Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1003-2: Đạo khả đạo, phi thường đạo (2)




Không chỉ đám bọn họ, mà cả những độc giả khác cũng bắt đầu oán trách, tỏ vẻ bất mãn.

Đợi những người này phát xong bực tức, đám đạo sĩ kia lại khai hỏa chất vấn:

- Kinh tế sử, ngươi nhiều lần trên Tuần San Đại Tống Thời Đại bôi nhọ Đạo giáo chúng ta là có dụng ý gì? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không rời khỏi đây.

- Đúng đúng đúng, ngươi nhất định phải nói xin lỗi với chúng ta.

- Chỉ xin lỗi thôi sao được, ít nhất ngươi phải phát hành một thiên văn chương xin lỗi chúng ta trên Tuần San Đại Tống Thời Đại.

- Đúng đúng đúng.

…..

Hồng Thiên Cửu thấy Lý Kỳ vẫn vẫn dùng quạt giấy che trước mặt bèn nói:

- Đại ca dùng quạt che mặt làm chi? Chẳng lẽ là trong lòng hổ thẹn, không có mặt mũi gặp người.

Ngươi mới không có mặt mũi gặp người. Lý Kỳ thu hồi quạt giấy, nói:

- Các ngươi nói chuyện nước miếng bay tứ tung, nếu ta không dùng quạt giấy ngăn trở, chẳng phải ướt sũng rồi.

Nói xong, hắn giơ cao hai tay, nói tiếp:

- Xin các vị yên lặng một chút, trước hết hãy nghe ta nói một lời ta biết mọi người xem đến đây sẽ rất khó chịu, thật nhiều người cũng từng khuyên ta không nên viết như vậy, nhưng ta vẫn phải viết.

Cao Nha Nội hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao phải vậy?

Lý Kỳ thở dài:

- Tuy rằng cố sự là hư cấu, nhưng nó có thể hấp dẫn các ngươi cũng vì có thể khiến độc giả cảm nhận được chua ngọt đắng cay, nhân sinh trăm vị có thể khiến cho độc giả cộng hưởng, nhân sinh không như ý, tám chín phần mười, sao có thể mọi chuyện đều hài lòng. Có cuồng phong mưa rào mới được nhìn thấy cầu vồng xinh đẹp. Nếu như nhân vật chính điều gì cũng thuận buồm xuôi gió, vậy cố sự cũng giống như nước trong, có điều gì đáng xem chứ? Nghĩ đến Điêu Thuyền cũng không phải trước theo Đổng Trác, sau lại theo Lã Bố sao. Hơn nữa, cố sự này chỉ mới bắt đầu, mọi người cũng đừng vội mắng, ta xin cam đoan, sau khi các vị đọc hết, sẽ chỉ còn cảm động và khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng.

Một người buồn bực hỏi:

- Nhưng hiện giờ ván đã đóng thuyền, ngươi nói chúng ta làm sao còn có thể tiếp tục đọc tiếp phần sau?

Ngươi không đọc thì thôi chứ sao. Lý Kỳ khẽ cười đáp lại:

- Kỳ thực đây cũng là mua bán, chú ý nhất là ngươi tình ta nguyện, các vị nếu cảm thấy không muốn đọc thì không cần phải đọc tiếp. Không đáng vì thế mà tức giận, cuối cùng chịu thiệt cũng là các vị. Hơn nữa các vị cũng nói ván đã đóng thuyền, cố sự đã đăng rồi, các ngươi có mắng, cũng vẫn là như thế. Đương nhiên, nếu không còn người đọc, ta cũng không viết tiếp, không cần phải miễn cưỡng, ta cũng không dựa vào điều này ăn cơm.

Giọng điệu của Lý Kỳ như vậy cứng rắn, khiến mọi người có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận tưởng tượng, cũng không khó lý giải, hiện giờ Lý Kỳ muốn gì có đó. Cố sự này mang đến lợi ích cho hắn cũng không đáng giá nhắc tới, viết hay không viết, gần như không có gì khác nhau, nhưng đối với bọn họ mà nói, trong sinh hoạt sẽ mất đi một phần lạc thú, thiếu một phần chờ mong. Càng muốn mệnh là chỉ có Lý Kỳ có thể viết ra tiểu thuyết võ hiệp, những người khác hiểu cũng không hiểu, đừng nói là viết.

Hồng Thiên Cửu chuyển tròng mắt, xoa tay cười nói:

- Đại ca, sao có thể không viết, như vậy thật không phúc hậu, chúng ta chỉ là nói chút càu nhàu, không có ý khác, không có ý gì khác đâu.

Những độc giả còn lại nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có thể tiếp thu sự thực này.

Lý Kỳ thấy bọn họ chịu thấy bọn họ chịu thua, lại hướng về phía mấy tên đạo sĩ nói:

- Vài vị đạo trưởng, lúc trước các ngươi nói ta bôi nhọ Đạo giáo, xin hỏi là con mắt nào của các ngươi nhìn thấy, hay do các ngươi mở mắt hồ đồ, thấy gió bảo mưa, ta nghĩ cần phải cáo các ngươi tội phỉ báng rồi. Mọi người đều biết, Tuần San Đại Tống Thời Đại từ trước đến nay đều ăn ngay nói thật, đám đạo sĩ kia nếu dám làm, chẳng lẽ còn sợ bị người nói, chẳng lẽ truyền thống tốt đẹp ở Đạo giáo là lén lút? Đến tột cùng là ta bôi nhọ Đạo giáo hay là các ngươi bôi nhọ Đạo giáo? Chỉ cần các ngươi tìm ra được một tin không phải sự thật trên Tuần San Đại Tống Thời Đại, Lý Kỳ ta sẽ đối với các ngươi dập đầu nhận sai. Chẳng lẽ ----- các ngươi trong lòng có quỷ, mới có thể khẩn trương như vậy?

- Ai --- ai trong lòng có quỷ?

- Nếu không có quỷ, vậy Tuần San Đại Tống Thời Đại của ta nói sự thực thì liên quan quái gì đến các ngươi! Chẳng lẽ nói thật cũng làm phiền các ngươi. 

Cao Nha Nội cười ha ha nói:

- Hiện giờ phủ Khai Phong vẫn còn thẩm vấn một đôi cẩu nam nữ khoác áo đạo sĩ, vừa thấy đã thấy ai đúng ai sai.

Lời này vừa nói ra, mọi người ha ha cười lớn.

Vài tên đạo sĩ kia ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt càng lộ ra khó coi.

Hồng Thiên Cửu chỉ tay vào bọn hắn nói:

- Nhìn đi, bọn họ hiện tại ngược lại có chút giống Doãn Chí Bình và đám người Triệu Chí Kính.

Tiếp theo lại là một trận cười to.

- Các ngươi --- các ngươi đúng là kinh người quá đáng. Việc này không xong đâu, chúng ta tuyệt đối không chịu để yên.

Mấy tên đạo sĩ thấy tình thế không đúng, biết hôm nay chỉ sợ khó mà thực được ý đồ, phẩy ống tay áo, nghênh ngang rời đi.

Tiểu dạng! Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng dám đến Túy Tiên Cư gây chuyện, đúng là tự tìm đường chết. Lý Kỳ khóe miệng nổi lên một mạt cười lạnh.

Đột nhiên, một thiếu niên ăn mặc giống thư đồng đi đến bên cạnh Lý Kỳ, cúi đầu nói:

- Kinh tế sử, chủ nhân nhà ta có lời mời.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thầm nhủ một tiếng không xong, thật là đi sai một nước cờ. Thấp giọng hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi đến đây được bao lâu?

Thư đồng kia thông minh đáp lại:

- Thưa Kinh tế sử, …. Chuyện vừa rồi chủ nhân nhà ta đều nhìn thấy.

Lý Kỳ lau trán, buồn bực nói:

- Ta đã biết

Sau đó hắn cùng thư đồng này đi lên lầu ba Thiên Sơn nhân gian.

Đi vào bên trong, chỉ thấy Tống Huy Tông, Thái Kinh ngồi cạnh bàn, ngoài hai người này, bên của sổ còn ngồi hai vị đạo trưởng, đều là hai mắt khép hờ. Vị bên trái mũi cao mắt sâu, hai gò má lõm xuống, săc mặt phiếm tử, có đạo hiệu Linh Thanh đạo nhân, chưởng quản cung Ngọc Thanh, chuyên luyện đan; Vị đạo trưởng phía bên phải có khuôn mặt hiền lành, râu tóc bạc phơ, có đạo hiệu Thủy Thanh đạo nhân, chưởng quản viện Hàn lâm y quan, còn được gọi là Thập đạo cửu y, ở phương diện y học, hành vi của Tống Huy Tông không chê vào đâu được, ông ta lợi dụng Đạo giáo để mang y thuật cao siêu trong cung đình truyền bá đến dân gian, tạo phúc cho dân chúng, điểm này đích thật đáng giá khen ngợi, nhưng so với những sai lầm ông ta phạm vào, cũng thật không đáng giá nhắc tới. Hai đạo sĩ ở đây là người Tống Huy Tông tín nhiệm nhất. Chỉ vì Tống Huy Tông quá mức si mê với đạo thuật, còn đặt ra hai mưới sáu bậc đạo quan, cho nên, phàm là nổi danh đạo sĩ đều có quan giai, hai vị đạo sĩ ở đây là nhất bậc đạo quan, so với võ tướng còn cao hơn ngàn vạn lần, cùng nho sinh lực lượng ngang nhau, thậm chí có thời gian còn ra lệnh cho quần thần phải mặc đạo bào vào triều, bởi vậy có thể thấy được, thế lực của đạo sĩ ở triều đại nhà Tống là không thể khinh thường.

Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến

Đừng có ra vẻ tinh tướng, cẩn thận gặp phải sét đánh! Lý Kỳ liếc nhìn hai tên đạo sĩ kia, trong lòng tràn đầy khinh thường, thở dài hành lễ nói:

- Lý Kỳ bái kiến Đại quan nhân, bái kiến Thái sư.

Tống Huy Tông hơi trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng khiển trách:

- Giỏi lắm, giỏi lắm, không thể tưởng được tiểu tử nhà ngươi dùng loại chiêu số vô sỉ này để bảo vệ cho Thần Điêu Đại Hiệp của ngươi, đúng là không biết trời cao đất rộng, dám cả gan làm loạn.

Ông ta hiểu được sự việc lần này, sao có thể không rõ dụng ý trong hành động của Lý Kỳ.

Lý Kỳ vẫn còn kêu oan nói:

- Xin Đại quan nhân minh giám, ta cũng là vì suy nghĩ cho Đạo giáo. 

Đứng gần cửa sổ Linh Thanh đạo nhân đột nhiên mở mắt, tinh quang chợt lóe, nhìn Lý Kỳ hỏi:

- Bần đạo thực sự muốn nghe xem Kinh tế sử nói hành động này là vì ngươi suy nghĩ cho đạo giáo như thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Thực không dám dấu diếm vị đạo trưởng này, kỳ thật ta là một giáo đồ thành kính, nếu không sinh tại trù sư thế gia, nói không chừng chúng ta hiện giờ chính là đồng hành rồi

Linh Thanh đạo nhân cười lạnh nói:

- Đúng là may mắn, nếu không thật sự là ta Đạo giáo vô cùng bất hạnh

Lý Kỳ vẫn cười nói:

- Đạo trưởng lời ấy sai rồi, ta đúng là một lòng vì Đạo a.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Ngươi luôn miệng nói vì đạo giáo suy nghĩ, vậy ngươi hãy giải thích cho mọi người hiểu được.

- Vâng

Lý Kỳ vừa chắp tay, vừa giải thích:

- Đạo giáo khởi nguyên từ dân tộc Hoa Hạ ta, vơi tư tưởng tạo phúc cho dân chúng, qua đó nhận được người đời tôn kính. Đại quan nhân lại là giáo chủ đạo quân, đối với người tu đạo trong thiên hạ cứu tế cho phúc trạch, dốc sức thi hành Đạo giáo, do vậy Đạo giáo ngày càng cường thịnh, đây vốn là chuyện tốt. Nhưng có câu, cánh rừng lớn, loại chim gì cũng có. Bởi vậy thực lực của Đạo giáo ngày một lớn mạnh, có rất nhiều người ra nhập đạo giáo, nhưng điều đáng tiếc chính là trong đó có thật nhiều người không muốn dốc lòng tu đạo, bọn họ chỉ muốn nhờ vào cây đại thụ là Đạo giáo để che trời, vì mình giành tư lợi, khiến cho Đạo giáo hiện giờ vàng thau lẫn lộn, khiến Đạo giáo chịu tiếng oan. Điều này cũng giống như quan lại tham ô, bọn họ cũng khiến sĩ tử trong thiên hạ gặp phải tai bay vạ gió. Lý Kỳ tuy không phải một đạo đồ, nhưng là một người có tâm thành kính với Đạo giáo, theo miêu tả trong Xạ Điêu, Vương Trùng Dương, Khâu Xử Cơ, Mã Ngọc cùng với những đạo sĩ khác khiến người kính nể cũng không khó để nhìn ra. Ta thấy nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì Đạo giáo cũng bị những người này hủy hoại, nên đã nghĩ ra phương pháp này để giáo huấn những con sâu muốn làm rầu nồi canh. Chẳng phải có câu nói, giáo chủ đạo quân phạm tội, cũng xử như thứ dân, chẳng lẽ đám người xấu khoác đạo bào có thể sánh được với giáo chủ đạo quân sao?

Kỳ thật, so với lần trước sĩ tử dư luận chiến, lần này Lý Kỳ thu liễm rất nhiều, cũng không có làm rất tuyệt tình, thậm chí chưa tới mức khiến Đạo giáo chịu nhục, đăng mấy bài văn chương, đều lấy một loại đạo sĩ làm ví dụ, dùng tư tưởng của Đạo giáo để đối đãi vấn đề, gần như là giúp Đạo giáo tuyên truyền. Đương nhiên, nếu không phải vậy, hôm nay cũng không chỉ là vài tên đạo sĩ tìm đến cửa.

Dù vậy, vẫn có rất nhiều đạo sĩ cảm thấy họ chịu nhiều oan khuất, nói đi nói lại, cũng là do bọn họ được Tống Huy Tông sủng ái, nếu đổi lại là thương nhân, chỉ sợ rắm cũng không dám phóng một cái.

Lại là một chiêu này? Thái Kinh cười khổ lắc đầu, nhưng lão cũng từ chuyện này lấy được chút tin tức, đó là Tuần San Đại Tống Thời Đại đã trở thành lợi khí lớn nhất, ngày sau phải cẩn thận lợi dụng mới được.

Linh Thanh đạo nhân nghe được nghiến răng nghiến lợi:

- Giỏi cho một trương khéo mồm khéo miệng.

- Quá khen, quá khen, thật không dám nhận, không dám nhận.

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Thủy Thanh đạo nhân sau khi nghe xong, bỗng nhiên bật cười ha hả, đừng nhìn lão râu tóc bạc phơ, nhưng thanh âm vẫn to rõ mười phần, có thể thấy được bảo dưỡng không sai, lão nói:

- Bần đạo đã sớm nghe về tài ăn nói khéo léo của Kinh tế sử, chỉ dựa vào một trương miệng cũng địch được ngàn vạn hùng binh, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.

Linh Thanh đạo nhân khẽ nhíu mày nói:

- Sư huynh ------.

Thủy Thanh đạo nhân nhấc tay, nói:

- Sư đệ, lời của Kinh tế sử không sai, thánh nhân từng nói ‘thượng thiện nhược thủy, nhu nhược bất tranh’, phàm là đệ tử Đạo giáo phải tuân theo quy củ này, nhưng trên đời có nhiều hạng người lòng dạ khó lường, mượn danh Đạo giáo áp bức dân chúng, làm xằng làm bậy, đây là điều sỉ nhục của Đạo giáo, chúng ta phải vì vậy mà hổ thện. Kỳ thật nội dung viết trong Tuần San Đại Tống Thời Đại, trong hai ngày này bần đạo đã tự mình đi chứng thực, toàn bộ là sự thật, không một lời nói ngoa, nếu chúng ta bao che cho hiện tượng ấy thì cùng những người đó có gì khác biệt, thậm chí còn đáng giận hơn, là người tu đạo, chúng ta không thể lừa mình dối người.

Linh Thanh đạo nhân lại nói:

- Nhưng nếu tiếp tục như vậy, ta giáo không phải sẽ bị thế nhân thóa mạ? 

Thủy Thanh đạo nhân đáp lại:

- Nếu để hiện tượng kia tiếp tục kéo dài, ta giáo cũng thật sự vỡ nát, bệnh nặng cần trị bằng mãnh dược, có bệnh mà không trị, cũng không phải hành vi của Đạo giáo. Bần đạo nghĩ rằng hành động lần này của Kinh tế sử sẽ có hiệu quả.

Tống Huy Tông nghe được liên tiếp gật đầu, hành đạo lễ nói:

- Thủy Thanh đạo nhân phẩm đức cao thượng, trí tuệ có thể nạp trăm song, ta vô cùng thán phục.

Thủy Thanh đạo nhân hoàn thi lễ, nói:

- Đạo quân nói quá lời, đây vốn là việc mà ta phải làm, không dám nhận lời khích lệ này.

Lý Kỳ ban đầu còn có một tia khâm phục Thủy Thanh đạo nhân, nhưng nghe lão và Tống Huy Tông nào là đạo nhân, nào là đạo quân, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười, ngươi đến tột cùng là Hoàng đế hay là đạo sĩ, thật đúng là không làm việc đàng hoàng.

Thủy Thanh đạo nhân đột nhiên hướng Lý Kỳ nói:

- Thật ra bần đạo có một nghi vấn muốn hỏi, suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp, thỉnh Kinh tế sử vui lòng chỉ giáo.

Lý Kỳ nói:

- Mời đạo trưởng cứ nói.

- Nội dung đăng trên Tuần San Đại Tống Thời Đại, ngươi là từ đâu biết được?

Lý Kỳ cười trả lời:

- Ồ, việc này là do Đại quan nhân để cho ta làm như vậy đấy.

Tống Huy Tông vừa nghe, này đúng là cao tay, ngươi đã bôi đen Đạo giáo, giờ còn dám vu oan trẫm. Vỗ bàn một cái, quát:

- Nực cười, ta cho ngươi làm vậy khi nào.

- Chẳng lẽ Đại quan nhân đã quên.

Lý Kỳ vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một quyển sổ, đưa cho Tống Huy Tông, mở trừng hai mắt nói:

- Mời Đại quan nhân xem qua.

- Đây là thứ gì?

Tống Huy Tông ngẩn người, tiếp nhận cuốn sổ, tùy tiện mở ra, chỉ thấy trang thứ nhất viết ‘đầu năm ngày mồng hai, canh ba giờ tuất, Binh Bộ Thượng Thư mở tiệc đãi khách… Cùng đi đến lầu Nghênh Xuân, gọi đến tám tiểu thư, ngủ lại đến hừng đông mới trở về, dùng khoảng hơn mười quán tiền’. Trong lòng bừng tỉnh ngộ ra, lập tức sắc mặt cứng đờ.

Thái Kinh và Thủy, Linh hai đạo sĩ thấy vẻ mặt Tống Huy Tông quái dị, có lòng hiếu kỳ, hơi hơi nghiêng người, liếc mắt về phía cuốn sổ kia.

Chuyện cơ mật như vậy, sao có thể cho các ngươi xem? Lý Kỳ khẩn trương ho nhẹ hai tiếng.

Tống Huy Tông hơi ngẩn ra, sắc mặt căng thẳng, lập tức gấp sổ lại, thầm mắng, trẫm lại phải buồn bực rồi, tiểu tử ngươi xông phải họa lớn như vậy, vẫn cứ không sợ hãi, hóa ra từ sớm đã đem trẫm dụ dỗ, thật sự quá ghê gớm. Dù trong lòng tức giận ngập trời, nhưng mà có nhược điểm nằm trong tay Lý Kỳ, ngoài miệng chỉ có thể khụ vài tiếng nói:

- Ước nguyện lúc đầu của ngươi, trẫm đã sáng tỏ, việc này chỉ là trùng hợp, cũng không trách ngươi, nhưng làm sự nên có chừng mực, đừng làm những việc không nên.

Lý Kỳ cười thầm trong lòng, chắp tay nói:

- Lý Kỳ xin ghi nhớ những lời Đại quan nhân dạy bảo.