Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 117: 117: Tôi Có Một Điều Kiện





Chung Hi càng nghĩ càng tức giận, cầm điện thoại di động muốn lên mạng lan truyền chuyện này ra ngoài.

Nhưng nếu làm mà không có chuẩn bị như vậy, rất có thể vừa phát ra đã bị phòng quan hệ công chúng của Bạc thị nhúng tay, chân tướng sẽ như đá chìm đáy biển.

Cô phải kiên nhẫn.

Chung Hi hít sâu một hơi, lại nhìn về phía người giúp việc kia.

“Buổi trưa ăn gì?”
Nếu không thể đi, vậy thì cứ ‘hưởng thụ’ cho thật tốt đi, không thể ăn Bạc Lương Thần đến nghèo, cũng phải trút một hơi thật đã.

Trong thời gian đó, Lục Bắc gọi cho cô vài cuộc điện thoại.

Chung Hi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh ta như thế nào nên dứt khoát không nghe máy.

Anh ta đã đính hôn với Từ Á, là chuyện của anh ta, Chung Hi không có quyền can thiệp, cũng chưa bao giờ cảm thấy Lục Bắc cần giải thích gì với mình.

Về phương diện tình cảm, cô không dám đụng vào, tình nguyện trốn như đà điểu.

Lúc này ngẫm lại, ở lại trong biệt thự trống không này của Bạc Lương Thần, cũng không có gì là không tốt, ít nhất ăn có uống, tiết kiệm được phí sinh hoạt mấy ngày.

Lại qua hai ngày, Bạc Lương Thần đi công tác trở về, vừa mới vào cửa lập tức nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, cầm cua ăn rất chi là ngon miệng.

Mi tâm anh nhíu lại, nhìn thấy trên sô pha chất đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.


Cặp tài liệu đặt nặng trên bàn, anh cất bước qua, “Không ăn cơm mà ăn những thứ này?”
Chung Hi nhai cua, “Chị Trương nói, tôi muốn ăn cái gì cũng được, không phải anh đã nói với chị ấy như thế à?”
Đúng là anh đã nói điều đó.

Bạc Lương Thần trực tiếp kéo người từ trên sô pha dậy, “Đi thay quần áo đi, buổi tối, tôi muốn tiếp đãi tiên sinh Oppo với vợ của anh ấy ở chỗ này, cô giúp tôi diễn đi.”
“Tôi không có quần áo.”
Chung Hi trả lời vô cùng thản nhiên, sau đó mỉm cười nói, “Anh thả tôi ra đi, nhà tôi có, để tôi trở về lấy.”
“À...!Đi rồi thì cô còn trở lại sao?” Bạc Lương Thần cười lạnh, một tay đẩy Chung Hi ra, “Quần áo ở trong túi trước cửa, Oppo tiên sinh có ấn tượng với cô rất tốt, anh ấy cũng rất coi trọng đối tác có quan hệ hôn nhân ổn định hay không đấy.”
“Vậy anh nên gọi Ôn Nguyễn Nhi tới đây mới phải.” Trên tay Chung Hi tràn đầy gạch cua, miệng đầy thứuc ăn, thấy anh không nói lời nào, ngược lại hỏi, “Nếu như, tôi từ chối thì sao?”
“Vậy cô ở lại đây cả đời.”
Thanh âm của anh lạnh đến cực hạn, trên người tản ra sự nguy hiểm vô cùng.

Anh không nói đùa.

Chung Hi tức đến nói cùn, “Vậy tôi có điều kiện.”
“Nói đi.”
Hai tiếng sau
Chung Hi mặc váy Bạc Lương Thần mang về, một chiếc váy liền màu tím, kiểu dáng tao nhã, hơn nữa cô không đeo bất kỳ trang sức nào, tóc cũng chỉ buộc đơn giản ở sau đầu, cả người ngồi ở đó, có một loại vẻ đẹp thanh nhã.

Bạc Lương Thần đang cùng Oppo tiên sinh bàn chuyện làm ăn.

Chung Hi ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với vợ tiên sinh Oppo.

Bạc Lương Thần đáp ứng trừ nợ một trăm vạn, cũng chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, cô vẫn nhịn được.


“Tôi cứ tưởng là người xuất hiện ở chỗ này sẽ là cô gái Ôn tiểu thư kia.” Oppo tiên sinh ôn hòa cười, lời này vừa nghe không có ý gì đặc biệt.

Chung Hi cắt bò bít tết, không lên tiếng.

Bạc Lương Thần lại bỗng nhiên cười nói ra một câu, “Đúng lúc Chung Hi tới tìm tôi nên tôi mời cô ấy ở lại cùng nhau ăn tối.”
Cô tìm anh?
Chung Hi giật giật khóe môi, miễn cưỡng phối hợp nhẹ gật đầu.

Người đàn ông này diễn kịch, đúng là khiến người ta bất ngờ.

“Quan hệ của hai người hòa hoãn rồi sao? Sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn được à?” Oppo tiên sinh nói ra nghi hoặc trong lòng, “Xin lỗi, đáng nhẽ tôi không nên hỏi câu này.”
Hai chữ ly hôn này đâm vào trong lòng Chung Hi.

Nhưng cô thấy mình không còn quan tâm nhiều như trước nữa rồi.

“Đúng vậy, ly hồn rồi vẫn có thể làm bạn mà.” Chung Hi nở nụ cười, không có bất kỳ tư thái diễn xuất thừa nào, dường như nói ra suy nghĩ chân thành của mình,
Bạc Lương Thần nghiêng mắt nhìn cô.

Trong đôi mắt kia cất giấu rất nhiều thứ Chung Hi nhìn không hiểu.

Cô mặc kệ, tiếp tục cười nâng ly, “Nếu đã không có duyên phận, cần gì phải cố chấp với mối quan hệ trong quá khứ, tôi tin là Bạc tổng cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Anh vẫn còn bất động.

Chung Hi đưa mắt nhìn qua, chân ở dưới bàn, đụng vào chân Bạc Lương Thần một chút.


Lúc này anh mới chậm rãi quay đầu lại, lạnh nhạt nói một câu, “Cũng không phải.”
Chung Hi sửng sốt, anh bị gì vậy!
Cô phối hợp với anh diễn trò như vậy, anh còn như xe bị tuột xích vào lúc mấu chốt như vậy?
Ngay khi cô đang nghĩ nên giải thích như thế nào, Bạc Lương Thần nói ra một câu khiến cô khiếp sợ, “Có thể duy trì loại quan hệ này, có lẽ là bởi vì, có một bên muốn vãn hồi lại.”
Lời này vừa nói ra, trong đầu Chung Hi ong ong một tiếng.

Cô vừa định mở miệng, Bạc Lương Thần đã dùng đũa gắp thức ăn cho cô.

“Ăn nhiều một chút.”
Anh cố tình tạo ra mối quan hệ mờ ám này, để cho vợ chồng nhà Oppo nghĩ rằng anh là người chung thủy một lòng sâu sắc.

Vì để thành công, người đàn ông này thật sự cái gì cũng làm được.

Thời gian xã giao còn lại, Chung Hi một câu cũng không nói, bởi vì mặc kệ cô nói cái gì, Bạc Lương Thần đều có thể không chút ngại miệng miêu tả mối quan hệ của hai người thành mập mờ không rõ.

“Bạc tổng, cảm ơn bữa cơm của anh tối nay, chúng ta đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp.”
Oppo tiên sinh nói như thế, vợ anh ấy còn nhẹ nhàng mỉm cườivới Chung Hi, một đêm nay, cô ấy vô số lần ra hiệu với Chung Hi, nếu có khả năng, hãy cân nhắc chuyện tái hợp với Bạc Lương Thần.

Chung Hi xấu hổ cong cong khóe môi.

Nếu không phải vì một trăm vạn kia, cô nhất định sẽ vạch trần quỷ kế của Bạc Lương Thần.

Cô đứng ở cửa, nhìn Bạc Lương Thần tiễn hai vợ chồng bọn họ rời đi.

Trong nháy mắt như vậy, Chung Hi sẽ không tự chủ được nghĩ, nếu như nhà họ Chung vẫn còn...!
Họ sẽ duy trì một mối quan hệ hôn nhân dường như bình thường như thế này sao?
Theo chiếc xe kia rời khỏi tầm nhìn, Chung Hi thu hồi tầm mắt, trở về phòng thay lại quần áo của mình, bộ lễ phục dạ hội này khiến cho mỗi tế bào trên người cô đều cảm thấy không thoải mái.


Chờ Bạc Lương Thần đưa vợ chồng Oppo trở về đến đây thì thấy Chung Hi ngồi trên sô pha chờ anh.

“Cô đi đâu vậy?”
Chung Hi mặt không chút thay đổi đi qua, cúi đầu đổi giày, “Giao dịch của chúng ta đã kết thúc, Bạc tiên sinh, làm người đã nói phải giữ chữ tín.”
Cô đã giúp anh diễn vở kịch này, anh phải giảm tiền nợ cho cô, không được lừa dối.

Trong lòng người đàn ông dâng lên sự tức giận, một tay túm lấy cổ tay cô, “Cô nhất định phải đi vội vàng gấp gáp như vậy à?”
Chạy khỏi anh để trốn vào vòng tay của một người đàn ông khác.

Chung Hi bất lực liếc mắt, “Bạc Lương Thần, nếu anh nghiện diễn trò như vậy thì đi tìm nữ minh tinh kia của anh đi, tránh xa tôi một chút.”
Cô không có thời gian để chơi trò chơi nhàm chán này với anh.

Chung Hi dùng sức hất tay người đàn ông ra, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi biệt thự này, cô sợ mình ở lại, trong lòng sẽ sinh ra một cảm xúc vô nghĩa nào đó.

Trong biệt thự, mặt mày người đàn ông lạnh lùng, hồi lâu, tay anh rũ xuống, tầm mắt dừng ở vị trí chung Hi vừa ngồi.

Trốn thoát khỏi anh sao?
Chung Hi, đây là chuyện tôi quyết định, cô không có tư cách này.

Ra khỏi biệt thự Bạc Lương Thần, Chung Hi một mình ở bên đường đi khắp nơi ba tiếng đồng hồ, mới từ ngoại ô đi về nội thành.

Trong lòng cô mắng Bạc Lương Thần một vạn lần.

Chờ cô mở cửa về nhà, đã sắp rạng sáng, cô thật sự quá mệt mỏi, nhào vào trong chăn lập tức ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, trên điện thoại di động đã có hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Đúng lúc Lưu Viện Viện gọi điện thoại đến, cô vừa nghe, bên kia là thanh âm vô cùng lo lắng, “Chung Hi, cô không bị sao chứ? Tại sao hai ngày nay tôi không thể tìm thấy cô?”.