Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1008-2: Chân tướng (2)




Lý Kỳ nói:

- Một kéo này vừa hạ xuống, vi thần lập tức thanh tỉnh không ít, vi thần thấy phương pháp này thật sự có hiệu quả, vì thế lại đâm xuống thêm một kéo nữa, kể từ đó, vi thần cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Nhưng Sư Sư cô nương đã ý thức mơ hồ, dưới tình thế cấp bách, vi thần lại xách nửa thùng nước đặt ở phía trước cửa sổ nhà bếp bên cạnh dùng để pha trà đổ lên người Sư Sư cô nương, có lẽ là Sư Sư cô nương cũng không uống quá nhiều, vì vậy bị một nửa thùng nước lạnh này đổ vào, ý thức cũng tỉnh táo lại. Đợi khi chúng ta tỉnh táo lại, phát giác việc này vô cùng kỳ quái. Hơn nữa, trong phòng dường như còn thiếu một người, chính là nha hoàn Trúc Hinh, bắt đầu từ một khắc hạ độc chúng ta, Trúc Hinh giống như biến mất. Đáng tiếc đợi sau khi chúng ta hoàn toàn tỉnh ngộ, Trúc Hinh đã nằm trên mặt đất, trúng độc bỏ mình, mà Sư Sư cô nương nhìn thấy thi thể của Trúc Hinh, lúc ấy liền ngất đi.Vi thần khẩn trương nâng Sư Sư cô nương dậy, đem nàng đặt trên ghế, đang muốn gọi người tiến vào hỗ trợ, nhưng nghĩ lại, việc này khả năng dính đến Hoàng thượng, không thể đường hoàng. Đang lúc vi thần không biết nên làm thế nào cho phải, Phong Nghi Nô đột nhiên đến đây. Vi thần không kịp giải thích với nàng, khẩn trương cùng nàng đỡ Sư Sư cô nương đi vào bên trong, rồi sau đó, vi thần liền đi ra bên ngoài, dùng một ít vải cầm máu, Phong Nghi Nô giúp Sư Sư cô nương thay đổi quần áo xong, lại đi ra bên ngoài giúp vi thần băng bó miệng vết thương. Vi thần cũng nhân cơ hội đem sự tình nói một lần với nàng, đang lúc nói đến một nửa, Hoàng thượng, các ngươi liền đá cửa xông vào rồi, chuyện phát sinh kế tiếp, Hoàng thượng cũng đều thấy được.

Giọng điệu hắn bình tĩnh, dùng từ cũng cực kỳ đơn giản, cũng không khoa trương gì cả.Ba phụ tử Triệu gia sau khi nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, điều này cũng giải thích vì sao mới vừa rồi Lý Kỳ đang kéo quần, vì sao Phong Nghi Nô sẽ ngồi xổm tại dưới háng của hắn. Vì sao tay Lý Sư Sư lại lạnh lẽo, vì sao Lý Sư Sư lại phẫn nộ như vậy, vì sao Lý Kỳ lại chính mình lấy kéo đâm chính mình.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn đùi phải của hắn, thấy được trên mặt có một vết máu bắt mắt, còn bị rách thành một cái lỗ, quả thật là bị trọng thương, đây cũng là chứng minh mới vừa rồi hắn nói không giả, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng may sự tình ông ta không hy vọng nhìn thấy nhất cũng không phát sinh, làm sao còn có nửa phần trách cứ đối với Lý Kỳ, lòng tràn đầy cảm động a! Nói:

- Ngươi có thương tích trong người, thì đừng đứng đây nữa, mau mau ngồi xuống đi.

- Tạ ơn Hoàng thượng.Lý Kỳ dường như cũng có chút không chống nổi, khẩn trương ngồi xuống, còn phát ra hai tiếng rên rỉ, mồ hôi to như hạt đậu từ gương mặt rơi xuống, tuyệt không giống giả bộ.

Tống Huy Tông nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, nói:

- Việc này ngươi xử lý vô cùng tốt, nhưng mà khổ chính ngươi rồi.

Lý Kỳ vuốt cằm nói:

- Vi thần có địa vị hôm nay, toàn bộ nhờ Hoàng thượng che chở, chính là long ân mênh mông cuồn cuộn ở thời khắc nguy cơ mới vừa rồi, cảnh cáo vi thần, cho dù chết, cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với hoàng thượng.

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Ngươi đối với trẫm trung tâm, trẫm cảm động hết sức, bởi vậy có thể thấyđược, trẫm vẫn chưa nhìn lầm người. Tuy nhiên, sự tình này dường như cũng không đơn giản.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần mới vừa rồi cũng cẩn thận nghĩ tới, đủ loại dấu hiệu khiến vi thần không thể không nghĩ đến đây là có người cố ý bố cục hãm hại vi thần, Trúc Hinh kia chẳng qua là kẻ chết thay thôi.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, cau mày nói:

- Trẫm cũng đã nhìn ra, nhưng, người này đến tột cùng là người nào vậy?

- Thần tạm thời cũng không có rõ ràng.

Lý Kỳ lắc đầu, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Hoàng thượng, người tại sao lại đột nhiên đến vậy?- Trẫm ---.

Vừa mới nói một chữ này, hai hàng lông mày Tống Huy Tông vừa nhấc, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng Triệu Giai, trong mắt một chút hào quang lóe lên. Cùng lúc đó, Triệu Hoàn cũng đem ánh mắt quăng hướng về phía Triệu Giai, trong lúc vô ý, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

Theo những gì trước mắt, Trúc Hinh là người duy nhất khả năng biết được tình hình thực tế, đã bị chết. Còn dư lại chỉ có Triệu Giai mật báo, hiềm nghi lớn nhất cũng thuộc về y, phải biết rằng Triệu Giai và Lý Kỳ cũng có ân oán sâu nha, có lý có cứ, chỉ còn thiếu một phần chứng cớ.

Tâm thần Triệu Giai hoảng hốt, quỳ kêu lên:

- Phụ hoàng minh giám, đây không nhi thần gây nên nha.- Phải không?

Tống Huy Tông hơi khép hai mắt, nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn biết thuật tiên tri sao?

Triệu Giai sửng sốt, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói từ đâu.


Tống Huy Tông vỗ bàn một cái nói:

- Ngươi nghiệt tử này, còn không mau mau nói hết sự thực ra.

Triệu Giai vội hỏi:

- Phụ hoàng, nhi thần cũng là vừa biết được không lâu, là --- là có người tới cửa mật báo cho nhi thần.Tống Huy Tông nói:

- Người nào đưa chứ?

- Đối phương là một vị đại hán, nhưng nhi thần chưa bao giờ thấy qua người này, lại càng không biết gã là người nào. Lúc ấy nhi thần cũng từng hỏi quá đại hán kia, là ai khiến gã tới, nhưng gã chỉ nói là, gã là nhận ủy thác của người khác, cũng không biết đối phương là ai, nhi thần truy vấn lần nữa, nhưng trước sau người nọ cũng không nói gì, nhi thần nói đều là thật, tuyệt không dám có chút giấu diếm.

Triệu Giai ngửa mặt chắp tay nói.

Tống Huy Tông nhíu nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

Lý Kỳ đột nhiên cười lạnh nói:

- Điện hạ người thông minh như vậy, sẽ không thể nào tin tưởng một ngườiche mặt chứ, tin tưởng đổi lại bất kỳ người nào, cũng sẽ không làm như vậy, huống chi là điện hạ. Hơn nữa, phải biết rằng việc này không phải là nhỏ, điện hạ sao có thể lỗ mãng như vậy, trong tình huống không có bất kỳ chứng cớ thực tế nào, lại đi thông báo cho Hoàng thượng, điều này tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.

Triệu Giai cả giận nói:

- Ngươi nói lời này là ý gì? Chớ không phải là nói bổn vương muốn hại ngươi, hừ, ngươi tên đầu bếp này không khỏi cũng quá coi trọng chính mình rồi.

Âm thanh Lý Kỳ lạnh lùng nói: 

- Ta cũng không nói như vậy, ta nói chỉ là thường tình của con người thôi.

- Đủ rồi.Tống Huy Tông trừng Triệu Giai thật mạnh, nói:

- Việc đã đến nước này, ngươi nghiệt tử này còn dám nói xạo, chẳng lẽ Lý Kỳ có thể nói sai sao? Ngươi có phải muốn làm vi phụ tức chết hay không.

Triệu Giai cúi đầu nói:

- Con không dám.

Tống Huy Tông nói:

- Vậy ngươi còn không mau nói ra hung phạm là ai? Chậm thì đừng trách vi phụ không niệm tình phụ tử.

Triệu Giai cúi đầu giãy dụa một lát, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa tới, nói:

- Phụ hoàng, Đây--- đây là thư người nọ đưa tới, nhi thần cũng là xem thưxong mới biết được đấy.

- Ngươi vì sao mới vừa rồi không lấy ra nữa.

Tống Huy Tông tức giận hừ một tiếng, giật mạnh lấy phong thư kia, trong thư mặc dù không kí tên, cũng không có lộ ra nhiều lắm, chỉ nói là Lý Kỳ và Lý Sư Sư hẹn hò trong phòng, nhưng chữ viết này đối với ông ta mà nói, thật sự là không thể quen thuộc hơn được nữa, vỗ xuống bàn thật mạnh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hay cho Vương Phủ ngươi, trẫm lúc trước thực nên một đao giết ngươi.