Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1010: Tần Cối về kinh, lập kế trừ Vương Phủ




Tần phủ.

- Ngươi---ngươi muốn làm gì vậy? Đừng đừng đừng---đừng có cởi áo ta. Ngươi dù sao cũng là một nữ nhân, mặc dù hơi đen một chút, nhưng cũng không thể tùy tiện cởi áo một nam nhân chứ? Ngươi có muốn cởi thì cũng phải cởi quần ý! Ngươi chớ có trợn mắt nhìn ta, thực ra ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, quần của nam nhân cũng giống của nữ nhân thôi! Cũng là từ trên tụt xuống--- Oái? Cái thứ gì vậy? Sáng loáng thế kia. Mẹ kiếp! Ngươi cầm kéo làm gì---cắt? Ngươi cắt gì vậy? Á á á, chỗ đó là khu vực cấm đó, ngươi đừng có làm bừa, cứu mạng với! Cốt Dục, hãy mau cứu ta, mau cứu ta, a---sợ chết đi được, thì ra là ngươi chỉ muốn cắt quần! Thế chả bằng cởi quách cho xong, quần cũng phải dùng tiền mua đó!

Lý Kỳ nằm trên giường kêu trời kêu đất, nghe nẫu cả ruột, tuy nhiên, cái nàycũng không trách được hắn, ai bảo đứng trước mặt hắn là Quái Thập Nương chẳng ai có thể hiểu nổi Lưu Vân Hi. Nếu như nàng muốn 1 đao kết liễu cái của quý kia của Lý Kỳ, thì cũng trong tầm tay.

Lưu Vân Hi cả đời này chữa bệnh vô số, nhưng đây là lần đầu gặp phải thứ bệnh nhân khó chữa như Lý Kỳ. Nàng thân là nữ tử, đương nhiên là không thể cởi quần Lý Kỳ ra được, cách tốt nhất là cắt đi một đoạn, như vậy là có thể tránh phải nhìn cái thứ bẩn thỉu kia. Nàng nghe Lý Kỳ kêu gào mà cũng vã cả mồ hôi đầy mặt, tay cũng bắt đầu run cả lên, đột nhiên, trong bàn tay một ánh kim loại chợt lóe.

Lý Kỳ bị cái ánh kim loại này làm cho sợ vỡ mật, định thần lại nhìn, thấy tay trái nàng kẹp một mũi kim dài, đoạn sợ hãi nói:

- Cô cầm kim làm gì vậy? Ta---ta chỉ bị thương ngoài da thôi mà!Lưu Vân Hi lạnh lùng nói:

- Ngươi nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ khiến ngươi---

Nàng còn chưa nói xong, Lý Kỳ đã kinh hãi hô lên:

- Cả đời bất lực!

Da Luật Cốt Dục đứng bên cạnh bật phì cười.

Lưu Vân Hi là một đại khuê nữ Hoàng Hoa điển hình, đồng thời cũng không thân quen Lý Kỳ cho lắm, nàng chỉ từng nghe tới cả đời bất giá, chứ chưa từng nghe tới câu cả đời bất lực bao giờ, liền ngẫm nghĩ một hồi, được cái sức liên tưởng của phụ nữ thì vô cùng phong phú, lại thêm nàng là một thần y, nên rất nhanh đã hiểu ra, mặt bỗng trở nên đỏ bừng, cắn răng nói:

- Ngươi biết là tốt.Một nữ nhân tàn độc! Lý Kỳ nuốt mạnh một hơi, rồi vội vàng ngậm miệng lại, hậu thế có câu, đắc tội ai cũng được, tuyệt đối không được đắc tội thầy thuốc, đặc biệt là thầy thuốc chữa bệnh cho mình, nếu không thì không khác gì tự tìm đường chết.

Lưu Vân Hi thấy hắn rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, cắt một miếng băng gạc, rồi nhìn qua một lượt, nói:

- Vết thương cũng không sâu lắm đâu!

Lý Kỳ nhìn không nổi bèn nói:

- Thế này còn chưa là sâu à? Thật là không đâm vào thịt mình thì không biết đau. Ta lúc đó đã rất ---khụ khụ khụ, suýt thì xuyên cả---Lưu Vân Hi hồ nghi nhìn hắn một cái, rồi nhìn kĩ lại vết thương nói:

- Lạ thật, đây dường như là ngươi tự lấy kéo đâm mình đó chứ.

- Thế mà cô cũng nhìn ra?

Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói.

Lưu Vân Hi nói:

- Có gì mà khó nhận ra đâu, nhìn cái hình dạng vết thương, thì chỉ có do tay trái của ngươi đâm mà thôi.

Da Luật Cốt Dục cau mày nói:

- Phu quân, huynh tối qua chẳng phải đã nói, ngươi trên đường gặp chuyện bất bình, rút đao trợ giúp, để cứu một thiếu nữ vô tội, đã liều mình xông lên, bị kẻ cướp dùng dao đâm trúng mà?Lưu Vân Hi lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không thể nào, nếu như là người khác, thì tuyệt đối không thể đâm thành vết thương có hình dạng như vậy.

Thần y! Ông mày phục ngươi đó, nha đầu ngươi chẳng phải là biết nghe giọng nói nhìn sắc diện sao, ông mày đã nháy đến mỏi cả mắt rồi mà ngươi còn không nhìn thấy sao. Lý Kỳ vã mồ hôi mặt, đảo con ngươi một vòng nói:

- Cốt Dục à, thực ra lúc đó là như thế này, khi ta và tên cướp kia tranh giành vũ khí, đã không cẩn thận tự đâm vào đùi mình, ừm, lúc đó tình hình là như vậy.

Lưu Vân Hi nói:

- Cũng không thể nào, nếu như hai bên tranh giành thì lực đâm sẽ rất mạnh, từ độ nông sâu của vết thương phán đoán, có lẽ---Lý Kỳ không đợi nàng nói xong, liền chen vào:

- Cô tới khám bệnh hay là tới điều tra vụ án vậy? Có cần thiết phải tỉ mẩn thế không? Làm lâu vậy, máu ta sắp chảy khô rồi đây này!

Lưu Vân Hi đỏ bừng mặt, có đôi chút xấu hổ nói:

- Thật ra vết thương nhỏ này, ngươi chỉ cần tìm một lang trung tới là được, cớ sao phải gọi ta, ân tình của ta chỉ được như vậy thôi sao?

Lúc trước Lý Kỳ có đồng ý hợp tác với nàng, đẩy mạnh giới thiệu các món ăn của nàng ra bên ngoài, điều này khiến nàng cảm thấy nợ Lý Kỳ một ân tình. Những người quen biết nàng, đều biết rằng nàng ghét nhất là nợ tình cảm người khác, cho nên, lần này nàng không chút do dự đồng ý tới, nếu không thì với tính cách của nàng, chưa chắc đã đồng ý tới khám bệnh cho Lý Kỳ, trừ khi Lý Kỳ sẵn sàng dốc hết gia sản.- Đương nhiên là do cô quá ngốc---à không, quá thật thà, y thuật lại thật cao minh. Ta nói với cô, ta mời cô tới, không chỉ là giúp ta trị bệnh, còn để làm thẩm mĩ nữa, cô chớ có cho rằng ta dễ chăm sóc vậy.

Lưu Vân Hi cau mày nói:

- Thẩm mĩ?

Lý Kỳ đáp:

- Đương nhiên, ta yêu mến nhất cái cặp đùi trắng trẻo này của mình, bình thường không cho ai xem cả, cô không được làm nó xấu đi đâu nhé.

Hai nữ nhân trong phòng bị câu nói lung tung này làm cho ngượng chín mặt, nhưng Lưu Vân Hi vẫn theo nguyên tắc của một thầy thuốc mà nói:

- Điều này ngươi yên tâm, tuyệt đối không để lại sẹo.Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Vậy thì tốt quá rồi.

Lưu Vân Hi không dám nói nhiều với người này nữa, bắt đầu lau sạch vết thương cho hắn.

Tốt lắm, tốt lắm, vẫn cứ là tay phụ nữ mềm mại, chả đau chút nào, thật không hiểu nổi sao thầy thuốc không giới hạn chỉ có nữ giới mới được làm nhỉ, Lý Kỳ cảm thấy vô cùng hài lòng với sự lựa chọn này của mình, đoạn gối đầu lên hai tay nói:

- Đúng rồi, mấy đồ đệ mà ta giới thiệu cho cô thế nào?

Lưu Vân Hi chẳng thèm ngẩng đầu nói:

- Vô cùng ngu xuẩn.Mẹ kiếp. Không khoa trương vậy chứ. Lý Kỳ nói:

- Vậy---vậy sao cô không nói lại với ta?

Lưu Vân Hi đáp:

- Nói với ngươi, ngươi giúp ta giải quyết sao?

- Kể cũng đúng, thực ra mấy thằng đó đã có thể coi là thông minh nhất cái Thái Sư Học viện rồi.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, nói tiếp:

- À, còn cả sữa bột, cô đã nghĩ ra cách chưa?

Lưu Vân Hi đáp:

- Cái này thì ta nghĩ ra rồi, ta nuôi một loại ong mật, cho thêm mật ong vào trong sữa bột, hương vị tuyệt đối không kém trà sữa của ngươi, chỉ là---Lý Kỳ nói:

- Chỉ là giá thành tương đối cao đúng không?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng không tán thành làm thế.

Lý Kỳ ôm đầu nói:


- Việc này đợi lát nữa hãy nói, bây giờ điều ta quan tâm nhất vẫn là cái đùi của ta liệu có bị xấu đi không.

Thật là tự sướng thì đã từng gặp, nhưng chưa từng gặp ai tự sướng đến vậy.

Lưu Vân Hi, Da Luật Cốt Dục chẳng còn biết nói gì. Nhưng quả thực vết thương của Lý Kỳ không nặng, đặc biệt là đối với Lưu Vân Hi mà nói, nên rất nhanh đã băngbó xong cho Lý Kỳ.

Lúc này, đột nhiên Trần đại nương gõ cửa đi vào, nói:

- Đại nhân, Tần Học Chính tới.

- Tiểu Tần về rồi sao?

Lý Kỳ mừng vui ra mặt, bây giờ đúng là lúc hắn cần dùng người, đoạn ngồi phắt dậy, Da Luật Cốt Dục vội vàng đỡ lấy hắn nói:

- Phu quân, bây giờ huynh không thể vận động mạnh.

Lưu Vân Hi vừa sắp xếp đồ nghề, vừa thản nhiên nói:

- Vận động cũng không sao, cùng lắm thì nửa tháng là khỏi hẳn.- Nửa tháng sao?

Lý Kỳ cười gượng, ngoan ngoãn nằm xuống, dặn dò Trần đại nương mời Tần Cối vào trong, sau đó bảo Da Luật Cốt Dục mời Lưu Vân Hi ra đại sảnh ngồi.

Trong chốc lát, Tần Cối đã hộc tốc xông vào, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng:

- Đại nhân, đại nhân, ngài thế nào rồi? Kẻ nào gây ra vậy, hạ quan nhất định không tha cho gã.

Có lẽ là do chuyến nam hành lần này, Tần Cối đã giết nhiều người quá, về tới kinh thành vẫn còn mang theo cái sát khí ấy.

Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Tần Cối như sắp nhào cả vào ngườimình, đồng thời, cái ánh mắt cực kì lo sợ của Tần Cối lại làm hắn thấy đôi chút chán nản, rốt cuộc là thằng nhãi này mong ta chết sớm, hay là thực sự lo lắng như vậy đây.

Tuy nhiên, hắn vẫn cứ nghiêng về khả năng thứ 2 hơn, bởi vì hắn mà ngã xuống, thì bất luận Tần Cối mai này thế nào, nhưng những nỗ lực trước kia của Tần Cối đều đổ bể cả, coi như phải làm lại từ đầu, cho nên Tần Cối sao có thể mong Lý Kỳ xảy ra chuyện vào đúng thời điểm mấu chốt này.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Yên tâm đi, ta không sao. Đúng rồi, Thất Nương ở bên đó ổn không?

Câu hỏi này thực sự là khiến Tần Cối bất ngờ, y cho rằng Lý Kỳ gặp y một cái là nhất định sẽ hỏi về những vấn đề của Giang Nam, ai ngờ là điều Lý Kỳ quan tâm nhất lại là cô gái kia, đoạn ngây ra một lúc mới trả lời:- À, Bạch nương tử bên đó rất tốt, ngày ngày thương nhớ đại nhân.

Lý Kỳ gật đầu.

Tần Cối lại hỏi:

- Đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cớ sao đại nhân lại đột nhiên bị thương vậy?

Y vừa rồi có nghe Trần đại nương nói Lý Kỳ bị thương, điều này đã khiến y sợ phát khiếp, Lý Kỳ bây giờ có thể coi là mặt trời giữa ban trưa, ai mà dám hại hắn, có thể thấy là đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Lý Kỳ ngây người ra một lúc, nói:

- Việc này thì ngươi cũng đừng hỏi nữa, nguy hiểm đã qua rồi.Tần Cối thấy Lý Kỳ không sẵn lòng nói, nên cũng không dám hỏi nhiều thêm nữa, y thực ra vẫn có gì đó rất sợ Lý Kỳ.

Lý Kỳ liếc nhìn y một cái rồi nghiêm mặt nói:

- Tình hình phía Giang Nam đợi lát nữa hãy nói, ta bây giờ còn có vấn đề cam go hơn muốn thương lượng với ngươi.

Nói rồi hắn thở dài một hơi rồi nói: 

- May mà ngươi về rồi, không thì ta không thể tìm ra người nào có thể giải quyết việc này, chỉ là vất vả cho ngươi quá, vừa mới quay về, đừng nói đến nghỉ ngơi, e rằng ngay cả ăn bữa cơm cũng không có thời gian đâu.

Tần Cối nghe xong vội nói:

- Đại nhân xin cứ dặn dò.Lý Kỳ nói:

- Là thế này, ngươi hãy nghĩ cách xem làm sao trong 1 ngày có thể tìm ra chứng cứ ăn hối lộ coi thường pháp luật trước kia của Vương Phủ.

- Vương Phủ?

Tần Cối trợn tròn hai mắt nói:

- Lẽ nào---

Lý Kỳ trầm giọng nói:

- Có những việc không hẳn như ngươi nghĩ, nên không cần nghĩ nhiều phí công.

- Vâng.Tần Cối vội gật đầu, cau mày trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói:

- Khi Vương Phủ tại vị, việc gì làm cũng kín kẽ, thường những việc như thế lão ta sẽ không trực tiếp lộ diện, mà Ứng Phong Cục liên đới rộng rãi, cực kì phức tạp, hơn nữa hiện nay đã bị giải thể, muốn tìm ra chứng cứ của Vương Phủ, chỉ e 1 ngày là không đủ.

Lý Kỳ nói:

- Ta cũng biết việc này không dễ, nếu không thì đã không phiền đến ngươi.

Tần Cối là người thông minh thế nào, thấy Lý Kỳ đặt cái người nghỉ hưu ở nhà lên trên thiên hạ đại sự, đồng thời qua ngữ khí của Lý Kỳ cũng không khó nhận ra, đây tuyệt đối không phải ý của Lý Kỳ, Lý Kỳ sẽ không thể nào tự giao cho mình cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành như vậy, vậy thì cái người ở trên kia, không cần nghĩ cũng biết là ai. Đã đành liên quan tới người đó, thì việc nhỏ cũng trở thànhviệc lớn, Tần Cối mặc dù không biết duyên do, nhưng cũng không dám chần chừ, đoạn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đại nhân, nếu như muốn tìm vật chứng thì e rằng khó, nhưng nếu là nhân chứng thì hẳn là không ít.

Lý Kỳ khẽ cau mày nói:

- Ý của ngươi là?

Tần Cối nói:

- Vương Phủ năm xưa quyền khuynh thiên hạ, đắc tội không ít người, nhưng phàm những cuộc tranh đấu thì đều có lợi ích nào đó ở bên trong, nếu như đả động tới lợi ích, thì nhất định phải có dấu vết để lại, hơn nữa người nào đủ tư cách để Vương Phủ phải đắc tội thì hẳn là địa vị không nhỏ, chắc là không khó tìm, những người này có thể coi là nhân chứng đó.Lý Kỳ vừa cười vừa gật đầu nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, năm xưa Thái Sư cũng lợi dụng Hứa gia để cho Vương Phủ một cái lí do bãi nhiệm, ha ha, Tần Cối, ngươi thông minh lắm.

- Đại nhân quá khen rồi.

Tần Cối cúi đầu nói.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ngươi đi giải quyết đi, vào buổi triều sớm ngày kia, ta hi vọng sẽ có một bản tấu chương buộc tội Vương Phủ xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng. Nếu như không kịp, thì có thể trình tấu trước, hoàn thiện sau. Tuy nhiên, ta cần nhắc nhở ngươi 1 câu, làm nhiều hỏi ít, nghĩ ít, nói ít, có những việc kì thực chẳng có nhiều liên hệ với ngươi, ngươi càng nghĩ nhiều thì càng đem lại nhiều phiền phức.Tần Cối gật đầu nói:

- Hạ quan hiểu rồi, hạ quan cáo từ.

- Ừ.

Về vấn đề này thì Lý Kỳ vô cùng tin tưởng vào Tần Cối, chẳng vì gì khác, chính là vì Tần Cối là một người thông minh, đồng thời cũng không phải dạng người cố tỏ ra nguy hiểm, y biết cái gì nên làm, cái gì không nên động vào.