Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1030-1: Ngọc không mài, không nên thân (1)




Lý Kỳ tuy rằng đã vô cùng khiêm tốn để tránh Thái Du, nhưng ngày đó Thái Du vẫn còn đem tổ tông mười tám đời của Lý Kỳ ra mà nguyền rủa một lượt, cũng không phải là bởi vì Lý Kỳ không muốn nhìn thấy cảnh nở mày nở mặt của gã mà cảm thấy tiếc nuối và phẫn nộ, chỉ là bởi vì Lý Kỳ lúc trước lừa dối khắp triều dã là cái gì mà đề cao liêm khiết chống lại hủ bại.

Không thể nghi ngờ gã đã trở thành người bị hại thứ nhất.

Nhớ ngày xưa khi chinh Liêu “Chiến thắng trở về” trở về, sự phô trương tới mức dọa chết người nha, một đạo Vô tướng lại làm đại nội khiếp sợ, mỗi một món ăn cũng không biết đã xài hết bao nhiêu tiền, đáng tiếc, lần đó diễn viên chính là Đồng Quán, gã chỉ có thể được coi là diễn viên thứ chính.Lúc này đây, gã rốt cục làm Nam Trư Cước thứ nhất rồi, gã cũng không dám yêu cầu xa vời rằng Tống Huy Tông dùng Vô tướng để đón gió tẩy trần cho gã, thì cũng nên bày một bữa tiệc ăn mừng chứ, nhưng, gã làm sao mà nghĩ tới được, đừng nói tiệc ăn mừng, ngay cả một khối chao cũng không có cho gã, thậm chí ngay cả ban thưởng cũng đều giảm bớt đi nhiều, nói rất hay rằng, đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại.

Ngày đó Tống Huy Tông tâm tình vốn không tốt, gần đây lại rất nhiều việc phiền lòng, chủ yếu nhất đương nhiên là Lý Sư Sư ốm, tiếp theo, chính là Vương Phủ chạy trốn, nên chết không chết, vừa lúc ông ta lại đang cùng quần thần đấu khí, Thái Du vừa vặn đánh vào họng súng, Tống Huy Tông còn không giết gà dọa khỉ, mượn chuyện này cảnh cáo quần thần, có phải còn muốn tiếp tục chơi hay không, Thái Du chính là tấm gương của các ngươi.Thái Du vô tội chỉ có thể rưng rưng ngửa mặt, kêu rên một tiếng:

- Thái Du ta sinh không gặp thời nha.

Tuy nhiên, Thái Du cũng không phải người bình thường, da mặt so với tường thành còn dầy hơn, rất đơn giản mò được một lần chiến công, gã sao có thể khuất phục dưới cái gọi là đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại chứ, nếu triều đình không tổ chức tiệc ăn mừng cho gã, chính gã bỏ tiền tổ chức ở nhà, mời đến văn võ cả triều, Nhạc Phi, Ngưu Cao và tướng lĩnh liên can cũng ở trong đó.

Chỉ là trước sau gã vẫn thật không ngờ, đang lúc gã tổ chức tiệc ăn mừng, bốn phía còn có một đám lén lút, cầm vở, yên lặng nhớ kỹ hết thảy lúc này.

Hai ngày sau.Lý Kỳ rốt cục ném ra cái quải trượng chết tiệt kia. Vì chứng minh chính mình dũng mãnh, hắn lựa chọn mục đích thứ nhất, dĩ nhiên là quân doanh rồi.

Sau bữa điểm tâm, hắn liền cùng bạn nối khố Mã Kiều của mình đi tới quân doanh. Hắn vừa đến, tất cả sĩ binh trong doanh lập tức đi tới bãi tập tập hợp.

- Nghiêm --- nghỉ.

Bá bá bá!

Sau khi xếp thành hàng xong, tất cả binh lính hướng tới Lý Kỳ chào một cái.

Lý Kỳ chào trở lại một cái theo nghi thức quân đội, ánh mắt nhìn quét ở trong đội ngũ, đột nhiên cười nói:- Xem các ngươi mỗi người đều giống như rất cao hứng, có phải có việc gì hay không, có thể chia sẻ cùng bổn soái một chút không?

Bọn lính ngơ ngác nhìn nhau. Lại không một người nào nói chuyện.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Đây là mệnh lệnh.

Những binh lính kia lập tức lộ làm ra một bộ vẻ mặt nghiêm túc, một giáo đầu ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Bộ Soái, các huynh đệ là vì Ngưu Chỉ huy sứ, Nhạc Chỉ huy sứ có thể đại thắng trở về, mà cảm thấy cao hứng.

- Phải không?Lý Kỳ hướng tới bọn lính hỏi.

Mấy trăm tên lính nhất tề gật đầu.

Lý Kỳ đột nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặt âm trầm, nghiêm túc nói:

- Nếu chỉ có vậy thôi thì việc các ngươi cao hứng khiến cho bổn soái cảm thấy nhục nhã, nụ cười của các ngươi thật giống như đang đánh vào mặt bổn soái vậy. Đại thắng trở về? Ha hả, đó là nói cho dân chúng nghe đấy. Không phải nói cho các ngươi nghe, các ngươi chỉ là đang lừa mình dối người. Đây chẳng qua chính là một lần huấn luyện khá đặc thù mà thôi, nếu vậy mà cũng thua, ta không cần biết các ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta sẽ cảm thấy là không làm tròn bổn phận của mình. Đương nhiên, ta cũng biết các ngươi trước kia đã cam chịu rồi, ở trong mắt dân chúng chỉ là một đám giá áo túi cơm, bao cỏ. Hiện giờ thật vất vả nhìn thấy chút ánh mặt trời, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội, làm cho rạng rỡ một phen. Tốt nhất có thểmau bay đến tận trời đi, hưởng thụ loại khoái cảm không dễ có được này. Nhưng ngươi phải biết rằng, đối thủ lần này là con dân Đại Tống ta, vì sao bọn họ lại tạo phản, tại sao các ngươi lại không suy nghĩ cho kỹ lại một chút, cũng là bởi vì lực uy hiếp của cấm quân chúng ta không đủ, dân chúng căn bản cũng không sợ chúng ta, tay hãm liền dám khởi nghĩa, nên mới dẫn đến như thế, đây đối với cấm quân chúng ta mà nói, quả thực chính là một loại nhục nhã, nếu như các ngươi thật muốn rạng rỡ, đợi đánh thắng được cường địch ngoại tộc, lại rạng rỡ cũng không muộn.

Những binh lính kia bị Lý Kỳ phát cáu mà giáo huấn một trận, đều cúi đầu.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ngẩng đầu lên cho bổn soái, bổn soái ghét nhất phải đối mặt nói chuyện với một đám đầu lâu, như vậy ta sẽ cảm giác mình đang đối mặt với một đám người chết.Những binh lính kia lập tức ngóc đầu lên.

Lý Kỳ nói: 

- Đặt gót chân gần sát mặt đất cho ta, huấn luyện thật tốt, ta không phản đối các ngươi kiêu ngạo tự mãn, nhưng là trước tiên các ngươi phải đạt được tư cách này, nghe rõ chưa?

- Nghe rõ.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người chạy tới, nện bước đi nhanh tới bên cạnh Lý Kỳ, ôm quyền nói:

- Mạt tướng Ngưu Cao tham kiến Bộ Soái.

- Cõng đồ đạc của mình, chạy mười vòng trước, rồi lại đến nói chuyện với ta.Lý Kỳ lé mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Ngưu Cao không nói hai lời lập tức hướng tới ký túc xá mà chạy như điên, chỉ chốc lát sau, y cõng theo một đống nồi bát muôi bồn chạy trở về.

Những binh lính kia thấy vậy, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cùng nghĩ, quỷ kiến sầu chính là quỷ kiến sầu nha, tính tình một chút cũng không có đổi.

Lý Kỳ nói:

- Bắt đầu thao luyện đi.

- Tuân mệnh.Những binh lính kia bắt đầu thật sự luyện tập ở sân thể dục, ít nhất so với bình thường khắc khổ một chút, bởi vì hôm nay Lý Kỳ đang ngồi xem ở trên đài. Mà Ngưu Cao thì đang cố chống lại cơn đói khát trong bụng rơi mồ hôi bốn phía ở sân thể dục.

Đợi sau khi Ngưu Cao chạy đến vòng thứ năm, Nhạc Phi, Dương Tái Hưng đột nhiên đến đây.

- Mạt tướng tham kiến Bộ Soái.

Nhạc Phi đầu tiên là thi lễ một cái, rồi sau đó lại hướng tới Dương Tái Hưng nói:

- Tái Hưng, vị này chính là Bộ Soái ta thường xuyên nhắc tới với ngươi.Dương Tái Hưng ai ôi một tiếng, bước lên phía trước hành lễ nói:

- Tái Hưng gặp qua Bộ Soái.

Dương Tái Hưng! Mãnh tướng nha! Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của lần này rồi. Trong lòng Lý Kỳ vui mừng không ngừng, kỳ thật vào ngày Nhạc Phi hồi kinh, hắn cũng đã biết Nhạc Phi hàng phục được Dương Tái Hưng, cái này theo hắn chính là số mệnh đi. Nhưng trên mặt hãy còn dấu diếm thanh sắc, đánh giá một phen, gật đầu nói:

- Quả nhiên là một người có biệt tài. Đúng rồi, 'Con trâu nho nhỏ, gan nhỏ như chuột, giản ta mà vung, sợ vỡ cả mật, đông trốn tây lủi, đầu chẳng quay về, chân dài như hươu, rút lui nhanh quá, giáp như mai rùa, chẳng thấy đầu nó' đây là xuất từ miệng ngươi sao?

Dương Tái Hưng sửng sốt, lập tức xấu hổ gật đầu. Hóa thù thành bạn, đây là giaiđoạn người đầu hàng nhất định phải trải qua đó.

Lý Kỳ cười nói:

- Lúc ấy hẳn là chọc tức được Ngưu Cao rồi đi.

Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhạc Phi, hiện tại Dương Tái Hưng còn chưa vào Thần Vệ Quân chứ?