Ngươi vừa rồi nói thật chứ, Triệu tri phủ thật sự có ý định bỏ thành mà chạy?
Nhạc Phi nhìn Tông Trạch rời đi, miệng đột nhiên lẩm bẩm.
Tên lính đứng cạnh y chắp tay nói:
- Tiểu nhân sao dám lừa gạt tướng quân, tảng sáng hôm nay, Triệu tri phủ giả làm thương nhân, mang theo lượng lớn gia sản muốn rời đi từ cổng tây, do tướng quân lệnh bọn tiểu nhân canh gác cổng thành, kiểm tra cẩn thận, đề phòng quân địch cử mật thám vào thành, khi huynh đệ quân ta tiến lên xét hỏi, thấy đối phương ấp a ấp úng, thế là chặn ngay lại, định giải về quân doanh thẩm tra, Triệu tri phủ lúc này mới nói ra sự thật, nhưng ông ta cãi là bản thân không muốn bỏ chạy, chỉ là mang số kim thạch tranh cổ tới chỗ cất giấu an toàn thôi.
Nhạc Phi một lòng vì nước, bình sinh ghét nhất cái hạng tham sống sợ chết này,đoạn cắn răng giận dữ nói:
- Chúng ta tới đây nguyện tắm máu mà chiến đấu, còn y đường đường là một tri phủ, lúc này lại muốn bỏ thành mà chạy, nếu như để dân chúng biết, nhất định lòng người ngả nghiêng, làm gì có cái lí đó, thật đáng ghê tởm vô cùng.
Nói tới đây, y lại nhớ tới mối thâm giao giữa Lý Kỳ và Lý Thanh Chiếu, không khỏi có chút do dự nói:
- Triệu phu nhân có đi cùng không?
Tên lính kia lắc đầu nói:
- Không thấy Tri Phủ phu nhân đâu.
Nhạc Phi gật gật đầu, nói:
- Bây giờ Triệu tri phủ ở đâu?Tên lính kia đáp:
- Do các huynh đệ mới tới đây lần đầu, rất nhiều người không biết Triệu tri phủ, cho nên đã giải ông ta vào trong doanh, đợi tướng quân định đoạt.
- Việc này có còn ai khác biết không?
- Lúc đó trời còn chưa sáng, người ra ngoài thành không nhiều, chỉ có mấy huynh đệ bọn tiểu nhân biết.
Nhạc Phi gật đầu nói:
- Rất tốt, lát nữa truyền lệnh ta, việc này ai dám nói ra, làm loạn lòng quân, sẽ bị xử theo quân pháp.
- Tuân mệnh!Nhạc Phi vội vàng đi tới quân doanh, vừa vào phòng đã thấy Triệu Minh Thành ngồi trên ghế uống trà, trong lòng càng thêm khinh thường người này, nhưng nể mặt Lý Kỳ, cuối cùng y cũng nén lại, hay nói khiêm tốn hơn, y không nhẫn nhịn thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, Triệu Minh Thành là văn thần, y là võ tướng, đồng thời phẩm cấp cao hơn y mấy bậc, gặp mặt là phải hành lễ, để thể hiện sự tôn trọng, đoạn chắp tay nói:
- Thứ tội, thứ tội, do hiện nay là giai đoạn then chốt, nên các binh sĩ đều vô cùng căng thẳng, đã bắt nhầm Tri Phủ đại nhân, vạn phần không nên, ta đã nghiêm khắc trừng phạt bọn họ rồi.
Triệu Minh Thành dường như kế thừa cái tính cách nhất quán nhát gan sợ chết của đám văn thần, mấy ngày trước, y thấy quân địch một mạch xông thẳng tới chân thành Lai Châu, vô cùng lợi hại, đồng thời Nhạc Phi lại đóng cửa thành không ra, mặc dù quân địch rốt cuộc cũng đã rút đi, nhưng nguyên nhân nằm ở chỗ quân địchchuẩn bị chưa tốt, nếu như hôm khác bọn chúng lại cuộn đất mà tới, ai dám bảo đảm là cái chàng tướng quân mới 20 tuổi này có thể chống cự nổi. Điều này khiến Triệu Minh Thành thấy Lai Châu thật không an toàn, cho nên y nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định bỏ trốn tránh nạn vẫn hơn.
Thực ra việc này cũng không thể trách y, Hoàng Yến Kinh là vậy, thần tử đương nhiên chẳng lấy đâu ra mà tốt được cả.
Nhưng đây dù sao vẫn là một việc mất mặt, hơn nữa nếu như Nhạc Phi báo cáo với triều đình, thì Triệu Minh Thành e rằng sẽ bị miễn chức, ban đầu y còn muốn tìm cách chống chế, nhưng thấy Nhạc Phi vừa vào đã tạ tội, liền thuận thế mà nói:
- Điều Nhạc tướng quân nói, ta sao không biết, ta cũng không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi.Nói rồi, y lại thở dài một hơi nói tiếp:
- Thực ra ta cũng có chỗ làm chưa đúng, nhưng quả thực là số kim thạch này là công sức cả đời ta dành dụm mới có được, cái mạng của Triệu Minh Thành ta đâu có gì đáng nói, nhưng ta thực sự không muốn số bảo bối này có nguy cơ bị rơi vào tay lũ thất phu kia. Cho nên, muốn nhân khi quân địch vừa rút, vận chuyển số bảo bối này ra khỏi thành trước đã, đặt ở nơi an toàn, sau đó quay lại cùng sống chết với bách tính.
Nhạc Phi sao có thể tin lời y, nếu như thực sự là vậy, ngươi hoàn toàn có thể sai phu nhân ngươi đi làm, ngươi thân là Tri Phủ một châu, sao có thể tùy ý rời bỏ cương vị của mình như vậy. Nhưng y đã hạ quyết tâm không tính toán chuyện này với Triệu Minh Thành nữa, đoạn cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, dụng ý của Triệu tri phủ, Nhạc Phi đương nhiên hiểu rõ, chỉ là--- Nhạc Phi cho rằng Triệu tri phủ hoàn toàn không nhất thiết phải bận tâm vềchuyện này, bởi vì ta đã quyết định đêm nay sẽ xuất quân tới Côn Du Sơn, tiêu diệt toàn bộ quân địch, Triệu tri phủ cứ ngồi yên ở đây đợi tin vui là được.
Tin này quả là tới quá đường đột, Triệu Minh Thành kinh ngạc nói:
- Nhạc tướng quân nói thật chứ.
- Đương nhiên không dám lừa gạt Triệu tri phủ.
Nhạc Phi chắp tay nói.
Triệu Minh Thành cười ha hả nói:
- Vậy thì tốt quá rồi.
Nhạc Phi trao đổi với Triệu Minh Thành một chút về việc đêm nay xuất quân, rồi đảm bảo không nói việc này ra ngoài, mới tiễn Triệu Minh Thành ra về, sau đó y tớiphòng Ngưu Cao, gõ cửa.
- Ai?
- Ta, Nhạc Phi.
- À, lão Ngưu ta không khỏe trong người, không tiện ra nghênh đón, Nhạc tiểu ca có việc gì?
Nhạc Phi khẽ mỉm cười nói:
- Nếu như Ngưu tướng quân có bệnh trong người, thì hãy ở lại Lai Châu mà giữ thành đi, ta đêm nay một mình dẫn quân đi đánh Côn Du Sơn là được.
- Cái gì? Tấn công Côn Du Sơn ?Ngưu Cao kinh ngạc kêu lên một tiếng, chợt nghe thấy bên trong những tiếng ồn lịch kịch, rồi cửa từ bên trong mở ra, chỉ thấy Ngưu Cao cực kì nghiêm túc nói:
- Nhạc tiểu ca, ngươi không thể để lão Ngưu ta ở đây, đi ăn mảnh đó chứ!
Nhạc Phi cười khổ một tiếng, nói:
- Ngươi hãy mau đi chuẩn bị đi, ta tới doanh trại sắp xếp một số việc đã, ngươi hãy nhanh lên đó.
- Ờ ờ ờ, ta lập tức tới ngay.
Đêm khuya, 8 ngàn quân khinh kị do Nhạc Phi, Ngưu Cao dẫn đầu lặng lẽ rời khỏi cổng thành phía nam.
Kinh thành.Hôm nay trong triều xảy ra một việc cực kì dị thường. Ngọn nguồn sự việc là bởi bản tấu chương của Lý Kỳ, nội dung tấu chương cũng cực kì đơn giản, chính là buộc tội một người, người này đã sắp bị quần thần lãng quên - Vương Phủ. Khi quần thần biết việc này, biểu cảm giống nhau đến lạ, đều là một bộ mặt kinh ngạc.
Cả đại điện e rằng chỉ có một mình Tống Huy Tông là biết ngọn ngành sự việc. Điều càng khiến quần thần kinh ngạc là người trình tấu lại không hề lên triều, đây thực sự là điều cực kì hiếm gặp.
Tống Huy Tông xem xong bản tấu, nhất thời nổi trận lôi đình, đập bàn hét lớn, muốn tuyên nhân chứng lên điện.
Ôi. Thật là giậu đổ bìm bìm leo!Vương Phủ từng đắc tội nhiều người vậy, đến nay đã là lúc chịu báo thù rồi, số nhân chứng thì có thể nói là cả đàn cả lũ lên điện, trình bày từng dòng từng dòng tội trạng khiến người nghe dựng tóc gáy của Vương Phủ.
Chưa nói tới văn võ trong triều, ngay cả Tống Huy Tông cũng có chút bất ngờ, cơn thịnh nộ trong lòng càng tăng lên, không cho người khác cơ hội thanh minh, lập tức hạ chỉ giải cha con Vương Phủ đi đầy tới Khâm Châu ở phía cực nam, vĩnh viễn không được vào kinh, ngoài ra còn lệnh cho Lý Kỳ đích thân tới khám nhà Vương Phủ.
Đồng thời, Tống Huy Tông như không để đám quần thần nghĩ nhiều, khi buổi triều sớm còn chưa kết thúc, thì thánh chỉ đã tới nhà Vương Phủ rồi.
Thực ra trong đêm Trúc Hinh chết, Lý Kỳ đã cử người bao vây chặt chẽ Vươngphủ, đừng nói tới người, ngay cả một con gián cũng phải tra khảo mấy trăm lần, bất luận là có tội hay không, đều giẫm chết hết.
Trong một tửu lầu nhỏ.
Lý Kỳ ngồi trước cửa sổ, ánh mắt luôn hướng về con đường phía dưới lầu, ngồi đối diện với hắn còn có một người, người này chính là Tần Cối. Tên Tần Cối này cũng thật đen đủi, vốn là việc đầu tiên khi y quay về là luận công ban thưởng, nhưng Tống Huy Tông bây giờ nào có tâm trạng ban thưởng gì, thậm chí còn chưa từng triệu kiến Tần Cối.
Một lát sau, phía trước đột nhiên có động tĩnh lớn, Lý Kỳ ngước đầu nhìn, chỉ thấy đằng xa có một đội nhân mã đang tiến tới, trước và sau 2 xe tù là hơn 100 binh lính, không ai có thể lại gần, ở trong 2 cái xe tù đó đương nhiên là cha con VươngPhủ, Vương Tuyên Ân. Hiền tướng Vương Phủ từng oai phong lẫm liệt, nay lại bị rơi vào cảnh tù tội, làm người ta không khỏi cảm khái thế sự khó lường quá!
Đột nhiên, Nhạc Phiên mặc trên mình quân phục đi tới.
Lý Kỳ uống một ngụm trà, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Lão có nói gì không?
Do việc này Tống Huy Tông không muốn để lộ ra ngoài, cho nên, việc bắt giữ cha con Vương Phủ, đương nhiên là đổ lên đầu Lý Kỳ.
Nhạc Phiên nói:
- Hồi bẩm Bộ Soái, từ đầu đến cuối, hai vị trọng phạm ngoài dập đầu nhận tội, thì chẳng nói thêm gì cả.Lý Kỳ khẽ cau mày nói:
- Ta biết rồi, ngươi cứ lui ra đi.
- Vâng.
Đợi Nhạc Phiên đi xong, Tần Cối đột nhiên nói:
- Đại nhân, việc này có chút kì quặc đó!
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Thế là sao?
Tần Cối cau mày nói:
- Vương Phủ là hạng ham sống sợ chết, cũng tuyệt đối không phải hạng vô năng, loại người này chỉ cần chưa chết, thì tuyệt đối không tự nhận thua, vào cái thời điểmnày, lão nhất định sẽ có động tác nào đó, chứ không thể nào một câu xin tha cũng không có, càng không thể nào dập đầu nhận tội như vậy. Hơn nữa, con trai lão tuổi còn trẻ, mà lại bình thản được như vậy, hạ quan thấy bên trong nhất định có uẩn khúc gì.
Những lời này đã nhắc nhở Lý Kỳ, hắn thầm nghĩ, đúng thế, quá yên tĩnh vậy, tuyệt đối không giống tác phong của Vương Phủ. Ngón tay hắn gõ nhanh xuống bàn, trầm ngâm một lúc, lẽ nào--- Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đúng rồi, thằng nhãi này chơi trò quyền thuật không kém Thái Kinh, đồng thời tính toán kín kẽ, nếu như phát giác ra điều gì cũng là lẽ tất yếu, nếu như đúng là thế thì gay go rồi. Người này mánh khóe khôn lường, đoạn đột nhiên cười nói:
- Cho dù lão có năng lực thông thiên, thì có làm sao, đến nay đại cục đã định, lão nhất định phải tới Khâm Châu, không cần bàn cãi.Tần Cối vội nói:
- Đại nhân, Khâm Châu nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, ngựa nhanh có thể trong 1 tháng là tới kinh sư.
Lý Kỳ nhướng mày nói:
- Vậy ý của ngươi là?
Tần Cối nhắm hờ mắt, lạnh lùng nói:
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không nói hậu hoàn vô cùng, chỉ cầu chặn đứt hậu hoạn. Dẫu sao thì thế sự khó lường, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống, thì ai dám đảm bảo hôm khác Vương Phủ sẽ trở lại kinh sư.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, thầm than một tiếng, lòng dạ đàn bà, đây có lẽ là sự khác biệt giữa ta và ngươi. Đoạn nói:- Ngươi nói cũng có lí, nhưng Đại Tống ta từ ngày lập quốc tới nay, rất ít khi giết đại thần, thậm chí có thể nói là chưa từng xảy ra, ngươi xem, người bình thường phạm tội đều bị phạt tù, còn sĩ đại phu phạm tội, còn có xe đưa đón, ôi, sớm biết thế này, ta lúc đầu cũng nên kiếm một cái danh Tiến sĩ.
Tần Cối nói:
- Đó chỉ là triều đình mà thôi, không hề đại diện cho mọi người trong thiên hạ, bọn giặc Phương Lạp cũng đâu có ít giết sĩ phu. Từ Đông Kinh tới Khâm Châu, đường sá xa xôi, nếu trên đường xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì cũng chẳng có gì là lạ, cùng lắm thì là do bọn lính áp giải lơ là nhiệm vụ là xong.
- Đúng thế! Cái thứ bất ngờ thì thật khó tránh, nhưng chúng ta cũng có thể làm cho khả năng xảy ra điều ngoài ý muốn hạ xuống mức thấp nhất.Lý Kỳ đứng dậy bằng một chân, vớ lấy gậy ba toong bên cạnh, khập khiễng rời khỏi chỗ ngồi, quay đầu nói:
- Tần Cối, ngươi cử thêm người đi bảo vệ cha con Vương hiền tướng, linh hoạt chút, ta không muốn xảy ra---gọi là cái gì nhỉ, à, giết người diệt khẩu.
- Tuân mệnh!
Tần Cối vuốt cằm đáp