Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 72: 72: Chung Hi Xin Lỗi Đi!





Chỉ một câu nói đã mang tâm trí Bạc Lương Thần trở lại.
Anh xoa nhẹ vùng thái dương đau nhói âm ỉ, buông câu lạnh lùng: “Ngày mai vậy.”
Bạc Lương Thần đảo mắt một vòng phòng tiệc rồi dán chặt mắt vào bóng ai đó, anh sải bước xuống cầu thang và đi thẳng qua đám đông.
Ở phía bên kia tầm mắt anh, Chung Hi bị Lục Bắc lôi ra ngoài.
“Anh thấy vừa rồi em phát huy thế nào? Em nghĩ vẫn có chỗ có thể làm tốt hơn đấy.” Chung Hi cau mày hỏi trong khi đang giữ váy.
Lục Bắc đau đầu liếc nhìn cô, “Ngày mai em chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng trong tuần lễ thời trang lần này."
Anh ta biết rằng cô đã rất kiềm chế.
Là Ôn Nguyễn Nhi đáng bị mắng.
“Đúng vậy, em ...” Vẫn có chút tự đắc trong lời nói của Chung Hi.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Cô định nói tiếp nhưng bị Bạc Lương Thần xen vào cắt ngang.
Chung Hi giật mình khi có người đột ngột xuất hiện sau lưng, cô hừ một tiếng rồi đi qua kia.
Lục Bắc nhíu mày kéo Chung Hi về phía mình, “Nói cái gì, em ấy chẳng có gì để nói với mày.”
Từ sau lưng anh ta, Chung Hi ló đầu ra, cô vỗ vai anh “Không sao đâu.”
Bạc Lương Thần đứng yên.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Lục Thiếu không coi mình là người ngoài cuộc, nhưng chuyện giữa tao và Chung Hi thì không đến lượt mày xen vào đâu."
Anh nói xong liền đi ra ngoài.
Chung Hi nói nhỏ, “Anh ta còn nợ em một chuyện chưa làm được, để em đi đòi anh ta.”
Cô vừa nói vừa đuổi theo Bạc Lương Thần ra ngoài.

Lục Bắc đứng lặng, nắm đấm dưới tay áo từ từ siết chặt lại, ít ra thì Bạc Lương Thần đã nói đúng một điều.
Với tư cách là người theo đuổi, anh ta không thể buộc Chung Hi xóa bỏ một phần cuộc đời của chính cô.
Và phần đó chính là Bạc Lương Thần.
Bên ngoài gió biển đang nổi lên, Chung Hi lại mặc đồ trễ vai nên cô rét run cầm cập.
Bạc Lương Thần thoáng nhìn cô, bước chân vẫn tiếp tục đi về phía chiếc xe ở đằng trước, anh mở cửa rồi ngồi vào trong.
Chung Hi không chút do dự theo sát phía sau.
Dù không muốn ngồi chung xe với anh nhưng cô cũng không muốn bị cảm lạnh vì gió biển.
Một lúc sau, Bạc Lương Thần ra hiệu bằng ánh mắt, tài xế bật xong điều hòa thì xuống xe.
Chung Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào anh tổ chức đám cưới?” Cô hỏi thẳng.
Bạc Lương Thần bẻ khớp kêu nhẹ, anh liếc nhìn Chung Hi, “Sẽ sớm thôi.”
“Sẽ sớm là bao lâu?” Chung Hi tiếp tục hỏi.
“Một tuần.” Anh trở nên mất kiên nhẫn rồi.
Chắc chẳng có ai bị vợ cũ thúc giục kết hôn như anh.
Chung Hi ồ một tiếng, “Vậy tôi sẽ đợi tin từ anh.”
Cô nói quá đỗi nhẹ nhàng, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, tiếp theo là lời cảnh cáo bằng giọng nam trầm, “Nếu cô còn dám phá phách nữa thì đừng trách tôi diệt cỏ tận gốc.”
Cổ tay Chung Hi rất đau.

Cô giả vờ bình tĩnh, “Nếu Bạc tổng thấy sợ thì anh có thể làm một kẻ tiểu nhân dối trá cơ mà, tôi cũng đâu thể làm gì anh được.”
Bụp.
Chung Hi phủi tay anh ra, “Giờ tôi hơi bị có giá đấy.

Nếu Bạc tổng không có việc gì nữa thì tránh xa tôi ra nhé, kẻo vị hôn thê thiên kim kia của anh lại đến trước mặt tôi khóc lóc om sòm.”
Cô đẩy cửa xe ra, gió biển bên ngoài cuốn theo lời nói: “Lần sau tôi sẽ không tốt tính thế đâu.”
Gương mặt Bạc Lương Thần phủ đầy sự lạnh giá, còn đôi mắt lại bị lấp đầy bởi bóng lưng xa dần kia.
Ban nãy khi Ôn Nguyễn Nhi đi gây sự, anh chỉ quan sát từ xa.
Ôn Nguyễn Nhi vừa nói một câu, đã bị Chung Hi mắng lại không thương tiếc, đến nổi chẳng thể mở miệng.
“Lúc cô bám lấy Bạc Lương Thần, anh ta còn chưa ly hôn với tôi.

Bây giờ sao cô lại vừa ăn cướp vừa la làng?”
“Cô đã lấy những thứ tôi không cần thì nên biết thân biết phận nép sang một bên, thế mà hết lần này đến lần khác lại ăn vạ trước mặt tôi.

Cô thích bị mắng à?"
“Tôi có thù với Bạc thị và tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, nuốt những cái suy nghĩ dơ bẩn kia vào bụng của cô đi, sao tôi có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn kiểu nhiệt tình cho cố nhưng chỉ nhận lại sự hững hờ như cô chứ.”
“Ồ, tôi quên mất cô đang mang thai, cô tốt hơn đừng nuốt vào trong bụng nhé, kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ…”

Anh đưa ngón tay lên đặt giữa ấn đường, sao trước đây anh lại không biết Chung Hi còn có một mặt như thế.
Lẽ nào dáng vẻ thiên kim đoan trang hào phóng trước kia của cô đều là giả vờ?
Đôi môi mỏng của Bạc Lương Thần mím lại, để kết hôn với anh, chẳng phải cô cũng làm bộ làm tịch còn gì.
Anh nghiêng đầu nhìn, Chung Hi và Lục Bắc cùng bước xuống cầu thang, trên vai cô còn đang khoác áo vest của Lục Bắc.
“Lái xe đi.”
Đôi mắt Bạc Lương Thần sâu lắng.
Mối quan hệ hợp tác giữa họ diễn ra chỉ một lần này.
Trở về khách sạn, Chung Hi vừa thay quần áo và tẩy trang xong thì Lưu Viên Viên đến gõ cửa.
“Cô đến đúng lúc lắm, những món phụ kiện này đều trả lại cho cô, hôm nay cảm ơn cô nhé.” Chung Hi vừa nói vừa ngáp một hơi, cô có chút buồn ngủ rồi.
Lưu Viên Viên nhìn cô lo lắng, “Đây đều là chuyện nhỏ, hôm nay cô ở trước mặt mọi người mắng Ôn Nguyễn Nhi, cô không sợ sao?”
“Sợ gì chứ?” Chung Hi dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Thì, chồng chưa cưới của cô ta là Bạc Lương Thần, hơn nữa cô ta còn là con gái của Ôn gia.

Tuy địa vị Ôn gia ở khu vực Vân Thành không cao, nhưng dù thế nào thì cô ta vẫn là thiên kim nhà quyền thế.” Lưu Viên Viên đã xem qua nhiều tạp chí lá cải, cô ta nhỏ tiếng xì xầm.
“Chà, thế gian này đã thay đổi thật rồi, bất cứ ai cũng có thể làm con nhà giàu.” Chung Hi lắc đầu khinh thường, “Cô nên nhớ rằng, ở khu vực Vân Thành thì chỉ có ba gia tộc lớn có thể xưng là quyền thế, còn những gia tộc khác chỉ là tép riu.”
Bao gồm cả Chung thị và Bạc thị, trước mặt người khác, họ đều là những gia đình bình thường.
Về phần nhà họ Ôn, Chung Hi không khỏi bật cười.
Họ cũng xứng sao?
Khi Lưu Viên Viên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị lúc nói của cô thì nỗi lo trong tim cô ta mới lắng xuống, “Chỉ cần trong lòng cô biết rõ là được, Chung Hi, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô, cô thật ...!dũng cảm.”
Chung Hi suy nghĩ, “Còn chuyện cô mỉa mai tôi?”
“Không không không, làm gì có, làm sao tôi dám chứ.”

Lưu Viên Viên vội vàng lắc đầu, cô ta không dám chọc giận Chung Hi, “Chỉ là chắc chị Anna đã nhận được tin, nói không chừng sẽ đến tìm cô đấy.”
Chung Hi đưa một tay lên chống cằm, cô chưa kịp cất lời thì bên ngoài đã có tiếng động.
Cô hất cằm, Lưu Viên Viên lập tức đứng dậy mở cửa.
Anna đi ở đằng trước, theo sau là Ôn Nguyễn Nhi và người đại diện của cô ta Tiểu Linh, ngoài ra còn có một số nhân viên của MON.
Một đám người xông vào phòng Chung Hi khiến căn phòng thoáng chốc chật kín, do giấc ngủ bị quấy rầy, cô lập tức có chút không vui.
Anna cau mày, “Cô mau xin lỗi Ôn tiểu thư đi.”
Chung Hi nhẹ nhàng ngước mắt lên, “Không đấy.”
Cô đã nói là phải làm, bảo không xin lỗi thì sẽ không xin lỗi.
Anna ngay lập tức bày ra dáng vẻ hầm hầm, “Tôi lấy tư cách là người phụ trách nhóm thực tập sinh nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không xin lỗi, thì sau khi về nước, cô phải lập tức rời khỏi MON.”
“Tại sao chứ?”
Chung Hi chỉ vào Ôn Nguyễn Nhi, “Chỉ vì tư thù cá nhân giữa tôi và cô ta? Tôi không ngờ rằng Ôn Nguyễn Nhi quyền lực đến mức có thể thao túng cả việc điều chuyển nhân sự của MON."
“Hay là các cô đã bí mật thông đồng?”
Anna lập tức hét lên: “Cô đừng nói nhảm!”
Sở dĩ cô ta làm như vậy là để giữ gìn thể diện cho Chung Hi, nếu Chung Hi ở lại MON, cô sẽ phải tiếp xúc với các nghệ sĩ nổi tiếng, nên không cần thiết phải gây thù chuốc oan cho chính mình.
Và với tư cách là người phụ trách, cô ta không muốn bất cứ ai dưới trướng mình đối đầu với Ôn Nguyễn Nhi.
“Chung Hi, chị Anna chỉ bảo cô xin lỗi một tiếng, cô có cần làm đến mức này không?” Không biết ai ở phía sau đã lên tiếng.
“Đúng đấy, bây giờ cô là thực tập sinh của MON, nhất cử nhất động của cô đều đại diện cho hình ảnh của công ty.

Khoe khoang võ mồm thì có ích lợi gì, có giỏi thì cô giật chồng cũ về lại đi!”.