Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1026-2: Kết cục cuối cùng (2)




Vương Phủ nói:

- Đây không thể gọi là đuổi tận giết tuyệt, phải gọi là giết người diệt khẩu.

- Giết người diệt khẩu?

Vương Tuyên Ân kinh ngạc nói.

Vương Phủ nói:

- Chẳng lẽ con quên tại sao chúng ta lại trở thành tù nhân sao?

Vương Tuyên Ân hơi hơi trầm ngâm, nói:

- Tuy rằng bề ngoài là có người tố cáo phụ thân ngự trạng, nhưng con nghĩ đến mười thì đến tám chín phần là vì chuyện đêm đó bại lộ.Vương Phủ gật đầu nói:

- Không sai. Đêm đó trong nhà Lý Sư Sư rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết hết, nhưng, ta biết Trúc Hinh tuyệt sẽ không bán đứng ta.

Vương Tuyên Ân ừ một tiếng, nói:

- Năm đó phụ thân cứu cả nhà nàng, có ân cứu mạng đối với nhà nàng, nàng sẽ không thể nào bán đứng chúng ta. Nhưng, dù nàng sao cũng ở bên cạnh Lý Sư Sư đã lâu, mặc dù không đến mức bán đứng chúng ta, nhưng có khả năng là đến cuối cùng không hạ thủ được, lúc đầu khi con căn dặn nàng, nàng cũng có chút do dự.

Lúc này, đại hán kia đột nhiên nói:

- Chủ nhân, theo tôi được biết, Trúc Hinh đã chết rồi.

Vương Phủ hơi sững sờ, càng thêm khẳng định nói:- Nàng nhất định hạ thủ, bằng không Hoàng thượng không thể vội vã giáng chức đuổi ta ra kinh như vậy. Nhưng mà, biết đây hết thảy đều là bẫy ta thiết lập, ngoại trừ Trúc Hinh ra, cũng chỉ có một người thôi. 

Vương Tuyên Ân kinh ngạc nói:

- Vận Vương điện hạ.

Vương Phủ cười nhạt nói:

- Sở dĩ chúng ta dám mạo hiểm đi bước này, đó là bởi vì bất kể sự tình thành bại hay không, chúng ta đều có thể không đếm xỉa đến. Tuy rằng thư tay cho Vận Vương chỉ viết con số ít ỏi, nhưng với tài trí của Vận Vương và thân phận của y, muốn thần không biết, quỷ không hay mà dẫn Hoàng thượng vào đó, thì không phải khó khăn gì. Nhưng, nhìn từ hiện tại, y cũng không làm như vậy, hơn nữa, y lôi ta ra, sẽ chỉ khiến sự tình trở nên càng thêm nghiêm trọng, bởi vì như vậy, thì không phảilà ân oán cá nhân giữa Lý Kỳ cùng y, mà là cuộc đấu tranh giữa y với Thái Tử, cho nên, ta dám khẳng định, là y cố ý để lộ sơ hở, muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Vương Tuyên Ân kinh hô:

- Điều này sao có thể, Vận Vương và đầu bếp thối kia không phải trở mặt thành thù sao?

Vương Phủ cau mày nói:

- Mới đầu vi phụ cũng nghĩ là như vậy, bằng không cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây rồi. Nhưng hiện tại xem ra, giữa Vận Vương và đầu bếp thối chắc có bí mật gì đó không thể cho ai biết, về phần đó là gì, tạm thời ta còn chưa nghĩ đến. Ngoài ra còn có hai điểm, ta cũng không có hiểu. Thứ nhất, đêm đó nếu Trúc Hinh đã hạ thủ, vậy thì đầu bếp thối và Lý Sư Sư quyết không thể may mắn thoát khỏi, cho dù Vận Vương cố ý hại ta, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng để cho đầu bếp thối kia tiếptục ở trong triều, sao còn khiến y đến nhà của ta. Thứ hai, Vận Vương làm như vậy, chính y cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta lập tức không quyền không thế, y tại sao phải khổ như vậy? Chuyện này thật là khiến người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp!

Vương Tuyên Ân xuất thần gật đầu, nói:

- Đung vây a! Chiến Thanh Kiều được xưng thiên hạ đệ nhất mị dược, tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề, Trúc Hinh lại không bán đứng chúng ta, vậy rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì?

Vương Phủ khoát tay nói:

- Mấy cái đó đều không quan trọng, chỉ cần hiểu rõ rốt cuộc đầu bếp thối và Vận Vương đang âm mưu gì, thì ta có thể dựa vào Thái Tử đoạt lại thứ thuộc về ta.Vương Tuyên Ân a một tiếng, nói:

- Con biết ý của giết người diệt khẩu rồi, chẳng trách hôm đó phụ thân bắt con làm ra vẻ bình tĩnh, hóa ra là cố ý cho đầu bếp thối thấy.



Vương Phủ cười ha ha, nói:

- Nếu ván này là hắn bố trí, thì đương nhiên hắn biết lỗ hổng ở chỗ nào, chỉ có người chết mới là đáng tin cậy nhất, cho nên, hắn nhất định sẽ tới giết ta diệt khẩu. Vì thế, ta cố ý làm ra vẻ điềm nhiên, dụ hắn vội vã ra tay, hắn vạn lần không ngờ được rằng, kỳ thật ta đây là chiêu này là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Gã vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói:

- Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì đúng là đại sai lầm rồi, đầu bếp thối đã sớm dự đoán được ngươi dấu một tay, hơn nữa, phía sau chim sẻ còn có thợ săn nữa.Ba người Vương Phủ kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng trước mặt một đại thúc vô lương đầu mang nón tre, vai phải vác một thanh đại kiếm.

Người này là từ đâu xuất hiện? Vì sao ta một chút sát giác cũng không có. Đại hán kia trợn tròn hai mắt, điều này thật sự là không thể tin nổi.

Đại thúc này chính là Tửu Quỷ bị mất tích.

Tửu Quỷ chậm rãi bước tới phía Vương Phủ, nghiền ngẫm cười nói:

- Nhưng mà nói thật, ngươi và đầu bếp thối thật đúng là kỳ phùng địch thủ, không phân biệt được cao thấp, chẳng qua từ đầu đên cuối là ngươi kém một nước cờ thôi! Cam chịu số phận đi.

- Chủ nhân đi mau.Đại hán kịp phản ứng, vội rút đao ra cản phía trước người Vương Phủ. Cha con Vương Phủ lúc này làm sao còn có vẻ trầm ổn như hồi nãy, khẩn trương đứng dậy chạy tới chỗ ba con tuấn mã đang đứng uống nước trên mặt hồ.

- Giờ xem ra các người đến chim sẻ cũng chẳng phải, nhiều nhất cũng chỉ là bọ ngựa, đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức.

Tửu Quỷ thản nhiên nói.

Lão còn chưa dứt lời, đại hán kia chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lại thấy trên đầu một lưỡi kiếm mạnh mẽ áp chế, không rảnh nghĩ kỹ, nâng đao đón chào, một thanh âm vang lên, hổ khẩu truyền đến một cơn đau, đao trong tay suýt nữa rơi xuống.

Xuy một tiếng!Đại hán kia còn chưa kịp phản ứng, một con dao găm đã cắm vào lồng ngực của gã. 

Quá là nhanh! Thật sự là quá là nhanh!

Sự tự tin vào thân thủ của mình vốn có xưa nay, vào thời khắc này, cũng tan nát theo tính mạng của gã.

- Xin lỗi, ta còn vội trở về uống rượu.

Tửu Quỷ hời hợt rút ra dao găm ra, hé mắt thoáng nhìn, thấy cha con Vương Phủ cưỡi ngựa định trốn, không dừng lại chút nào, đại kiếm chém ra.

- A.Vương Tuyên Ân giơ roi ngựa kêu thảm một tiếng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, chỉ thấy thanh đại kiếm kia cắm ở trên lưng của y.

- Tuyên Ân, Tuyên Ân.

Vương Phủ chỉ có một con độc nhất này, một kiếm này không chỉ đem tính mạng của Vương Tuyên Ân đi, cũng đem theo cả hy vọng của lão, lập tức liều lĩnh từ trên ngựa nhảy xuống, nâng thi thể của Vương Tuyên Ân lên, xé ruột xé gan kêu tên đứa con.

Tửu Quỷ đi tới, cúi đầu nhìn xuống Vương Phủ, thở dài:

- Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân. Đây là một lão nhân chết tiệt nói cho ta biết, lúc ấy ta đã hiểu, bây giờ là lúc đến lượt ngươi tỉnh ngộ rồi.- Ta liều với ngươi

Vương Phủ vừa mới ngẩng đầu, một tia sáng lóe lên trước mắt, chỉ thấy cổ của lão chảy ra ra một cột máu, một đời gian thần này cuối cùng đã nếm được mùi vị của gieo gió gặt bão.

Tửu Quỷ nhìn thi thể hai cha con Vương Phủ, qua một lúc lâu, lắc đầu nói:

- Ta không biết trên đời có thiện hữu thiện báo hay không, nhưng làm ác nhiều thì nhất định sẽ có ác báo, không phải báo trên người mình, thì sẽ là báo trên người thân nhân của mình, chỉ có lấy cái chết để chấm dứt, may mắn còn sống sót, rồi sẽ hại người hại mình.