liền bước tới, cất cao giọng nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ ai ức hiếp tỷ thế, tiểu đệ tới rồi.

Ba người phụ nữ đều giật mình, quay đầu lại nhìn, sắc mắt tái đi. Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư đều có vẻ mặt muốn cười cũng không nổi, cố gắng nén xuống.

Trong lòng Lý Thanh Chiếu thấy đau khổ vô cùng, lại nhìn thấy Lý Kỳ “sát khí” trên mặt, nện bước tới, mình không khỏi bật cười.

Nụ cười này của nảng, hai người còn lại cũng lần lượt bật cười.

Ba người họ vốn chính là khí chất khác nhau, nên dưới ánh chiều ta, sắc mặt của họ cũng đều phủ lên một lớp màu vàng óng, giống như giấc mộng, giống như tiên nữ hạ phàm.

Mặc dù Lý Kỳ bây giờ đã có kháng thể người đẹp rất mạnh, nhưng vẫn ngây người ra nhìn.

Hắn sửng sốt, ba người đẹp trước mặt liền cảm thấy mình thất thố, liền thu nụ cười lại. Phong Nghi Nô bó chân nhẹ nhàng một chút, liếc nhìn với ánh mắt ghen tuông, nói:

- Sao huynh lại tới đây?

Lý Kỳ giật mình, liền nói:

- Ồ, ta vừa mới làm xong việc công, tiện đường tới xem xem.

Nói xong, hắn liền bước lên trước, chào hỏi Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư một tiếng.

Lý Thanh Chiếu khẽ vuốt cằm, vẻ mặt đỏ bừng lên, thấy rõ sự lúng túng. Rõ ràng, nàng đã đoán đúng, vừa rồi cuộc nói chuyện của họ đã lọt vào tai Lý Kỳ.

Lý Kỳ lại nhìn Lý Sư Sư nói:

- Xem ra bệnh tình của Sư Sư cô nương đã tốt hơn nhiều rồi, thật đúng là đáng mừng đáng mừng.

Lý Sư Sư khẽ mỉm cười nói:

- Được Lý Sư Phó nhớ tới, Sư Sư mọi chuyện đều tốt. Thật ra Lý Sư Phó việc công bận rộn, không cần phải đặc ý tới, tránh trễ nải việc công.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Tiện đường, tiện đường.

Lý Sư Sư lại nói:

- Ồ, mấy hôm trước, Lý Sư Phó mừng được quý tử, Sư Sư ốm bệnh không thể tới chúc mừng, mong Lý Sư Phó lượng thứ.

- Không sao, không sao, có quà là được rồi, có quà là được rồi.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói.

Ba người phụ nữ nghe được câu này, đồng thời nhìn Lý Kỳ với ánh mắt kỳ lạ.

Trời! Nói năng lưu loát, Lý Kỳ lại nói:

- Ách …. Ý của ta là tâm ý tới là được rồi.

Phong Nghi Nô nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt xấu hổ, liền giải vây nói:

- Lý Kỳ, Chính Hi vẫn khỏe chứ?

Lý Kỳ vừa nghe nói tới tên con trai, trong lòng liền có chút ngưỡng mộ, ghen nói:

- Tiểu tử đó sao lại không tốt chứ? Ngày nào cũng được mẹ nó còn có mẹ nuôi ẵm trong lòng, ta bây giờ đang lo lớn lên liệu có giống đàn ông hay không đây.

Phong Nghi Nô nghe thấy thế mà tức giận nói:

- Cái gì mà tiểu tử tiểu tử? Người là phụ thân không nên nói như vậy. Chính Hi được mọi người yêu mến, nếu muội là mẹ nó cũng sẽ nâng trong lòng bàn tay đấy.

Lý Kỳ không hề để tâm chút nào, còn lườm một cái, cười ha hả nói:

- Muội cũng không phải là nửa nương sao. Hơn nữa, muội sớm muộn cũng sẽ phải làm mẹ, tương lai không sinh ra bảy tám đứa, thì xem như Lý Kỳ ta có lỗi với muội rồi.

Bảy tám đứa? Phong Nghi Nô đỏ bừng mặt lên, xì một tiếng, thẹn thùng nói:

- Huynh nói linh tinh gì thế, các tỷ tỷ vẫn ở đây mà.

- Cợt nhả, cợt nhả. Lần sau chờ lúc họ không ở đây, chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu tiếp.

Lý Kỳ áy náy nói.

Người này quả đúng là không hề kiêng nể gì cả. Lý Sư Sư chỉ khẽ mỉm cười, không trách móc gì. Nhưng, thấy Lý Thanh Chiếu ngồi ở đó lại im lặng không nói, trong lòng thở dài. Vị tỷ tỷ này của mình quả đúng là một người mệnh khổ.