Ra khỏi biệt viện Vương Thất thở dài, trong lòng vẫn tự trách mình vừa rồi quá yếu đuối, dù sao chuyện trồng rau này liên quan đến tính mạng gần hai trăm hộ tá điền Thượng Thủy trang, nhưng cũng vì vị Vương phi kia nói mấy câu, hù dọa gã làm gã không dám nói, cuối cùng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng, bây giờ dù thế nào hối hận cũng đã muộn.
- Vương trang đầu! Vương trang đầu!
Đúng lúc này, Vương Thất nghe phía sau có người gọi mình, kết quả vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một tôi tớ của Vương phủ chạy tới, thở hổn hển nói:
- Vương trang đầu, Quận vương nói có chuyện muốn tìm ngươi, mời ngươi quay trở lại một chuyến!
Vương Thất nghe đến đó nghĩ đến sự tình có thể xoay chuyển, liền vô cùng hưng phấn, nhấc chân lần nữa tiến vào biệt viện, kết quả đến lúc gã đi vào tiền sảnh lần nữa, lại nhìn thấy Triệu Nhan và vị Quận vương phi kia đều đang ngồi ở đó, trên bàn bâày đặt một ít đồ, hai người đang thủ thỉ nói gì đó.
Lúc này Triệu Nhan nhìn thấy Vương Thất tiến vào, liền cười cười nói:
- Vương Thất, Thượng Thủy trang các ngươi hàng năm sống bằng nghề trồng rau, hẳn là không ít kiến thức về hạt giống rau cải nhỉ?
Vương Thất nghe Triệu Nhan nói liền sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:
- Khởi bẩm Quận vương, với tiểu nhân rau cải gieo trồng xung quanh kinh thành hết sức quen thuộc, đối với hạt giống rau cải cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
- Ha ha, vậy thì tốt quá, ngươi mau đến xem xem, những hạt giống này ngươi có biết không?
Triệu Nhan hết sức vui mừng hướng Vương Thất vẫy vẫy tay nói, trên bàn trước mặt hắn bâày đặt một ít hạt giống, những hạt giống này là khi xuyên việt hắn mang đến, vốn là hạt giống rau của Lưu đại gia canh cổng trường học nhờ hắn mang hộ, đáng tiếc hắn một cái cũng không biết, cho nên hắn mới muốn để Vương Thất giúp hắn phân biệt một chút, nếu Đại Tống vốn đã có loại rau này thì thôi, còn nếu không có, nói không chừng cũng có thể để bọn tá điền trồng thử một ít, sau này cũng thêm một đường tiền tài.
Nghe thấy hóa ra không phải Quận vương thay đổi chủ ý, mà để cho mình đến phân biệt hạt giống, Vương Thất cảm thất thất vọng một hồi, tuy nhiên hắn cũng không dám cự tuyệt, liền đi lên trước nhìn nhìn, vốn tưởng rằng bằng kiến thức của mình, có thể liếc mắt một cái nhận ra những hạt giống này, nhưng lúc nhìn thấy những hạt giống, Vương Thất cũng liền nhíu mày, bởi vì chút hạt giống này tuy rằng hắn nhận ra được một phần, nhưng hạt giống còn lại hắn chưa thấy qua bao giờ.
- Thế nào, Vương Thất ngươi phân biệt được mấy loại?
Triệu Nhan rất vội vàng mở miệng hỏi, hắn hiện tại rất muốn biết thứ hạt giống rau hắn mang từ hậu thế đến là loại gì, hơn nữa hắn cũng hy vọng Vương Thất cũng không biết, chính như vậy, những hạt giống này rất có khả năng là ở Đại Tống vẫn chưa xuất hiện.
- Khởi bẩm Quận vương, những hạt giống này tiểu nhân đều biết, đều là một số hạt giống rau quả bình thường như đậu giác, cà, dưa chuột, nhưng còn dư lại hai loại này tiểu nhân không nhận ra!
Vương Thất nói xong, liền đem một số hạt giống hắn biết lựa qua một bên, còn lại hai loại hạt giống không phân biệt được.
Triệu Nhan nhìn hai loại hạt giống còn dư lại, trong đó có một loại hạt giống tương đối nhỏ, thoạt nhìn có điểm giống với hạt giống cây ớt, đều là tròn bẹt, nhưng cũng có chút khác nhau rõ ràng, ví như loại hạt giống này tròn hơn một chút so với hạt giống cây ớt, màu sắc cũng không giống nhau lắm. Về phần hạt giống còn lại, đều là hạt giống lớn màu trắng, độ lớn gần giống với móng tay của người, Triệu Nhan nhìn có chút quen mắt, hình như là loại hạt giống dưa gì đó, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định.
- Vương Thất, những thứ kia ngươi phân biệt được không cần phải nói, theo ta được biết, hai loại còn dư lại này cũng là hạt giống rau nào đó, hơn nữa rất có thể là rau này cả Đại Tống vẫn chưa có, hiện tại bổn vương muốn gieo chúng lên, bổn vương thấy ngươi với trồng rau cũng có phần tâm đắc, cho nên muốn giao hai loại rau này cho ngươi gieo trồng, Vương phủ mỗi tháng sẽ cấp cho ngươi một phần tiền công, ngươi thấy như thế nào?
Triệu Nhan cười cười nói, hắn không có thời gian cũng không có năng lực trồng rau, cho nên những chuyện này giao cho những người chuyên gia như Vương Thất vẫn là hay nhất, hơn nữa cấp cho Vương Thất một phần tiền công, càng có thể làm cho Vương Thất tận tâm giúp hắn làm việc.
Vương Thất nghe Triệu Nhan đem chuyện gây trồng rau mới giao cho gã, hơn nữa có thể lấy tiền công, điều này làm cho gã vui mừng quá đỗi, lập tức hành lễ nói:
- Đa tạ Vương gia coi trọng, tiểu nhân nhất định dốc hết toàn lực!
Tuy nhiên sau khi Vương Thất biểu hiện lòng trung thành, bỗng nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, sau một lúc lâu rốt cục lại nói:
- Quận vương, bây giờ cũng đã là tháng bảy rồi, có một số rau phải ở hai mùa xuân hạ mới gieo được, cho nên theo tiểu nhân thấy, đối với hai loại rau chưa thấy qua này, năm nay tốt nhất không nên gieo, nếu chẳng may chúng vẫn chưa đến lúc chín, thời tiết bỗng nhiên trở lạnh, đến lúc đó e là hết cách nuôi dưỡng rồi, hơn nữa những hạt giống này ít như vậy, cho nên tốt nhất là đợi sang năm mới gieo.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng cả kinh, liền khích lệ Vương Thất nói:
- May mà Vương Thất ngươi nhắc nhở, điểm ấy đúng là bổn vương sơ sót, vậy cứ theo ý kiến của ngươi, đợi sang năm mới gieo hạt giống này, tuy nhiên bổn vương thấy ngươi dốc lòng làm việc, sau này coi như ngươi là người Vương phủ, ngày sau mỗi tháng có thể đến Vương phủ lĩnh một phần tiền công, đến lúc đó Lã quản gia sẽ giúp ngươi an bài!
Lão Phúc nghe thấy Triệu Nhan sai bảo, cũng liền tiến lên trả lời một tiếng, mặt khác Triệu Nhan đem tất cả hạt giống trên bàn đều giao cho lão Phúc bảo quản, dù sao trong kho hàng Vương phủ vẫn tương đối an toàn, nếu bây giờ để Vương Thất mang về nhà, chẳng may đánh mất hoặc là bị chuột ăn, thế thì hỏng bét hết.
Sau chuyện Vương Thất, Triệu Nhan lại nghĩ đến những cây ngô và khoai lang kia của mình, hắn lo lắng lão Tô Mã chăm sóc không tốt, cho nên tính đi vào cái sân nuôi gia súc bên cạnh biệt viện kia, gia súc nơi này đều là của Vương phủ, nhưng khi ngày mùa, lại cấp cho tá điền Thượng Thủy trang sử dụng, dù sao lấy tài lực của những tá điền kia, căn bản nuôi không nổi gia súc, mà Vương phủ không thể chậm trễ vụ mùa, chỉ có thể tự mình mua ít gia súc, bình thường dùng để kéo xe, vụ mùa lại dùng cày ruộng, coi như một công đôi việc.
Triệu Nhan theo cửa nách biệt viện đi ra, sau đó đi đến sân nuôi gia súc, kết quả vừa mới vào cửa, liền thấy một đứa trẻ choai choai bưng một cái rổ đậu ngạnh đi tới, xem bộ dáng là đem cho lũ gia súc thêm cây cỏ, kết quả nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ nói:
- Bái kiến Quận vương thiên tuế!
Triệu Nhan nhìn đứa trẻ choai choai này có chút quen mắt, chăm chú hồi tưởng một lúc mới nhớ ra, liền cười nói:
- Ngươi chính là cái tên Nhị Đản ở Thượng Thủy trang à, khỏi cần hành lễ, thế nào, ở chỗ lão Tô Mã này làm đã quen chưa?
Trước đây khi Triệu Nhan đi thị sát Thượng Thủy trang, chợt nghe nói lần lũ lụt trước ở trong thôn bị chết một nhà, chỉ còn lại một đứa trẻ nhỏ và một người vợ, rốt cục vừa đúng lúc ở bờ sông thì gặp được đứa trẻ này, chính là cái tên Nhị Đản, lúc ấy Triệu Nhan liền nổi lên lòng trắc ẩn, chẳng những mua cá của nó, hơn nữa còn để nó làm việc ở chỗ lão Tô Mã, bình thường chí ít ăn uống không phải lo, không ngờ là hôm nay gặp được trùng hợp như vậy.
- Đa... Đa tạ ân cứu mạng của Quận vương, tiểu nhân ở chỗ Tô bá này hết sức quen thuộc, Tô bá cũng đối với ta rất tốt, mỗi ngày đều được ăn no, hơn nữa bệnh của bà bà cũng tốt hơn nhiều rồi, những thứ này đều là do Quận vương ban cho tiểu nhân, tiểu nhân vạn phần cảm kích!
Cái tên Nhị Đản mới bắt đầu còn có chút căng thẳng, tuy nhiên thời gian qua đã tốt lên nhiều rồi, nói chuyện cũng trôi chảy rất nhiều.
Triệu Nhan nghe xong gật đầu cười cười nói:
- Quen được là tốt rồi, Tô Mã ông ấy ở đâu rồi, ta tìm ông ấy có việc?
- À, hôm trước chân Tô bá bị thương, hai ngày nay vẫn chưa xuống giường được, vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi aạ!
Nhị Đản liền trả lời.
- Chân bị thương? Xảy ra chuyện gì? Bị thương có nặng không?
Triệu Nhan có chút kinh ngạc hỏi, hắn mới rời khỏi không quá vài ngày, lão Tô Mã đã xảy ra chuyện.
- Quận Vương yên tâm, Tô bá bị thương không nặng, chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân, cũng không có đả thương đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao đâu!
Nhị Đản nhìn Triệu Nhan có chút gấp gáp, liền vội vàng giải thích.
Nghe được lời Nhị Đản, Triệu Nhan lúc này mới thoáng yên tâm, liền cất bước đi vào trong phòng Tô Mã, ruốt cuộc bên trong nghe được tiếng của Triệu Nhan lão Tô Mã đã chống tay ngồi dậy, khi nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, vội mở miệng nói:
- Lão nô không cẩn thận bị thương, lại khiến Quận vương lo lắng rồi, tội thật đáng chết vạn lần!
- Được rồi, sau này không cần phải nói với ta những lời khách sáo này! Thương thế của ngươi thế nào, sao lại bị thương?
Đều là người quen biết cũ, Triệu Nhan không thích lão Tô Mã khách khí như vậy, mặt khác đối phương lớn tuổi như vậy rồi, hắn cũng lo lắng cho lão Tô Mã sau khi bị thương rất khó hồi phục.
Nghe trong lời nói Triệu Nhan không coi mình là người ngoài, điều này làm cho lão Tô Mã cảm động nước mắt lưng tròng, lau lau nước mắt nói:
- Quận vương không cần phải lo lắng, chỉ là hôm trước lên núi không cẩn thận trượt chân một chút, kết quả làm chân bị thương, cũng mời thầy thuốc trong phủ khám rồi, uống thuốc nghỉ ngơi qua vài ngày sẽ không sao đâu.
Nghe lão Tô Mã chính miệng nói không có việc gì, lúc này Triệu Nhan mới yên lòng lại, nhưng hắn lại rất nhanh có chút nghi ngờ nói:
- Tô Mã, ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, không có việc gì lên núi làm cái gì?
Lão Tô Mã nghe câu hỏi của Triệu Nhan, trong lúc nhất thời lại có vẻ có chút do dự, giống như hơi ngượng ngùng trả lời, tuy nhiên Nhị Đản bên cạnh lại cướp lời mở miệng nói:
- Khởi bẩm Quận vương, chuyện này ta biết, trong khoảng thời gian này trên núi chạy đâu tới hai con lợn rừng lớn, thường xuyên ăn vụng hoa màu trong thôn, Thất thúc tổ chức người trong thôn muốn tìm lợn rừng, nhưng không ngờ lợn rừng chưa bắt được, lại bị thương hai người, Tô bá sau khi nghe chuyện này, liền lên núi đặt bẫy, định bắt lấy hai con súc sinh hại người kia, nhưng cạm bẫy vẫn chưa đặt xong, chân của mình đã bị thương.
- Nhiều chuyện!
Nhị Đản vừa mới dứt lời, đã bị lão Tô Mã giơ tay định tát một cái, tuy nhiên không phải đánh thực, Nhị Đản cũng không để ý, sau đó lão Tô Mã mới nghiêng đầu sang nói với Triệu Nhan:
- Quận vương, lão nô trước đây là người nuôi mãnh thú, với tính tình lợn rừng cũng hết sức hiểu biết, vốn tưởng rằng đặt cái bẫy bắt chúng lại là không vấn đề gì, nhưng không nghĩ lão già rồi, không cẩn thận để chân bị thương, lại để cho hai tên súc sinh kia sống thêm vài ngày, cũng không biết là bị đạp hư thêm bao nhiêu lương thực.
- Tô Mã, ngươi có thể xác định hai con lợn rừng kia ở đâu không?
Triệu Nhan nghe đến đó, trong lòng khẽ động, liền truy vấn, vừa rồi hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ, có lẽ hai con lợn rừng này vẫn còn có tác dụng khác.