Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 183-2: Thăm dò Triệu Thự (2)




Lại so sánh, Triệu Húc vẫn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp sau khi thành lập trường quân đội, cũng không có phát hiện ra trận thăm dò của phụ thân mình và đệ đệ, nhưng coi như là y biết đi chăng nữa, với tính cách Triệu Húc, y cũng sẽ không sợ chút nào, bởi vì y là người cực kỳ có tự tin, theo y, trong bốn người huynh đệ, cũng chỉ có y mới thích hợp ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, về phần trong khoảng thời gian này Triệu Nhan biểu hiện không tệ, Triệu Húc căn bản không để ý tới, bởi vì theo y, vị Tam đệ của mình này tuy rằng do tiên duyên mà thay đổi thông minh lên rất nhiều, nhưng tính cách vẫn là hết sức lười nhác, chỉ sợ là ngay cả mình đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho hắn, hắn cũng lười ngồi vào ấy chứ.

Chuyện trường quân đội tạm thời cứ định ra như vậy rồi, bởi vì suy xét đến phản ứng của đại thần trong triều, cùng với tình huống đặc biệt của Triệu Thự bây giờ, thật sự không nên công khai, chỉ có thể để Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc âm thầm phụ trách. Tuy nhiên Triệu Thự lại đồng ý đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường quân đội, mặt khác Triệu Húc cũng khoác lên chức vụ nhàn hạ phó hiệu trưởng, Triệu Nhan thì đảm đương chức quân đốc, quản lý kỷ luật trường quân đội, tưng đương với thầy chủ nhiệm trường học đời sau, về phần Dương Hoài Ngọc thì khá thảm rồi, y chẳng những phải đảm nhiệm tổng sĩ quan huấn luyện trong trường quân đội, đồng thời còn là binh pháp tiên sinh duy nhất trong trường quân đội, có thể nói văn võ ôm đồm, học viên khóa đầu tiên trường quân đội không ra thành tích, thì đều là do y rồi.

Đợi đến khi ba người phụ tử Triệu Thự bọn họ từ trắc điện đi ra, trong chánh điện tiệc đoàn viên cũng kết thúc, ngay sau đó Triệu Nhan dẫn theo Tào Dĩnh rời khỏi, vốn Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cũng muốn cùng nhau rời khỏi đây, nhưng lại bị Tào Thái Hậu phái người gọi đi rồi. Nói là để các nàng cùng nhau mừng lễ năm mới, mặt khác nhóc béo Triệu Quần cũng bị Triệu Thự giữ lại. Cho nên cuối cùng chỉ còn lại Triệu Nhan và Tào Dĩnh rời khỏi Hoàng cung.

- Tam ca nhi dừng bước!

Ngay khi Triệu Nhan và Tào Dĩnh ra khỏi nội cung đang chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc. Nghe thấy âm thanh này, hai người bọn họ đều có chút kinh ngạc. Liền xoay người lại, vừa hay nhìn thấy đại tỷ Đức Ninh công chúa của bọn họ cười ha hả đi tới.

- Đại tỷ tỷ có chuyện gì không?

Triệu Nhan lúc này cũng lộ ra một nụ cười nói, đối với vị đại tỷ này của mình, hắn mặc dù cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng cảm giác vẫn là không tệ, vừa rồi thấy nàng và Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa, Tào Dĩnh đều nói chuyện rất vui vẻ, phỏng chừng cũng là người rất dễ tiếp xúc.

- Khanh khách, ta cũng không phải là tìm Tam ca nhi ngươi đâu, mà là có mấy câu muốn nói với Dĩnh nhi muội muội.

Đức Ninh công chúa cười nói, sau đó liền lôi kéo Tào Dĩnh đến một bên xe ngựa khác nhỏ giọng thì thầm, cũng không biết hai nữ nhân đang nói cái gì nữa?

Qua một hồi lâu, lúc này mới thấy Đức Ninh công chúa thân thiết kéo cánh tay nhỏ bé của Tào Dĩnh đi tới, sau đó nhẹ nhàng đem nàng đẩy đến người Triệu Nhan vừa cười nói:

- Được rồi, đại tỷ nói hết lời rồi, bây giờ đem thê tử của ngươi trả lại cho ngươi!

Đối với vị đại tỷ tính cách trong sáng này, Triệu Nhan cũng hơi dở khóc dở cười, ngược lại là Tào Dĩnh mở miệng:

- Đại tỷ đang mang bầu, hay là về sớm một chút đi, nếu không Phò mã nói không chừng sẽ đến Hoàng cung tìm người đấy!

Nghe thấy Tào Dĩnh trêu đùa, Đức Ninh công chúa lại mỉm cười khanh khách, sau đó mới hướng Triệu Nhan bọn họ cáo từ, tự mình trèo lên xe ngựa quay về, lúc này Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng lên xe ngựa, đợi đến sau khi ngồi xuống, Triệu Nhan lúc này mới tò mò hỏi:

- Nương tử, đại tỷ vừa rồi nói thầm cái gì với nàng vậy?

- Ha ha, đều là chút chuyện làm ăn buôn bán trong nhà, Vương phò mã có một chị ruột, trong nhà mở một lò ép dầu lớn, trước đây buôn bán không tốt lắm, nghe nói phân xưởng xà phòng thơm chúng ta dùng rất nhiều dầu, cho nên muốn đem dầu xuất ra từ xưởng ép bán cho chúng ta, mặt khác nhà đại tỷ ở phía nam cũng có buôn bán, cho nên muốn đặt chút xà phòng thơm từ phân xưởng xà phòng của chúng ta, sau đó vận chuyển đến phía nam bán, đều là chút chuyện nhỏ không cần bàn đến, vừa rồi ở bữa tiệc đại tỷ ngại nói, cho nên mới chọn lúc này nhắc đến mấy câu, ta vừa rồi cũng đáp ứng rồi.

Tào Dĩnh vô cùng thoải mái mở miệng nói.

Nghe được hóa ra là chuyện trên phương diện làm ăn, Triệu Nhan cũng liền không hỏi đến nữa, ở đại bộ phận trong nhà quý tộc, việc buôn bán đều là chuyện của nữ nhân gia, có rất ít nam nhân đi quản kinh doanh, tất nhiên giống như tên Tào Tung là thật sự không nên hồn, mới bị trong nhà phái đi quản lý chuyện kinh doanh của gia tộc.

Xe ngựa của Triệu Nhan theo Tây Hoa Môn rời khỏi Hoàng cung, dọc theo đường cái Tây Giác Lâu hướng tiến đến Quận vương phủ của mình, hôm nay là 30 tết, trên đường phố cũng là náo nhiệt vô cùng, tuy rằng thương gia đều đóng cửa hết rồi, nhưng lại có không ít người giàu có thả pháo bông, bởi vậy trên đường phố tất cả đều là người xem pháo bông, bọn trẻ nhỏ trong đám người chui tới chui lui, thường thường còn có thể tự mình châm pháo đốt ném đến đám người, kết quả đưa tới một trận gà bay chó sủa, cùng với tiếng cười mắng của không ít người.

Nhìn bức cảnh nhiệt náo đoạn đầu đường Đông Kinh này, hơn nữa sự tình trường quân đội cũng đã làm xong, khiến cho Triệu Nhan tâm tình vô cùng thư sướng, chỉ là nghĩ đến sáu mươi năm sau, chỗ trước mắt thành Đông Kinh vô cùng phồn hoa này sắp bị người Nữ Chân dã man tùy ý chà đạp, Triệu Nhan cũng không kìm được nhíu mày, đặc biệt nghĩ đến sau khi thành bị phá, nữ tử trong thành cùng với Hoàng tộc Triệu thị bị làm nhục, Triệu Nhan bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, trên vai cũng nhiều thêm một loại trách nhiệm nặng nề.

- Sáu mươi năm, nếu tuổi thọ của ta đủ dài, khi đó hẳn là còn sống, mặt khác sẽ còn có vô số con cháu, mặc dù ta không cần quan tâm sinh tử, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn con cháu mình bị bất cứ ai làm nhục!

Triệu Nhan lúc này dùng một loại thanh âm vô cùng thấp không thể nghe thấy lẩm bẩm, vì mình và con cháu mình, hắn bất kể như thế nào cũng muốn ngăn cản trận thảm kịch trong lịch sử kia phát sinh!

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nhìn Tào Dĩnh bên cạnh vẻ mặt vui mừng thưởng thức cảnh đêm, sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về hướng phía đông bắc, suy nghĩ trong đầu cũng dường như bay qua Đông Kinh và Đại Tống, bay vùn vụt đến lãnh thổ Liêu Quốc rộng lớn, cuối cùng rơi vào giữa Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang, nơi đó có một dân tộc dã man sinh sống, mặc dù dân tộc này hiện tại vẫn ở thời khắc bị bóc lột và ức hiếp của Liêu Quốc, nhưng cùng với sự suy yếu của Liêu Quốc, bọn người man rợ này đã bắt đầu qua thời gian tích trữ lương thực dần, chỉ chờ tới lúc cơ hội vừa đến, sẽ bộc phát ra thực lực kinh người, hai nước Tống Liêu đều phải vì dân tộc man rợ này mà run rẩy, tuy nhiên hiện tại Triệu Nhan đến đây, khi hắn quyết định ngăn cản bi kịch Đại Tống vài thập niên sau, đồng thời cũng đã định trước vận mệnh bi thảm của dân tộc dã man này.