Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1027-1: Tranh cãi (1)




Tần phủ.

- Ôi, lúc bị thương tích, cả ngày đều phải bôn ba bên ngoài, vết thương khỏi rồi, thì lại không có việc gì làm, mẹ kiếp ta thật sự là thời vận không tốt mà.

Lý Kỳ nằm ở trong sân, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khẽ thở dài.

Hiện giờ sự tình đã qua một thời gian, hắn cũng đã nhàn rỗi.

- Đại nhân, Tần Học Chính đến rồi.

Trần đại nương bỗng nhiên đi đến, bẩm báo.

- Dẫn y tới đây đi, ta lười đi lắm.Chỉ chốc lát sau, Tần Cối liền đi đến, ngoác miệng nói:

- Hạ quan bái kiến đại nhân.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Lý Kỳ lại quay sang Trần đại nương nói:

- Đại nương, bà ra ngoài trước đi.

- Vâng.

Trần đại nương vừa ra đi, Tần Cối liền nói:

- Đại nhân, việc lớn không hay rồi.

Tần Cối luôn luôn vững như Thái Sơn, mà lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong lòngLý Kỳ rùng mình, ngồi dậy, hỏi vội:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Tần Cối nói:

- Cha con Vương Phủ bị người cướp đi rồi.

Lý Kỳ nhướn cặp lông mày, nói:

- Không phải ngươi

Tần Cối lắc đầu nói:

- Không phải. Là có người khác gây nên, theo hạ quan thấy, những người đó đích thị là đồng đảng của Vương Phủ. Hơn nữa, theo những quan sai đó bẩm báo, Vương Phủ còn lưu lại một câu trước khi đi, nói gì mà, mối nhục ngày hôm nay, ngày khác nhất định hoàn trả gấp trăm lần, hiển nhiên là đã sớm tính kế rồi. Hạ quan làmviệc bất lực, xin đại nhân trách phạt.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, ha hả cười nói:

- Không sao, không sao, chỉ một tù nhân mà thôi, muốn cướp đi thì cướp đi, chuyện có nhiêu đâu, không cần phải kinh ngạc. 

Tần Cối hơi sững sờ, nói:

- Tôi sợ lão sẽ gây bất lợi cho đại nhân.

- Chỉ bằng lão?

Lý Kỳ cười ha hả. Nói:

- Có câu là, nhân tiện tự hữu thiên thu. Pháp luật không trừng phạt được lão. Trời cũng sẽ không bỏ qua cho lão. Như vậy đi, ngươi mau chóng đem việc này báolên triều đình.

- A?

Tần Cối nhướn hai hàng lông mày, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ, đúng rồi, sao ta cũng không nghĩ tới nhỉ, lúc trước khi Vương Phủ bị bắt, bình tĩnh như vậy. Không có chút chống cự nào, đây tuyệt không giống tính cách của lão, trừ khi, lão sớm đã nghĩ kỹ kế thoát thân, hiện giờ xem ra, Vương Phủ dường như cũng đoán được chính mình sẽ bị giết người diệt khẩu, vì thế tương kế tựu kế. Âm thầm phái một nhóm người, lựa thời cơ mà hành động, nhân lúc hỗn loạn thoát thân, một chiêu ve sầu lột xác hay. Lúc này đại nhân lại còn ung dung bình thản như vậy, có lẽ đã nhìn thấu mưu kế của Vương Phủ, chẳng lẽ, hắn còn phái người đi nữa? Nhất định là như vậy, ha ha, như vậy thì, người người đều cho rằng Vương Phủ sợ tội mà chạy trốn, đây đúng là núi cao còn có núi cao hơn.Nghĩ đến đây. Vẻ lo âu trên mặt Tần Cối biến mất tăm mất tích, nhưng ý sợ hãi đối với Lý Kỳ trong lòng càng sâu. Vuốt cằm nói:

- Vâng, hạ quan biết nên làm như thế nào rồi.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, nói:

- Đúng rồi, mấy ngày này ta tính ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, bên Thương vụ Cục toàn bộ nhờ vào ngươi, làm tốt chuyện của Phi tiền Cục sớm một chút, giờ ta cứ nghĩ đến món tiền phí vận chuyển không nên tồn tại kia là lại đau đầu, sớm biết như thế, lúc trước ta thực nên đi làm hậu cần.

- Tuân mệnh.

Lúc này, Trần đại nương lại đi đến, nói:

- Đại nhân, Phong nương tử đến rồi.Lý Kỳ vui vẻ nói:

- Vậy sao? Ồ, bà kêu nàng đợi ở hậu đường một lát, ta sẽ đến đó ngay.

- Vâng.

Tần Cối thấy vậy, nói:

- Đại nhân, hạ quan xin cáo lui trước.

Lý Kỳ ừ một tiếng, bỗng nhiên lại nói:

- Ồ, hình như hoàng thượng thưởng cho ngươi một căn nhà, hôm nào khi chuyển nhà, nhớ gửi cho ta một tấm thiệp mời, ta gửi đại lễ cho ngươi, xem như để tỏ tâm ý đi, dù sao lần này không thể bỏ qua công lao của ngươi, nhưng bởi vì ta mà phần thưởng được ban cho bị giảm bớt đi nhiều.Tần Cối nói:

- Không dám, không dám, đây đối với hạ quan mà nói, như vậy cũng là lựa chọn sáng suốt nhất.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi có thể hiểu được điểm này thì không còn gì tốt hơn rồi, ngươi đi đi.

- Cáo từ.

Tần Cối đi rồi, Lý Kỳ lập tức đi tới hậu đường, vừa vào cửa đã hưng phấn nói:

- Nghi Nô, sao hôm nay muội đến đây, ta biết rồi, nhất định là nhớ ta rồi.

Phong Nghi Nô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Kỳ, thấy hắn còn chống gậy, vội vàng đứng dậy dìu hắn, hỏi:- Chân của huynh đã đỡ chưa?

Lý Kỳ cười hắc hắc nói:

- Vết thương nhỏ mà thôi, đã đỡ nhiều rồi, chỉ là ta không muốn lên triều sớm, mới dùng cái gậy này.

Phong Nghi Nô nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thở phào một cái, ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt lại xuất thần nhìn chằm chằm chén trà kia.

Chẳng lẽ chén trà này còn thu hút người khác hơn anh chàng đẹp trai ta đây? Lý Kỳ hơi sững sờ, thấy nàng vẻ mặt đau thương, dường như có tâm sự, lại hỏi:

- Nghi Nô, sao hôm nay muội đến đây?

Phong Nghi Nô nao nao, nói:- Ồ, Hoàng thượng tới, thiếp liền tới đây xem sao.

Lý Kỳ dò hỏi:

- Sư Sư cô nương vẫn khỏe chứ?

Phong Nghi Nô vừa nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, kinh ngạc không nói.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phong Nghi Nô bỗng nhiên oa một tiếng, nhào vào lòng Lý Kỳ, khóc nói:

- Tại sao ông trời tàn nhẫn như thế, tỷ tỷ tâm địa thiện lương như vậy, tại sao ông trời không buông tha tỷ, muốn tỷ chịu nhiều đau khổ như vậy.

Lý Kỳ nhướn hai hàng lông mày, hai tay ôm lấy nàng, nhè nhẹ vỗ lưng nàng,nói:

- Muội nói từ từ, Sư Sư cô nương nàng ấy thế nào?

Phong Nghi Nô vừa khóc vừa nói:

- Từ sau đêm đó, tỷ tỷ liền bị bệnh không dậy nổi, hơn nữa hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng, ngay cả cơm cũng ăn không vô nữa, mỗi ngày chỉ uống một ít cháo, hai ngày gần nhất, đến giường cũng không xuống được nữa, muội sợ muội sợ ô ô ô.

Lý Kỳ kinh hãi, nói:

- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ không tìm lang trung sao?

Phong Nghi Nô nói:

- Sao lại không tìm, nhưng đã uống mấy thang thuốc, đến một chút chuyểnbiến tốt cũng không có, hôm nay Hoàng thượng còn đích thân dẫn vài ngự y đến, nhưng tình huống vẫn không lạc quan. Hơn nữa... hơn nữa

Lý Kỳ nói:

- Hơn nữa cái gì?

Phong Nghi Nô nước mắt giàn giụa nói:

- Hơn nữa tỷ tỷ dường như có ý muốn chết trong đầu, mấy ngày gần đây tỷ ấy thường xuyên lẩm bẩm, tỷ sống trên đời hại người hại mình, nếu sớm đi khỏi, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao. Huynh có biết muội nghe thấy câu này đau lòng đến mức nào không, nếu không có tỷ tỷ, thì không có muội ngày hôm nay, nhưng nhưng muội tận mắt thấy tỷ tỷ ngày càng héo hon, lại không thể giúp được gì, muội nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc muội nên làm gì bây giờ?Trước Lý Kỳ, Lý Sư Sư có thể nói là thân nhân duy nhất của nàng trên đời này. Mấy ngày nay nàng làm bạn bên cạnh Lý Sư Sư, mắt thấy thân nhân duy nhất. Từng bước từng bước hướng về chỗ chết, lại bó tay chịu trói, hơn nữa còn phải biểu lộ khuôn mặt tươi cười trước mặt Lý Sư Sư, cổ vũ Lý Sư Sư, có thể thấy, trong lòng có áp cỡ nào lực, nàng thật sự rất cần một người nghe nàng thổ lộ.

Lý Kỳ thấy nàng khóc đến cạn nước mắt, cảm xúc đã hỏng mất. Vội vàng trấn an nói:

- Không sao, không sao, nếu hoàng thượng đã đưa ngự y đến, Sư Sư cô nương nhất định sẽ khỏi.

- Không, không, mấy ngự y đó căn bản không thể trị hết bệnh của tỷ tỷ.

Phong Nghi Nô nói xong bỗng nhiên ngẩn ra, ngồi dậy. Hai tay nắm chặt cánh tay của Lý Kỳ, nói:- Lý Kỳ, Lý Kỳ, huynh thông minh như vậy, nhất định huynh có thể nghĩ được cách cứu tỷ tỷ, có phải không?

Trong ánh mắt Lý Kỳ lộ ra chút đấu tranh. Nói:

- Muội đừng nóng vội, tại sao muội không nói sớm cho ta biết? Bệnh này cũng không thể trì hoãn à?

Phong Nghi Nô thở dài:

- Là tỷ tỷ không cho muội nói cho bất cứ người nào biết, tỷ tỷ nói, tỷ không muốn lại liên lụy người khác.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Vậy có tra ra nguyên nhân bệnh khôngPhong Nghi Nô lắc đầu nói:

- Mấy ngự y đó nói có thể là tỷ tỷ đã bị thương tổn gì đó, tích tụ uất ức thành bệnh. Mới thành như vậy. Nhưng muội biết, tỷ tỷ nhất định là vì cái chết của Trúc Hinh, mới bị bệnh như vậy. Tỷ tỷ thường nói với muội, kỳ thật tỷ cũng không trách Trúc Hinh chút nào, tỷ đã coi Trúc Hinh là muội muội ruột, bất kể Trúc Hinh làm sai chuyện gì, tỷ đều sẽ tha thứ cho Trúc Hinh, gần đây còn thường xuyên mơ thấy Trúc Hinh, nhưng Trúc Hinh đã chết rồi, không thể sống lại. Lý Kỳ, chàng mau nghĩ cách cứu cứu tỷ tỷ đi, muội cầu xin huynh.

Lý Kỳ nhíu mày, khó xử nói:

- Ta cũng không phải lang trung, cũng chẳng phải thần, ngự y cũng không có cách nào, ta chỉ sợ cũng là thúc thủ vô lực.

Phong Nghi Nô nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trongánh mắt dần dần nổi lên một tia hồ nghi, nhưng một tia hồ nghi này rất nhanh liền biến thành tức giận, lắc đầu, không thể tin nổi nói:

- Muội hiểu rồi, muội hiểu rồi, huynh sẽ không đi cứu tỷ tỷ, bởi vì căn bản là huynh đã không muốn đi, tỷ tỷ là nữ nhân của hoàng thượng, huynh sợ rước họa vào thân, đúng vậy, muội nên sớm nghĩ đến điểm này.

Lý Kỳ cau mày, nói:

- Chẳng lẽ trong lòng muội, ta chính là một người như vậy sao?

- Chẳng lẽ muội nói sai sao? Trước đây không phải như thế, trước đây chàng giúp Thất Nương, giúp Hồng Nô, giúp Cốt Dục, giúp Thanh Chiếu tỷ tỷ của huynh, thậm chí khi giúp muội, đều không phải như thế, cho dù là huynh không làm được, cũng chưa bao giờ nói bốn chữ “thúc thủ vô lực” này, hơn nữa từ sau đêm đó, huynh chưa từng liếc nhìn tỷ tỷ một cái? Thậm chí ngay cả hỏi huynh cũng không hỏi mộtcâu.

Phong Nghi Nô lạnh lùng nói.