Dương Hoài Ngọc và phụ thân Dương Văn Quảng của y không giống nhau, tuy rằng từ bé y đã theo cha tòng quân, hơn nữa cũng đã lập được một ít công lao, nhưng những điều này cũng vì ngày sau tích lũy thêm một ít kinh nghiệm lãnh binh đánh giặc, muốn trở thành một tướng lãnh đủ tư cách nhất định phải là người có kinh nghiệm và đã từng dẫn dắt quân đội tác chiến, nếu không y vĩnh viễn chỉ là một viên tướng lĩnh bình thường, không thể trở thành một tướng quân chân chính.
Dương Hoài Ngọc tuy rằng đã tích lũy vô số kinh nghiệm, bản thân y cũng có tính cách vô cùng thích hợp để làm tướng quân, về điểm này ngay cả phụ thân y Dương Văn Quảng cũng hết sức xem trọng, cho là mai sau tương lai y ắt vượt qua mình, tuy nhiên thật không may Dương Hoài Ngọc vốn là con cháu đời thứ tư của Dương gia, do đó dù y nay đã trưởng thành vẫn bị triều đình chèn ép, khiến y cơ bản không có cơ hội lãnh binh, càng không thể trở thành một vị tướng lĩnh, nói chi đến trở thành một vị tướng quân.
Càng đáng sợ hơn chính là qua nhiều năm nhuệ khí được bồi dưỡng từ ngày thơ ấu không được trọng dụng, tính cảnh giác của y đang dần biến mất, Dương Hoài Ngọc cũng tự mình phát hiện ra điều này, y hiểu chẳng sớm thì muộn mình cũng sẽ biến thành một người bình thường, dù sau này có cơ hội lãnh binh ra trận cũng đã biến thành một người sợ trước sau, tài trí thô kệch, nhưng y cũng chẳng có biện pháp nào, trừ phi có thể rèn luyện bản thân trong khí thế hào hùng trên chiến trường kháng địch, mới có thể trở lại như xưa, bằng không chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày càng sa đọa hơn.
Vốn đối với đạo lý này tướng này, Triệu Nhan thật không hiểu, nhưng hắn từ Dương Hoài Ngọc hiểu được sự tình, liền đem về nói cho Tào Dĩnh, kết quả Tào Dĩnh cũng thở dài một tiếng, sau đó nói đạo lý nhà tướng này giảng giải cho Triệu Nhan nghe, kỳ thực đối với việc gặp Dương Hoài Ngọc, Tào Dĩnh đã mơ hồ đoán được một ít. Nhưng cũng không nghĩ đám quan văn trong triều lại làm như vậy, lại đem một danh tướng với hi vọng lớn lao mà bóp chết trong trứng nước.
Nghĩ đến chuyện Dương Hoài Ngọc gặp phải, Triệu Nhan cảm giác trong lòng nặng nề, mấy ngày tiếp theo hắn đều tự nhốt mình trong thư phòng, hi vọng có thể nghĩ ra một biện pháp xử lý khả thi để giúp Dương Hoài Ngọc thoát ly khốn cảnh hiện tại, cũng không hoàn toàn là giúp Dương Hoài Ngọc mà là giúp cho Đại Tống, gần đây Đại Tống thật sự thiếu danh tướng rồi, toàn bộ bên trong gia tướng chỉ còn lại mỗi Dương Vân Quảng là xứng danh lão tướng. Nếu chằng may ngày nào đó ông ấy ngã xuống, danh tướng Đại Tống có thể thật chẳng còn ai, lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bất quá đối với hai phương diện quân sự và chính trị, Triệu Nhan thực sự không am hiểu, không phải thế mạnh của hắn, thậm chí hắn còn chưa quen thuộc với tình hình quân sự, chính trị của Đại Tống, có khi còn phải tìm Tào Dĩnh xin chỉ giáo, cho nên tuy rằng hao tốn mấy ngày nhưng Triệu Nhan lại không thể tìm ra một phương pháp xử lý thật khả thi, lại có một chút ý tưởng mới về việc cải tiến vũ khí. Bởi vậy mới thấy là con người điều có sở trường sở đoản, mà trên phương diên chính trị, quân sự chính là sở đoản của Triệu Nhan hắn vậy.
Không nghĩ ra được một phương án nào khả thi, Triệu Nhan cũng tạm thời phải gác chuyện này qua một bên. Bất quá đối với Dương Hoài Ngọc hắn lại chẳng quên, còn thường xuyên phái người đưa một ít quần áo, thức ăn, khi rảnh rỗi sẽ tìm Dương Hoài Ngọc tán gẫu mấy câu, đặc biệt đối với việc giao chiến với Tây Hạ năm ấy hắn lại vô cùng hứng thú, bởi vì theo Triệu Nhan, mặc dù Bắc Liêu vốn là địch nhân vốn có của Đại Tống, nhưng Tây Hạ cũng là một khối u ác tính bên cạnh Đại Tống vậy, Đại Tống cần phải mạnh mẽ hơn lên, nhất định phải nhổ bỏ khối u ác tính Tây hạ này, đạp lên thi thể người Tây Hạ mà đứng lên, có thể nói Tây Hạ không bị diệt, Đại Tống cũng không có tư cách hô hào Liêu Quốc, cho nên thừa cơ hội này, Triệu Nhan cũng nghe từ Dương Hoài Ngọc rất nhiều chuyện của Tây Hạ.
Mắt thấy ngay lập tức sẽ bước sang năm mới, toàn thành đô Đông Kinh chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, những người tiểu thương, bán hàng rong tự mình mang hàng hóa đi xung quanh chào hàng, các đại thương gia thì bắt đầu trái phải treo đèn trước cửa, chuẩn bị vì hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu năm sau mà chuẩn bị, dù sao muốn chế tác một chiếc đèn hoa đăng hấp dẫn người nhìn cũng phải tiêu phí không ít thời gian, giống như Ngao Sơn Đăng đặt trên đường lớn do hoàng gia chế tác, là cái đèn lớn nhất Đông Kinh, đến tháng mười một bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, thẳng đến ngay trước tết Nguyên Tiêu mới có thể thực sự hoàn thành.
Ở trong thành trước của quận vương phủ, Triệu Nhan cũng bắt đầu chế tác đèn hoa đăng lớn, bởi vì đến lễ mừng năm mới, hắn và Tào Dĩnh đều chuẩn bị về trong thành định cư một thời gian ngắn, dù sao lễ mừng năm mới ở Đông Kinh là thời điểm náo nhiệt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua, mặt khác bọn họ cũng muốn gần gũi chúc tết bề trên, ở lại trong thành đi lại cũng tiện.
Tuy nhiên trước thời điểm Triệu Nhan chuẩn bị lễ mừng năm mới lại có một việc vui đến, đó là vị bá phụ của hắn Triệu Tông Thịnh rốt cuộc lại đến nữa, lại nói tiếp từ khi Triệu Tông Thịnh đem con gái Triệu Anh Ninh ném đến chỗ Triệu Nhan, vẫn không có quay lại, đây cũng không phải là ông vô tâm, kỳ thật hoàn toàn nguợc lại, Triệu Tông Thịnh cũng vô cùng nhớ nữ nhi, đặc biệt nghĩ đến việc nàng vì giảm béo mà nếm trải không ít đau khổ, ông lại cảm giác trong lòng giống như bị người ta lóc đi miếng thịt, tuy nhiên vì nữ nhi có thể gả ra ngoài, ông chỉ có thể quyết tâm không đến thăm, miễn cho nhìn thấy Triệu Anh Ninh lại mềm lòng.
- Bá phụ, mời mau ngồi, Đường tỷ nàng ở phía sau, chốc nữa sẽ ra ngay!
Triệu Nhan cười ha hả, mời Triệu Tông Thịnh ngồi xuống nói chuyện, mấy tháng không đến, Triệu Tông Thịnh thoạt nhìn già nua hơn vài phần, xem ra lần này ông làm phụ thân đúng là đau lòng vì nữ nhi.
- Tam ca nhi, trong khoảng thời gian này ta quyết tâm không đến thăm đường tỷ của cháu, thậm chí cấm cả tôi tớ thông báo tin tức về nàng cho ta biết, Đường Tỷ của cháu hiện giờ ra sao, có giảm trọng lượng được chút nào không?
Triệu Tông Thịnh vừa mới ngồi xuống lập tức vô cùng lo lăng hỏi thăm nữ nhi, ông sở dĩ không muốn nghe tiin tức, chỉ sợ mình càng lo lắng hơn làm ông mềm lòng lại đón nàng về.