Những điều cất giấu trong lòng lại bị một ông lão không hề quen biết nhìn ra tất cả, Nhạc Phi vô cùng kinh ngạc, nhưng việc này liên quan đến thắng bại, nên y vẫn không để lộ cảm xúc gì trên nét mặt, đoạn cười nói:
- Lão tiên sinh nói quá sự thật rồi, những lời đồn của bách tính trong thành cũng không hẳn là không có lí, cấm quân kinh sư chúng tôi quả thực cũng bị người ta lên án.
Đúng là mấy ngày trước, khi Dương Tái Hưng cầm quân tới thành Lai Châu, Nhạc Phi đã lệnh cho 3 quân không được xuất thành nghênh chiến, điều này khiến bách tính trong thành cực kì bất mãn. Đồng thời, việc Ngưu Cao thất bại quay về cũng được truyền khắp trong thành, bọn họ vốn nghĩ rằng đội quân cứu viện này là đấng cứu thế, tuy nhiên, tình hình xem ra là giống một lũ ăn hại hơn, may mà bọn họ cũng quen với sự bất tài của quân Tống rồi, nên cũng chẳng làm ầm ĩ lên, chỉ ở nhàcầu thần phù hộ.
Ông lão vuốt chòm râu, nhìn Nhạc Phi không nói lời nào, toát lên một nụ cười trong ánh mắt.
Ánh mắt của ông lão này thật là sắc bén, Nhạc Phi bị ông ta nhìn cho bất giác cảm thấy có đôi chút sợ hãi, hận không thể lập tức rời đi ngay, nhưng hiện giờ y còn chưa rõ thân phận của ông ta, sao có thể dám rời đi.
Một lát sau, ông lão kia cười ha hả nói:
- Tướng quân nói đúng lắm, nếu như là vài năm trước, lão e là cũng nghĩ như vậy, cấm quân kinh sư quả thực là không đáng nhắc tới, so với quân Liêu, quân Kim thì căn bản là không thể sánh được. Tuy nhiên, vào đầu năm nay, chiến dịch Lan Châu đã làm lão phải thay đổi cách nhìn về cấm quân các vị, tướng quân thống soái3000 binh mã đánh cho 1 vạn quân Tây Hạ tan tác, uy danh chấn động Tây Nam, nếu như chỉ là hạng nhát gan, thì sao có thể làm được điều đó.
Nhạc Phi khẽ nhíu mày, không dám chậm trễ, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi lão tiên sinh là?
Ông lão cười nói:
- Ta chỉ là một thảo dân, đâu đáng nhắc tới.
Nhạc Phi thấy ông ta không muốn nói ra tên thật, thầm nghĩ, người này đọc được hết lòng ta, nếu như đem nói với địch thì e sẽ gặp nhiều trắc trở, liền quyết không để ông ta rời đi, trong lòng hạ ngay quyết tâm, đoạn ôn hòa nói:
- Tiên sinh mong thứ lỗi, xin mời đi với vãn bối về doanh một chuyến.Ông lão ngây người ra một lúc, sửng sốt nói:
- Ngươi định bắt ta đó sao?
Nhạc Phi nói:
- Đương nhiên là không dám, trong doanh tất có rượu ngon thịt ngon khoản đãi, chỉ cần lão tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày là được.
- Nếu như lão không đồng ý thì sao?
- Vậy thì vãn bối phải đắc tội rồi.
Nhạc Phi trước giờ vốn một là một hai là hai, đoạn nhìn đám binh sĩ đứng cách đó không xa hét lớn:
- Hai ngươi lại đây.- Tuân mệnh.
Ông lão kia không ngờ là Nhạc Phi lại nói làm là làm, chứ không phải đùa, liền kinh ngạc nói:
- Ngươi định làm thật sao?
Nhạc Phi nói:
- Hôm khác Nhạc Phi nhất định sẽ chịu hình đền tội lão tiên sinh.
- Khoan đã, khoan đã.
Ông lão kia giơ tay lên dở khóc dở cười nói:
- Lão nói với ngươi là được chứ gì, ngươi chớ có bắt lão, cái thân già này của ta e là không chịu nổi giày vò đâu.Nhạc Phi thấy ông ta nguyện nói ra sự thật, liền hướng về phía hai tên lính đang tiến tới vẫy tay một cái, hai tên lính lập tức lui ra.
Ông lão cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Thật không dám giấu, lão là Thông Phán Ba Châu nơi biên thùy Tây Nam, tên là Tông Trạch.
Thì ra người này chính là Tông Trạch 3 lần hô qua sông. Tuy nhiên, con đường làm quan của Tông Trạch trước 60 tuổi có thể nói là ảm đạm tăm tối. Ông ta mặc dù xuất thân là tiến sĩ, nhưng khổ nỗi gia cảnh bẩn hàn, lại thêm cái tính cách trung trực, khiến người đời không ưa. Mặc dù chính tích khi làm huyện lệnh các nơi đều rất xuất sắc, nhưng vẫn không được triều định trọng dụng, không chỉ có vậy, thậm chí còn gặp phải không ít sự chèn ép, cho tới khi 60 tuổi, đã nản lòng thoái chí, cáo lão về quê, tuy nhiên, thế cũng không được yên, lại bị vu cáo miệt thị đạo giáo, đến mức bịđầy đi Trấn Giang, cũng vào lúc đó, thê tử cũng bỏ ông ta mà đi, hai nỗi đau cùng đến một lúc khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như không có quân Kim xâm lược, phỏng chừng cả đời này ông ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.
Như vậy có thể thấy, lúc trước Lý Kỳ mất bao nhiêu công sức mở đường cho Thần Điêu, tuyệt đối không phải là cố tỏ ra huyền bí, mà ở cái thời đại phong kiến này, nói gì làm gì cũng buộc phải cẩn thận, nếu như không có sự chắc chắn thành công, Lý Kỳ cũng không dám làm bừa.
Do Tông Trạch lúc này chưa có danh tiếng gì, cho nên Nhạc Phi lúc này vẫn chưa biết ông ta, nhưng nghe thấy ông ta là Thông Phán Ba Châu, cũng vô cùng kinh ngạc, nên không dám nói bừa, trong ánh mắt lộ một vẻ hồ nghi.
Tông Trạch cũng không trách gì y, đoạn lấy một thứ từ trong người đưa ra nói:- Đây chính là quan ấn của lão, mời tướng quân xem qua.
Nhạc Phi là một người thật thà, không phải dạng khéo léo, đoạn rất nhanh đỡ lấy nhìn thật kĩ, sau khi xác nhận xong thì trả quan ấn lại, chắp tay nói:
- Thì ra là Tông Thông Phán, Nhạc Phi vừa rồi có đắc tội, mong Tông Thông Phán thứ lỗi cho.
Tông Trạch không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, đoạn đỡ lấy Nhạc Phi cười ha hả nói:
- Nên vậy, nên vậy, nếu như tướng quân dễ dàng tin lão, thì lão lại thấy tướng quân chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng mà thôi.
Trong giọng nói thể hiện rõ tình cảm quý mến.
Hai người ngồi xuống, Nhạc Phi hỏi:- Không hay Tông Thông Phán hà cớ lại tới đây?
Tông Trạch thở dài nói:
- Bất tài, lão đã từng làm Thông Phán ở Đăng Châu, nói đây là quê hương thứ hai của lão cũng không quá, mấy ngày trước, lão có nghe ở đây xảy ra phiến loạn, trong lòng vô cùng lo lắng, liền nghỉ phép tới đây tìm hiểu xem sao.
- Thì ra là thế.
Nhạc Phi gật đầu nói.
Tông Trạch đột nhiên nói:
- Đúng rồi, cái vị Bộ Soái của các vị sao không thấy tới?
Nhạc Phi thật thà đáp:- Đây là chức trách của Xu Mật Viện, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc.
Tông Trạch gật đầu, có vẻ tiếc nuối nói:
- Thật là đáng tiếc, lão nghe nói cấm quân kinh thành tới dẹp loạn, vốn cũng muốn gặp xem cái vị Kim Đao Trù Vương thần thánh kia nữa.
Mặc dù chiến dịch Lan Châu khi trước về cơ bản đều do Nhạc Phi chỉ đạo, nhưng về danh nghĩa thì là do Lý Kỳ lĩnh binh, cho nên công lao của chiến dịch đó đều quy vào Lý Kỳ hết. Dân chúng Tây Bắc, Tây Nam đều dành những lời ca ngợi tặng cho Lý Kỳ, lại thêm tân pháp của hắn, cho nên Tông Trạch dù ở Ba Châu nhưng danh tiếng của Lý Kỳ vẫn như sấm rền bên tai vậy.
Nhạc Phi cười nói:
- Giết gà đâu cần dao mổ trâu, việc nhỏ như vậy, sao dám phiền Bộ Soái đíchthân tới chứ.
Tông Trạch cũng chẳng nghi ngờ gì về điều này, dù sao thì ông ta cũng đã từng nghe rất nhiều câu chuyện truyền kì về Lý Kỳ rồi, đoạn cười hỏi:
- Không hay tướng quân định khi nào xuất binh?
- Việc này---
Nhạc Phi lộ rõ một vẻ khó xử trên khuôn mặt, mặc dù đối phương đã nói rõ thân phận, nhưng đây là cơ mật quân sự, sao có thể dễ dàng nói ra.
Tông Trạch hiểu rõ điều này, nên tiếp tục nói luôn:
- Chẳng lẽ tướng quân đang đợi tin tức?Nhạc Phi trầm ngâm không nói gì, nhưng có thể hiểu là thừa nhận.