Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 174: Đàn ghi-ta




Nghe được Triệu Nhan hỏi lần trước hắn chỉ bảo chế tác gì đó, Chu Hồng lập tức ảo nảo vỗ đầu nói:

- Tiểu nhân đáng chết, hôm nay lão Hồ mang theo đồ vật này nọ đến đây một chuyến, nói là đồ vật đó dựa theo quận vương phân phó chế tác được thành phẩm rồi, nhưng sợ có vấn đề nên muốn mời ngài nhìn qua một cái, để y có thể điều chỉnh một chút, nhưng Lã quản gia nói xế chiều nay quận vương có việc nên không rảnh gặp lão Hồ, lão Hồ liền mang thứ đó lưu lại, chuẩn bị mai lại đến một chuyến.

Triệu Nhan nghe nói đồ vật kia được chế tác xong rồi, trong lòng liền vui vẻ, hôm nay vì chuyện Triệu Anh Ninh rời đi, hắn không có thời gian gặp lão Hồ nhưng nghe được lão Hồ mang thứ gì đó để lại trong lòng càng thêm niềm vui bất ngờ, vội vàng mở miệng nói:

- Mau dẫn ta đi nhìn vật kia!

Chu Hồng dạ vâng một tiếng, liền dẫn theo Triệu Nhan đi vào một căn phòng ở giữa viện tử, nơi này là nơi Chu Hồng ở, bên trong rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường lớn, một bộ bàn ghế, không có thêm vật gì khác, mà bên giường bày một cái hồ lô được phủ da trâu bên ngoài mà khi nhìn thấy thứ kia, Triệu Nhan lập tức kích động bước về trước, một tay nhấc lên cởi bỏ lớp da phía trên, lộ ra một nhạc cụ được chế tác tinh xảo, rõ ràng là loại nhạc cụ mà các thiếu niên đời sau thường dùng, đàn ghi-ta.

Nhìn đến cây đàn ghi-ta này, Triệu Nhan thật vui sướng, trên mặt cũng lộ ra chút hoài niệm, năm đó khi hắn đến trường, đúng vào thời điểm âm nhạc lưu hành, rất nhiều học sinh nhàn rỗi không làm gì đều tiết kiệm tiền mua đàn ghi-ta, rồi tự học tự hát, cũng là cách tiêu phí thời gian và sinh lực, thứ hai càng hấp dẫn một vài thiếu nữ, lại nói năm ấy Triệu Nhan vì học đàn ghi-ta, còn đăng ký học ở một người thầy dạy đàn, do đó kỹ năng đàn ghi-ta của hắn rất tốt, có điều sau khi tốt nghiệp cũng không từng chạm qua thứ này.

Từ sau khi xuyên đến Đại Tống trở thành quận vương, tuy rằng ở cùng Tào Dĩnh, cũng quen biết Tào Tung, Lý Công Lân và những bằng hữu khác nhưng thật sự việc giải trí ở niên đại này quá ít, chỉ là vẽ tranh nên đôi khi cũng thật phiền chán, ở trạng thái nhàm chán đến cùng cực. Triệu Nhan lền nghĩ đến đàn ghi-ta.

Đại Tống đương nhiên không có chỗ bán đàn ghi-ta, tuy nhiên đối với Triệu Nhan việc này không khó, hắn thông qua Chu Hồng tìm được một cao thủ chế tác đàn tỳ bà, cao thủ đó chính là lão Hồ trong lời Chu Hồng, sau đó Triệu Nhan đem bản vẽ đàn ghi ta tỉ mỉ vẽ ra, rồi đích thân đến gặp đối phương, hướng lão Hồ giảng giải một chút về cách dùng đàn ghi-ta. Dù sao tỳ bà và ghi-ta là hai loại nhạc khí có chút tương tự nhưng lại khác nhau hoàn toàn, nên khi chế tác cần có sự chú ý.

Chỉ thấy Triệu Nhan cầm cây đàn ghi-ta đầu tiên trong lịch sử Đại Tống, đem kiểm tra trước sau một lần, phát hiện cây đàn ghi-ta này và bản phác thảo của mình giống như đúc, xem ra tay nghề lão Hồ thật đúng là cao minh, hơn nữa lựa chọn vật liệu vô cùng thích hợp, mặt trên dây cung tuy không phải bằng kim loại, nhưng dây này dùng ruột dê tốt nhất làm thành, nhìn thấy như vây trong lòng Triệu Nhan thật vui sướng, lập tức đem đàn ôm vào lòng, rồi nhẹ nhàng gảy từng dây đàn.

- A?

Triệu Nhan không ngờ cây đàn ghi-ta này tuy thoạt nhìn so với những cây ghi-ta đời sau không khác biệt nhưng âm sắc phát ra lại có sự khác biệt to lớn, thậm chí không thể đàn thành khúc nhạc được, làm hắn thật thất vọng, có lẽ lão Hồ đã nhìn ra được nên mang đến cho hắn xem trước một cái.

- Chu Hồng, cái đàn ghi-ta này ta trước mang về nghiên cứu, ngày mai lão Hồ đến đây ngươi bảo lão Phúc sắp xếp y đến gặp ta là được!

Triệu Nhan có chút thất vọng đem đàn ghi-ta cầm lên, hắn phải về xem xét lại một chút, nhìn xem đàn ghi-ta này có vấn đề gì để mai bảo lão Hồ sắp xếp một chút.

Chu Hồng nghe liền đáp ứng một tiếng, sau đó đưa Triệu Nhan ra ngoài. Trở lại phòng mình Triệu Nhan đem đàn ghi-ta lấy ra, một bên điều chỉnh dây đàn, một bên thử âm, nhưng thử đi thử lại, cảm giác âm sắc từ sáu dây đàn phát ra thật không chuẩn, khúc nhạc đánh ra thật quái dị, nhưng hắn không biết sai sót chỗ nào, dù sao trước kia hắn chỉ là tay chơi nghiệp dư, ở phương diện âm nhạc hết sức nông cạn, càng không hiểu hết về nhạc khí, ngày xưa khi đàn ghi-ta có vấn đề đều mang đến thợ đàn để sửa chữa.

Triệu Nhan bận đến nửa đêm cũng không tìm ra được cái gì, hôm sau lão Hồ, vị cao thủ chế tác tỳ bà đến diện kiến, Triệu Nhan ở đại sảnh cầm đàn ghi-ta tiếp kiến đối phương, lão Hồ kỳ thực cũng không già, chỉ hơn bốn mươi tuổi, người trung niên, diện mạo râu tóc đen nhánh, ngũ quan đoan chính thoạt nhìn hào hoa phong nhã, không hề giống thợ thủ công mà giống kẻ đọc sách, có điều so với người bình thường hai bàn tay y thô hơn biểu lộ thân phận của y.

- Tiểu nhân tham kiến quận vương!

Lão Hồ vừa đến lập tức hướng Triệu Nhan hành lễ.

Triệu Nhan một lòng nghĩ đến đàn ghi-ta, liền miễn lễ cho lão Hồ đứng lên, sau đó vội vàng đem vấn đề mà mình phát hiện ra nói cho Lão Hồ, hi vọng lão có thể nghĩ ra biện pháp chỉnh sửa, nhưng làm hắn thất vọng, lão Hồ chỉ tinh thông chế tác đàn tỳ bà, nếu là đàn tỳ bà xảy ra vấn đề y sẽ nhanh chóng tìm ra cách sửa chữa, nhưng loại đàn ghi-ta này lần đầu tiên tiếp xúc nên y cũng không biết căn bản là đàn ghi-ta sẽ phát ra âm thanh gì, càng không hiểu các thuật ngữ về loại âm luật của thời hiện đại mà Triệu Nhan nói, kết quả ông nói gà bà nói vịt khiến hai bên không hiểu ý nhau.

Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cuối cùng lão Hồ đề nghị:

- Quận vương, ngài cho làm loại nhạc cụ này, tuy rằng cùng dạng với đàn tỳ bà, nhưng tiểu nhân thực chưa từng nghe qua nên trong nhất thời chưa biết phải điều chỉnh như thế nào, tuy nhiên có thể tìm một người chuyên sâu viết về nhạc khúc, đem ý tưởng nói cho đối phương biết mong rằng người đó có thể hiểu ý ngài chăng!

Triệu Nhan vừa nghe cũng hiểu những lời lão Hồ nói rất có đạo lý, trước tiên là hắn không thể tự mình đem thứ âm sắc hiện đại mà giải thích cho lão Hồ hiểu, thứ hai là lão Hồ tuy tinh thông tì bà nhưng đối với nhạc lý cũng không phải rõ ràng cho lắm, hơn nữa đàn ghi-ta lại là loại nhạc khí mới lạ y tự nhiên không rõ ràng ý tứ của Triệu Nhan, nếu có một người tinh thông âm nhạc là người ở giữa diễn giải, có thể giải quyết tình huống hiện tại.

Nói đến tinh thông âm nhạc, Triệu Nhan lập tức nghĩ đến Tiết Ninh Nhi, nàng có thể được chọn làm Đông kinh Đệ nhị hành thủ chẳng những diện mạo phải đẹp mà còn phải thông hiểu các loại kỹ năng cơ bản như cầm, kỳ, thi, họa, ngày hôm qua Tiết Ninh Nhi còn vì tiễn bước Triệu Anh Ninh trong tiệc tối mà đàn một khúc, làm Tào Dĩnh và các nàng đều vỗ tay khen hay, Tào Dĩnh đối với cầm nghệ cũng rất tinh thông, có thể được các nàng thật tâm khích lệ, từ đó có thể biết được tài đánh đàn của Tiết Ninh Nhi quả là cao siêu.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức cho người mời Tiết Ninh Nhi đến, kết quả trong chốc lát, thân hình lả lướt của Tiết Ninh Nhi từ bên ngoài tiến vào, nhìn Triệu Nhan lập tức nở nụ cười, mà khi nhìn thấy lão Hồ có chút kinh ngạc:

- Hồ sư phụ sao ngài lại ở quận vương phủ?

- Không nghĩ đến Tiết nương tử lại ở nơi này, vậy thì chuyện này dễ làm rồi!

Lão Hồ nhìn Tiết Ninh Nhi kia cũng vô cùng không ngờ, sau đó có chút vui mừng bất ngờ nói, y biết trình độ âm nhạc của Tiết Ninh Nhi, hẳn là có thể giải quyết tất cả vấn đề của y.

- A, hai người các ngươi cũng quen nhau?

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến lão Hồ và Tiết Ninh Nhi còn là người quen cũ, liền kinh ngạc nói.

- À, hai năm trước nô tỳ học tỳ bà, mẫu thân từng mời Hồ sư phụ giúp chúng ta hiểu cách chế tác tỳ bà và kết cấu của đàn, dù sao muốn luyện ra một tay đánh đàn tốt, phải hiểu nhạc khí như trong lòng bàn tay, nếu không chỉ có thể đạt được kỹ năng đánh đàn mà không thể đạt thành nghệ tinh thông!

Tiết Ninh Nhi lúc này mới mỉm cười mở miệng giải thích.

Triệu Nhan nghe vậy cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ta đúng là hệt như Tiết Ninh Nhi nói vậy, chỉ hiểu cách dùng chứ không hiểu được nguyên lý phát ra âm thanh, cho nên gặp phải vấn đề về đàn ghi-ta mới phải bó tay không có biện pháp giải quyết.

- Quận vương, không biết ngài mời ta đến có chuyện gì, ngài cầm trong tay nhạc khí gì vậy, nhìn có vẻ giống như đàn tỳ bà?

Lúc này Tiết Ninh Nhi mới chú ý đến đàn ghi-ta trong tay Triệu Nhan, mở miệng hỏi.

- À chuyện là như vầy, ta mời lão Hồ làm cho ta một loại nhạc khí mới gọi là đàn ghi-ta, bề ngoài xem ra không có vấn đề gì nhưng âm sắc lại có vẻ không đúng, hai chúng ta thảo luận cả nửa ngày không thể thảo luận ra kết quả gì, sau đó thì lão Hồ....

Triệu Nhan đem chuyện trải qua nói một lần, hơn nữa còn giới thiệu một chút về đặc điểm của loại đàn ghi-ta, kết quả Tiết Ninh Nhi sau khi nghe xong trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói:

- Không biết quận vương có thể đem đàn ghi-ta cho ta xem thử?

- Đương nhiên không thành vấn đề!

Triệu Nhan nghe đến đó liền cầm đàn ghi-ta đưa qua, sau đó Tiết Ninh Nhi nhận lấy về rồi sau đó một dây tiếp một dây gảy đàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ muốn lắng nghe thử âm sắc tiếng đàn biến hóa theo từng cung bậc như thế nào, thỉnh thoảng lại hỏi Triệu Nhan vài câu sau đó lại cùng lão Hồ giao lưu một chút ý kiến, có vẻ hết sức chuyên nghiệp làm Triệu Nhan sinh ra một vài phần hi vọng.

Triệu Nhan cùng với bọn họ thảo luận gần hai canh giờ, cuối cùng Tiết Ninh Nhi mới xác định ra vấn đề của hắn, rồi hướng lão Hồ đưa ra ý kiến sửa chữa, kết quả lão Hồ cảm thấy ý kiến đưa ra có thể sẽ cải thiện tình huống bây giờ của cây đàn ghi-ta, lập tức hắn mang theo đàn ghi-ta vội vàng đến chỗ Chu Hồng, mượn sân của y và công cụ bắt đầu tiến hành cải tiến đàn ghi-ta.

Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi vẫn chưa có đi, cứ như vậy nhìn lão Hồ đem đàn ghi-ta sửa chữa xong, lập tức Triệu Nhan tiếp nhận đàn ghi-ta một chút, quả nhiên phát hiện âm sắc đàn ghi-ta đã trở nên rõ ràng tốt hơn nhiều, đã mang đầy đủ âm sắc và đặc điểm của cây đàn ghi-ta, về phần khác biệt rất nhỏ cũng không gây ảnh hưởng nhiều, điều này làm Triệu Nhan vô cùng sung sướng, liền cho người ban thưởng cho lão Hồ, đồng thời tự mình hướng Tiết Ninh Nhi nói lời cảm tạ.

Nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi có một chút tò mò mà nói:

- Quận Vương, ngài chế tác loại nhạc khí ghi-ta này thật vô cùng mới mẻ, khi đánh đàn âm sắc cũng thật là có y tưởng, vừa rồi xem ra quận vương có thể hiểu cách đánh đàn, chỉ có điều không biết tiểu nữ có thể hân hạnh nghe được quận vương gảy một bản hay không?