Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 87: 87: Tốc Chiến Tốc Thắng‎





Ngay sau khi Chung Hi và Lưu Viện Viện ăn no uống đủ, những người khác đã ôm vật liệu chọn xong rời đi.


Phòng bảo quản vật liệu lớn như vậy chỉ còn lại có vài người lẻ tẻ.


Lưu Viện Viện vừa rồi đã chọn một ít vật liệu, bây giờ đang ôm cái hòm vẫn muốn tiếp tục đi xem một chút.


Mục tiêu của Chung Hi lại vô cùng rõ ràng, cô đi thẳng tới mấy cái rương ở góc hẻo lánh nhất, sau đó tìm một cái xe kéo mang bốn năm cái rương lớn cùng nhau chồng lên, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi.


“Hả? Cô làm nhanh thế mà cô chọn nhiều vậy à?” Lưu Viện Viện bị sốc.


‎Cô ấy gần như vẫn luôn ở cùng chung một chỗ với Chung Hi, sau khi mọi người tiến vào đều giống như lạc vào mê cung, mỗi một phẩm loại đều phải chọn vài lần, ngay cả viên ngọc cùng màu sắc cũng phải phân chia lớn nhỏ, Chung Hi thì không thèm quan tâm, chưa mất đến năm phút đã chọn xong rồi? ‎
‎Lưu Viện Viện cắn răng tiến lên, nhìn xung quanh một chút: “Cô không thể đùa giỡn như vậy! Cho dù tổng giám đốc Lý muốn cho cô điểm cao, cũng không có cách nào đâu.”
‎Chung Hi nghiêm túc: “Tôi không nghịch đâu, tôi đã chọn xong từ sớm rồi.”
Cô hài lòng vỗ vỗ cái hòm phía sau: “May mắn là những người đó không cướp giật với tôi.”
‎"Sao mà cô biết những thứ này là những gì cô muốn?” Lưu Viện Viện không hiểu vì sao.


Chung Hi bĩu môi, vừa kéo hòm ra bên ngoài, vừa chỉ xuống cửa: “Bên kia, có biển chỉ thị.”
Những người khác đều quá khẩn trương, tự để mất đi lý trí, cũng chỉ muốn cướp những vật liệu bảo thạch tốt nhất đẹp nhất, lại không nghĩ tới, trước tiên phải tìm kiếm một chút hàng tồn kho trong này.


Ngoại trừ Chung Hi ra, cũng chỉ có bốn năm người, chú ý tới cái ‘bí mật’ nhỏ này.


‎Bởi vì bọn họ đi chậm, bị ép đến hàng cuối cùng, không thể chen vào, chỉ có thể nhìn nhàn rỗi ở khắp mọi nơi.


‎“Chung Hi, cô đỉnh thật ấy!” Lưu Viện Viện lại một lần nữa nói ra lời khen ngợi thật lòng.

‎ Nhưng ngay khi cô ấy cho rằng Chung Hi sẽ không còn có trò mới nữa, hành động của Chung Hi lại một lần nữa đột phá trí tưởng tượng của cô ấy.


‎Cô không giống như những người khác, tìm một góc hẻo lánh, tiến hành thiết kế và sáng tạo, sợ rằng những người khác sẽ đạo văn ý tưởng của họ.


Mà là thoải mái kéo cái rương vào phòng phát sóng trực tiếp.


‎Đúng vậy, chính là cái phòng phát sóng trực tiếp trước mắt ngoại trừ người dẫn chương trình ra, không có bất kỳ người nào.


‎Hôm nay người dẫn chương trình truyền bá tên là Toa Toa, là một người nổi tiếng tầm trung.


‎Cô ấy đang vừa ăn vừa trang điểm, cũng không nghĩ có người tới tới sớm như vậy, nhìn thấy Chung Hi kéo nhiều đồ như vậy di chuyển vào bên trong, càng thấy mơ hồ.


‎“Bây giờ bắt đầu luôn à? Cô không phải là thực tập sinh đúng không?” Toa Toa thấy Chung Hi một câu cũng không nói, còn tưởng rằng cô là nhân viên của MON.


‎ Chung Hi vừa mở túi, vừa nói: “Đúng vậy.”
‎ “Vậy cô...”‎

‎“Mở phát sóng trực tiếp đi, bây giờ bán luôn.” Chung Hi nói vô cùng chắc chắn.


‎“Bây giờ?” Lúc này Toa Toa mới phản ứng lại, cười nói: “Cô có sốt ruột đến đâu, cũng phải đưa đồ đã làm xuất hiện ra chứ? Có muốn nổi tiếng đột ngột thì cũng đừng nóng lòng như thế chứ.”
“Làm đi.” ‎
Chung Hi mở ra một cái túi vật liệu, là dây chuyền mạ vàng, bên trong một cái hòm khác, là hạt nhỏ có hoa văn hình ngôi sao.

‎ Cạch~
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
‎ “Thế là xong rồi à?” Toa Toa mở phần mềm phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy dây chuyền mà Chung Hi đưa tới.


‎Phía trên dây chuyền chỉ có một hạt châu, cô ấy thực sự hoài nghi Chung Hi có phải đang trêu chọc mình hay không.


‎”Cô chắc chắn cứ làm như vậy sao?”
‎“Ừm, toàn bộ đều là hàng hiện có, đêm nay giao hàng luôn, cô bán đi.” Chung Hi di chuyển một cái ghế nhỏ: “Tôi chế tác tại chỗ.”
‎Trái lại Toa Toa hít sâu một hơi, nhưng nhìn kỹ lại, sợi dây chuyền này phối hợp với hạt nhỏ, vô cùng đơn giản, thích hợp với chiếc áo có tay áo màu đen bóng hôm nay của cô ấy.


“Để tôi thử xem.” Toa Toa điều chỉnh nụ cười, chuẩn bị một ít lời thoại, bắt đầu phát sóng trực tiếp.


Vài phút sau.


Mấy người Lý San Nhi còn đang uống cà phê trên tầng, đột nhiên nhìn thấy Anna vội vàng tới: “Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi!”
“Nhanh như vậy sao?” Hansen kinh ngạc nở nụ cười: “Xem ra, năm nay tất cả mọi người đều rất lợi hại nha.”
Anh ta tò mò mở điện thoại của mình, muốn xem ai đã làm ra được một thiết kế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.


‎Lúc anh ta đang nhìn chằm chằm màn hình, Lý San Nhi còn đang tao nhã uống cà phê.


Anna ở bên cạnh thì thầm: “Cô ấy chỉ lấy đi đống phế liệu chất đống trong nhà kho”
“Thế này...!Cũng không tệ đâu.

“Hansen nhấn like, còn nhìn Toa Toa đang tương tác với khán giả trên sóng trực tiếp.


‎Nhưng mà mới phát sóng được vài phút, cũng đã có người bắt đầu đặt hàng.


Mỗi sợi dây chuyền sẽ kèm theo một lời khen tâm ý, được viết bởi chính tay người bán.


‎Hơn nữa mặt dây chuyền chòm sao còn dành riêng cho mình, coi như có điểm nhấn để bán.

‎“Nhưng mà, đây vốn không được tính là thiết kế đâu.” Anna có chút nóng nảy: “Như vậy đối với những người khác không công bằng, bọn họ còn đang cố gắng, nhưng Chung Hi lại lợi dụng chỗ sơ hở.”
Tuy nói thái độ của Anna đối với Chung Hi đã thay đổi, nhưng cô ta vẫn không thể tán thành hành động lúc này của Chung Hi.


‎Lạch cạch.

‎Lý San Nhi buông ly cà phê xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua.


Chung Hi là thực tập sinh do cô ấy dẫn, những lời này của Anna chính là đang nghi ngờ Lý San Nhi.



‎Anna lập tức giải thích: “Tôi cảm thấy với thực lực thiết kế của Chung Hi, cô ấy phải làm ra một thiết kế chói mắt hơn mới đúng.”
‎Trải qua vòng sơ khảo đầu tiên, lãnh đạo công ty đối với sợi dây chuyền ‘Báo Thù’ màu đen của Chung Hi đã đưa ra đánh giá rất cao, hơn nữa rất chờ mong biểu hiện lần này của cô.


‎Hiển nhiên, lần này Chung Hi làm cho người ta vội vàng cảm giác xao động.


‎Lý San Nhi nghe lời này, nhoẻn miệng cười: “Cô ấy không có đầu cơ trục lợi, mà là người chuyên chú nhất vào mục đích cuối cùng.”
‎Hansen phụ họa: “Đúng vậy, lần này so sánh không chỉ là thiết kế, mà còn là mô hình kinh doanh thích ứng với thị trường, cuối cùng, mỗi một sản phẩm thiết kế trang sức đều phải tuồn ra thị trường, tạo ra lợi ích cho công ty, nếu không có người tiêu dùng cổ vũ, thiết kế hoàn mỹ hơn nữa, cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.”
Điều này nghe có vẻ như chỉ vì lợi nhuận, nhưng nó cực kì thực tế.


So sánh với những thực tập sinh đang vùi đầu vào suy nghĩ, muốn sáng tạo ra sản phẩm thiết kế duy mỹ, Chung Hi lại hoàn toàn lĩnh ngộ được mục đích trọng tâm của trận đấu vòng loại này.


‎“Nhưng mà, cô ấy cũng không bán được bao nhiêu đâu.” Anna lẩm bẩm.


‎Hiện tại, với doanh số bán hàng này thực sự không phải là xuất sắc.


‎Hansen đã buông điện thoại xuống: “Chờ xem thêm một chút nữa đi.”
Thẳng đến khi vòng cổ của Chung Hi bán được 120 cái, mới có nhà thiết kế MON đi vào: “Có phải tôi là người đầu tiên không?”
Khi anh ta hưng phấn đi vào, lại nhìn thấy Chung Hi ở bên kia đang đóng gói.


‎“Những thứ này, tất cả là do cô bán sao?” ‎
‎Nhà thiết kế trẻ tuổi này tên là Lâm Khải, đã vào MON hai năm, nhưng vẫn là một nhà thiết kế bình thường, anh ta muốn mượn cơ hội này, biểu hiện thật tốt một lần để đạt được cơ hội thăng tiến.


“Ừ.” Chung Hi cũng chỉ đáp lại một tiếng không buồn ngẩng đầu lên, còn thuận tiện dịch sang bên cạnh một chút.


‎Bốn cái hộp mà mang theo, có hai cái đã trống rỗng.


Lâm Khải nhíu mày, nhìn sợi dây chuyền trong tay, cảm thấy không thích hợp lắm.


‎Toa Toa nhìn anh ta đẹp trai, mỉm cười rồi nói: “Đến đây đi, tới lượt anh rồi.”
Chỉ luôn nói xoay quanh về một sản phẩm, cô ấy cũng mệt mỏi.

Lâm Khải vâng một tiếng, sau khi đưa vòng cổ qua thì im lặng đứng sang một bên.

Sợi dây chuyền này chính là tác phẩm đắc ý nhất của anh ta trong năm nay, từ công việc đến thiết kế đều không thể bắt bẻ chỗ nào, nhất là viên ngọc biển sâu ở giữa, có thể nói là điểm nhấn.


“Nào, món đồ trang sức tiếp theo!”‎
Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
Toa Toa mới giới thiệu vài câu, sợi dây chuyền này đã bán được với cái giá cao gấp hai mươi lần dây chuyền chòm sao.

Lâm Khải lộ ra nét vui mừng, rất tốt!
Có điều...!

Toa Toa vội vàng gỡ tai nghe xuông, nháy mắt với anh ta: "Còn bao nhiêu nữa?"
Lâm Khải ngây ra.

Anh ta nhận ra không đúng ở chỗ nào rồi!
Anh ta phí hết tâm tư chỉ để làm cái này!
Anh ta lập tức lấy ra số vật liệu còn lại, sau khi kiểm tra xong đành bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.

Toa Toa đành phải nói lảng sang chuyện khác, quay lại chào hàng dây chuyền chòm sao với Chung Hi thêm một lần nữa.

"Phiền nhường đường một chút." Chung Hi nhỏ giọng nói.

"À, được." Lâm Khải tránh sang bên cạnh nửa bước, nhìn Chung Hi dọn hộp rỗng đi ra ngoài, sau đó tiếp tục ngồi ở đằng kia, máy móc lặp lại động tác xâu chuỗi hạt để viết.

Anh ta không nhịn được mà bước lên: "Đơn đặt hàng của cô nhiều như vậy sao?"
"Ừm." Chung Hi cúi đầu: "Sớm bận không giúp được rồi."
Chiêu này của cô lãi ít nhưng bán được nhiều hàng, khiến đám thực tập sinh chạy theo hoa cả mắt.

Bởi vì bọn họ chỉ chuẩn bị nhiều nhất mười mấy cái mà thôi.

So với kho đồ khổng lồ của Chung Hi, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.

Có người nhanh trí lập tức đi tìm vật liệu khắp nơi, nhưng vì lúc đầu bọn họ có tất cả vật liệu tốt nhất, cho nên bây giờ không thể tái tạo được kiểu dáng một cách hoàn chỉnh.



Thế là, bắt đầu có người ghen tức với Chung Hi.

"Chắc chắn là cô ta đã biết đề bài từ trước, cả thảy có năm giám khảo mà mất hai người có quan hệ với cô ta!"
"Đúng đấy, mấy cái rương kia cũng đều được chuẩn bị xong cho cô ta từ trước rồi."
Lưu Viên Viên cầm vòng tay của mình đi tới, lập tức nghe thấy bọn họ chụm lại một chỗ bịa đặt những lời đó.

Cô ta chơi cùng Chung Hi lâu ngày, lá gan cũng lớn hơn, phản bác lại một câu: "Mấy cái rương kia vẫn luôn được bài ở chỗ đó, tại sao các cô không lấy đi? Chung Hi là người đến trễ nhất, nhưng bây giờ lượng tiêu thụ của cô ấy là cao nhất.

Thay vì nói mấy lời ghen ăn tức ở thì các cô nên sớm về nhà đọc thêm sách đi, tránh cho tóc dài mà kiến thức ngắn."
"Cô!" Trương Dĩnh cũng ở trong đám đó, hừ một tiếng: "Cô chỉ là một con chó sau lưng Chung Hi, lúc nào cũng theo sau cô ta sủa gâu gâu, cô muốn ôm đùi cô ta chứ gì!"
"Cô nói bậy, tôi là bạn bè với Chung Hi." Lưu Viên Viên bị chọc tức đến mức sắp khóc.

Trương Dĩnh nhại lại câu vừa rồi của cô ta: "Tôi là bạn bè với Chung Hi."
Giọng điệu quái gở, những người khác cũng đều che miệng cười.

"Cho dù gia cảnh cô ta sa sút thì cũng từng là thiên kim tiểu thư, còn cô? Cô cũng xứng sao, cô đã hỏi người ta chưa? Có khi cô ta lại xem cô là..."
Đúng lúc đó, cửa được đẩy ra, Chung Hi ôm hộp rỗng cuối cùng đi ra.

Cô thả tay, biểu cảm không thay đổi, cái rương rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang trống rỗng.

Tất cả những người kia đều ngậm miệng, nhưng vẻ giễu cợt trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Chung Hi liếc mắt nhìn Lưu Viên Viên, hỏi thẳng: "Khóc cái gì, chẳng lẽ bọn họ nói đúng lắm sao?"
"Không, không đúng." Lưu Viên Viên nức nở, nói nấc lên từng hồi.

Hình ảnh cô ta ấm ức lau mắt, sau đó cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng khiến Chung Hi nhớ tới bản thân trong quá khứ.

Thời còn học đại học, Chung Hi cũng từng bị người ta bàn tán ở sau lưng, nhưng bởi vì bối cảnh của nhà họ Chung cho nên những người kia không dám làm gì quá đáng, nhưng cô cũng không phản kháng.

Chỉ biết khóc.

Cho đến hôm nay, Chung Hi mới thực sự hiểu được, trên thế giới này sẽ không có bất kì ai trân trọng nước mắt của bạn.

Khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ để người khác nhìn thấy bạn yếu đuối đến mức nào.

Cô nhìn Lưu Viên Viên cầm vòng tay: "Mau vào đi thôi."
Lưu Viên Viên cắn môi, bước nhanh chạy vào.

Cửa vừa đóng lại, Chung Hi bước từng bước một về phía mấy người kia, ánh mắt của cô lạnh lẽo, xen lẫn mấy phần chán ghét.

"Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì tốt nhất nên có thực lực để làm như vậy, nếu không, kết cục sẽ rất thê thảm."
Vẻ mặt của mấy người kia cũng thay đổi, ai nấy đều cúi đầu, không dám cứng đối cứng với Chung Hi.


Chỉ có Trương Dĩnh vẫn không hề hay biết: "Tôi nói có gì sai, ngày nào cô ta cũng đi theo sau mông cô, còn giữ chỗ cho cô, không phải là muốn làm chó giữ nhà của cô hay sao?"
Chung Hi khẽ cười một tiếng: "Tôi chưa từng đối xử với cô ấy như vậy, nhưng cho dù có đúng thật như những gì cô nói, vậy đến cả tư cách làm chó cô cũng không có."
"Sao cô dám chửi người khác như thế!" Trương Dĩnh tức giận kêu lên.

Một tiếng này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Trong đó cũng bao gồm cả Tề Tinh Lãng vừa mới xuống tầng.

Anh ta nhìn thấy Chung Hi xảy ra tranh chấp với người khac, trong thoáng chốc nghĩ đến một số việc khi còn đi học.

Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Chung Hi có chút phức tạp.

Trước đây Chung Hi từng kiêu ngạo giống như công chúa, mà bây giờ cô cũng chỉ là vợ cũ của nhân vật lớn nào đó, còn nợ nhiều tiền như vậy, chắc chắn cô...!
Không có sức phản kháng.

Nhưng một giây sau, Chung Hi đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cô lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm cuộc nói chuyện giữa Từ Á và Trương Dĩnh ngày hôm đó trước mặt mọi người.

"Chỉ cần cô giúp tôi đuổi Chung Hi đi, tôi sẽ để cô gia nhập MON, nếu không, với thực lực và bối cảnh của cô, gần như không thể vào được!"
Đây đúng là giọng của Từ Á.

Tất cả mọi người đã hiểu, trong khoảnh khắc đó, Trương Dĩnh tức giận lao tới, vươn tay muốn cướp điện thoại của Chung Hi.

Chung Hi vượt lên trước một bước khi nhận ra ý đồ của cô ta, vứt di động sang một bên khác, lúc điện thoại ở giữa không trung, giọng của Trương Dĩnh cũng vang lên từ trong điện thoại di động.

"Cô yên tâm, Từ tiểu thư, tôi nhất định sẽ khiến Chung Hi cút khỏi MON."
Hành động này của cô ta mới chính là chó săn.

Mọi người xung quanh xì xào, ánh mắt nhìn về phía Trương Dĩnh đầy vẻ xem thường.

Mấy thực tập sinh vừa nãy còn chửi bới Chung Hi chung với cô ta, bây giờ đều đồng loạt vạch rõ giới hạn với Trương Dĩnh.

Ánh mắt Chung Hi rất lạnh lẽo, mang theo cảm giác vô cùng áp bách, liếc nhìn Trương Dĩnh đang xấu hổ vô cùng.

Trương Dĩnh đứng ở chỗ đó, mặt đỏ lên, bất lực nhỏ giọng phản bác: "Ghi âm này có thể chứng minh cái gì? Sau lưng cô có người che chở, chỉ sợ vị trí đã được chuẩn bị từ trước, mấy người bọn tôi đều là chạy theo."
"Mở miệng rồi sao?"
"Cô ta ghen tức với Chung Hi chứ gì, may mà Từ Á đã rút ra, nếu không..."
"Huấn luyện viên Tề!"
Bỗng nhiên có người chú ý tới Tề Tinh Lãng, kêu lên một tiếng.

Chung Hi lập tức nhìn sang, điện thoại di động của cô bị anh ta vững vàng đón lấy.

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: "Trong thời kỳ thực tập lại tranh chấp gây chuyện? Hai người các cô đều đến phòng làm việc của tôi."
Điệu bộ này nhìn như thật sự có chuyện vậy.

Chung Hi không có phản ứng dư thừa, cho dù huấn luyện viên trẻ tuổi đứng trước mặt này đã từng là bạn học với cô, nhưng bây giờ tình cảnh đã khác, cô bị người ta quản lý cho nên chỉ có thể chờ đợi bị phạt.

Còn bên phía Trương Dĩnh lo đến phát khóc.

Hôm nay cô ta thiết kế cũng không tệ lắm, có lẽ có cơ hội tiến vào trận chung kết, nhưng nếu như Chung Hi tìm người sau lưng chơi trò ngáng chân cô, vậy thì chắc chắn cô ta sẽ bị loại.

Nghĩ như vậy, Trương Dĩnh đuổi theo ngăn cản Chung Hi trước khi cô vào văn phòng.

"Tôi vào trước!"
Cô ta không đợi Chung Hi phản ứng đã đi vào đóng cửa lại.

Chung Hi bị chặn ở bên ngoài, cong môi không để ý, có người ấy à, vì thành công mà cái gì cũng dám làm.

Nhưng đa số những người đó đều sẽ chọn sai mục tiêu.

Lúc này Trương Dĩnh sẽ nói với Tề Tinh Lãng những gì, cô đều tưởng tượng được, nếu như đối với những người khác, có lẽ loại mỹ nhân kế này còn có tác dụng nhất định.

Nhưng Tề Tinh Lãng....