BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 56: Set Thẻ Đông Ngô Đánh Đấu Trường




Nói đến Lục Tốn, không thể không nói đến Lã Mông.

Danh tướng Quan Vũ thời Tam Quốc bị ba người Ngô Quốc Tôn Quyền, Lục Tốn, Lã Mông liên thủ đánh bại.

Kế sách của Lã Mông trong “Trận chiến Giang Lăng” được xem là “trận tập kích bất ngờ nhất” trong lịch sử Tam Quốc.

Quan Vũ lúc ấy đóng tại Kinh Châu danh khí rất lớn, một phương diện là phối hợp với quân Thục tấn công Ngụy quốc Tào Tháo thắng liền mấy trận chiến, rất có xu thế không thể đỡ. Tào Tháo bị đánh đến bất đắc dĩ hợp tác với Ngô Quốc, cùng Ngô Quốc hợp tác tấn công Quan Vũ thu hồi Kinh Châu —— thời Tam Quốc hôm nay liên thủ ngày mai trở mặt là điều thực bình thường. Vì không ai muốn phát triển theo hướng hai nhà liên thủ nuốt một nhà khác.

Đương nhiên Ngô Quốc muốn thu hồi Kinh Châu, nhưng Lã Mông biết chính diện đánh không lại Quan Vũ, bèn hiến kế nói với Tôn Quyền “Chúng ta không cần đánh chính diện, chủ động yếu thế làm Quan Vũ thả lỏng cảnh giác. Trước đó ta giả bệnh, ngài đi tìm một ‘tiểu trong suốt’ không có danh khí thay thế ta tiếp nhận sự vụ quân đội" ——Lã Mông đề cử ‘tiểu trong suốt’ chính là Lục Tốn.

Tôn Quyền tiếp thu kiến nghị của Lã Mông. Vì thế Lã Mông giả bệnh để Lục Tốn thay thế mình làm tổng chỉ huy quân sự. Quan Vũ chưa từng nghe tên tuổi Lục Tốn, cho rằng Lã Mông bị bệnh Ngô Quốc không dám đánh Kinh Châu, hắn tự nhiên không phòng bị Đông Ngô, điều động bộ phận binh mã đi tấn công Tào Tháo. Lã Mông bắt lấy cơ hội, ra lệnh binh sĩ mặc đồ trắng ngụy thành thương nhân vượt sông tiến vào thành Kinh Châu, không đánh mà thắng cướp lấy Kinh Châu!

Đây là lịch sử điển cố “Quan Vũ sơ ý mất Kinh Châu”.

Quan Vũ biết mình mắc mưu muốn quay đầu đánh trả, đáng tiếc quân lính sớm đánh mất ý chí chiến đấu, hắn bất đắc dĩ bại ở Mạch Thành, cuối cùng qua đời ở Mạch Thành. Trận chiến này Thục Quốc tổn thương nguyên khí nặng nề, Lưu Bị đương nhiên rất tức giận, thề muốn giúp nhị đệ báo thù. Vì thế Lưu Bị không màng thuộc hạ khuyên can, tự suất binh đoạt lại Kinh Châu.

Tôn Quyền ra lệnh tiểu trong suốt Lục Tốn làm chỉ huy chiến dịch lần này. Ban đầu Lục Tốn giữ vững trận địa không ra chiến, chọn cách “kéo” thời gian, hai bên giằng co thật lâu. Thục quân rời nhà quá lâu, lương thảo tiếp viện vốn đã rất khó, hơn nữa mùa hè khí hậu nóng bức, bọn lính nhiều ngày phơi ánh mặt trời chói chang, sĩ khí ngày càng thấp. Để bọn lính thoải mái một chút Lưu Bị tìm nơi râm mát dựng lều đóng quân. Kết quả, Lục Tốn chọn đúng thời cơ ra lệnh thuộc hạ mang theo cỏ tranh đi phóng hỏa.

Lại là một trận lửa lớn!

Đốt lửa ở trận chiến Xích Bích Tào quân mấy trăm ngàn, sau đó có Lục Tốn đốt lửa ở trận chiến Di Lăng liên doanh Thục quân hơn tám trăm ngàn. Các tướng quân Ngô Quốc đúng là thích dùng chiêu “lửa đốt”, mà còn lần nào cũng thắng.

Lửa đốt liên doanh, Lục Tốn một trận thành danh, từ đó Tôn Quyền tín nhiệm Lục Tốn, từ một thư sinh không có tiếng tăm Lục Tốn sau này trở thành lãnh tụ quân sự quan trọng của Ngô Quốc, hiệp trợ Tôn Quyền cố thủ Giang Đông, thống lĩnh Đông Ngô hơn hai mươi năm.

Cùng là đại đô đốc Ngô Quốc, so với Chu Du anh tư hào sảng, Lục Tốn khí phách ôn hòa, văn nhã một chút. Ban đầu khi hắn là tiểu trong suốt, bởi vì thân phận “thư sinh” người chung quanh đều xem thường hắn, Tôn Quyền phái hắn đi đánh Lưu Bị, không có thuộc hạ nào phục hắn. Hắn hạ lệnh “Thủ vững không chiến” các tướng linh khác đều khó chịu, cảm thấy Lục Tốn không có bản lĩnh, đánh cũng không dám đánh, co đầu rút cổ không dám chiến.

Cho đến một mồi lửa kia, toàn quân của Lưu Bị thiếu nữa bị thiêu đến diệt đoàn, toàn bộ các tướng lĩnh Đông Ngô mới xem như phục hoàn toàn.

Lục Tốn là điển phạm “Tiểu trong suốt thành công nghịch tập”.

Giai đoạn trước hắn nhẫn nhục mặc bao người nghi ngờ, hắn đều không cãi cọ, đến cuối cùng lấy thực lực chứng minh thiên phú chỉ huy xuất sắc của minh, hung hăng vả mặt những người đó.

Trên thiết kế nhân vật, Tạ Minh Triết không muốn để hắn mặc áo giáp, khoác chiến bào, như vậy quá tương tự Chu Du. Không bằng thiết kế hình tượng Lục Tốn văn nhã một ít, nổi bật tính cách khiêm tốn nho nhã, nhẫn nhục. Tạ Minh Triết dần dần phác họa hình tượng Lục Tốn ở trong đầu. Nam tử dung mạo anh tuấn, mặc trường bào nho sinh màu lục đậm, trên đầu cắm trâm cài tố nhã, một đầu tóc dài đen nhánh tùy ý vấn sau đầu, trong tay cầm quyển sách chế từ ống trúc, như một thư sinh ôn hòa, khiêm tốn —— đây là cảm nhận của cậu về Lục Tốn.

Nhìn như người ôn hòa kỳ thật giỏi mưu lược, mắt nhìn xa cuối cùng mới có thể trở thành trọng thần tâm phúc của Tôn Quyền. Kỹ năng hỏa hệ quần công của Lục Tốn gọi là lửa đốt liên doanh, đã không thể lặp lại cơ chế kỹ năng hỏa hệ của Chu Du vậy tăng cơ sở thương tổn đi. Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết lập tức kết nối tinh thần lực với hệ thống chế thẻ.

Theo tinh thần lực rót vào, mặt ngoài thẻ bài dần xuất hiện vị tướng lãnh trẻ tuổi ôn tồn lễ phép, ngón tay thon dài nắm nhẹ quyển sách, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, tựa như người khác nghi ngờ, quở trách hắn đều không để ý.

Lục Tốn ( hỏa hệ)

Số cấp: cấp 1

Số sao: ★

Số lần sử dụng: lần thứ 1/1

Thuộc tính cơ sở:

Máu 1000,

Công 500,

Thủ 150,

Tốc 10,

Tỉ lệ bạo kích 30%

Kỹ năng kèm theo: Lửa đốt liên doanh (mục tiêu đối địch trong phạm vi 23 mét tạo thành 150% thương tổn quần thể thuộc tính hỏa, nếu trên người mục tiêu có truyền thương tổn, hỏa hệ sẽ kích phát thương tổn bạo kích, hiệu quả bạo kích gia tăng 200%; thời gian CD 30 giây)

Kỹ năng kèm theo: Ôn nhã khiêm tốn (Lục Tốn làm lơ kỹ năng quân địch cưỡng chế trào phúng, không bị ảnh hưởng kỹ năng trào phúng)

Tạ Minh Triết nhìn thẻ bài được chế thành, kích động khó nói nên lời!

Kỹ năng thứ nhất hoàn toàn vì Chu Du mà chế tạo, lúc này mục tiêu ở trạng thái xích sắt liên hoàn hơn nữa bị thương tổn bởi lửa đốt Xích Bích của Chu Du, lại mở lửa thiêu liên doanh của Lục Tốn, tạo thành lượng thương tổn lớn đồng thời có thể tăng hỏa hệ cho Chu Du, thương tổn lên đến 200%.

Chu Du và Lục Tốn liên thủ phóng hỏa, quả thực chính là hoả hoạn hủy thiên diệt địa.

Hai người này có thể tổ đội gọi “đội phóng hỏa Giang Đông”, thiêu Tào Tháo, thiêu Lưu Bị, không có trận chiến nào bọn họ thiêu không thắng.

Còn kỹ năng thứ hai, Tạ Minh Triết dựa theo tính cách đặc biệt của Lục Tốn mà thiết kế. Vốn dĩ Lục Tốn là người ôn hòa khiêm tốn, người khác mắng hắn hắn không nghe, trào phúng hắn hắn càng không để ý —— cho nên hắn làm lơ trào phúng.

Không nghĩ tới thông qua xét duyệt!

Thời điểm đối diện thả ra thẻ trào phúng, muốn bảo vệ đồng đội thẻ da giòn tàn máu, Lục Tốn có thể làm lơ trào phúng thu hoạch quần công, kỹ năng này bảo đảm tuyệt đối Lục Tốn phát ra đánh tới toàn bộ thẻ bài đối diện. Đây đúng là thần ở đấu trường!

Đông Ngô mới tăng thêm một vị đại tướng, cần không ngừng cố gắng!

Tạ Minh Triết kích động nghĩ —— vậy không bằng cho Lã Mông cũng xuất hiện đi.

Ai nói Lã Mông là Bá Nhạc của Lục Tốn làm chi? Không có Lã Mông tiến cử, Lục Tốn không có khả năng nghịch tập thành công. Trận chiến Giang Lăng nổi tiếng như vậy, Lã Mông chính là tập kích bất ngờ không đánh mà thắng thành công cướp lấy Kinh Châu.

Giả thiết của Lã Mông hoàn toàn có thể làm thành thẻ phụ trợ.

Tạ Minh Triết cẩn thận cấu tứ hình tượng Lã Mông ở trong đầu ——

Trận chiến Giang Lăng, Lã Mông làm cho Quan Vũ sơ ý khinh địch, ngụy trang thành thương nhân, ngồi thuyền xuất phát từ sông Trường Giang, thần không biết quỷ không hay mà qua mặt quân giữa thành Kinh Châu. Như vậy Lã Mông là nam nhân mặc áo bào trắng, đầu đội đấu lạp. Toàn bộ khuôn mặt đều giấu dưới đấu lạp, tạo cảm giác thần bí mười phần.

Thiết kế kỹ năng một cái gọi “Bạch y độ giang” một cái gọi “Không đánh mà thắng”, đều xuất phát từ điển cố trận chiến Giang Lăng này.

Lã Mông ( hỏa hệ)

Cấp bậc: cấp1

Cấp sao: ★

Số lần sử dụng: lần thứ 1/1

Cơ sở thuộc tính:

Máu 1000,

Công 100,

Thủ 1000,

Thủ 20,

Tỉ lệ bạo kích 0%

Kỹ năng kèm theo: Bạch y độ giang (mục tiêu đối địch trong phạm vi 23 mét mất đi tầm nhìn, liên tục 3 giây; CD 30 giây)

Kỹ năng kèm theo: Không đánh mà thắng (mục tiêu đối địch trong phạm vi 23 mét lực phòng ngự hạ thấp 50%, liên tục 3 giây; CD thời gian 30 giây)

Nguyên lý thiết kế kỹ năng Bạch y độ độ giang này là Lã Mông ngụy trang thành thương nhân vượt sông Trường Giang, một đường giấu giếm quân Quan Vũ phái đi giữ thành Kinh Châu —— biến thành thẻ bài, chính là làm mục tiêu đối địch mất đi tầm nhìn, toàn thể mù 3 giây, bên ta an bài tốt tiến công đánh lén.

Không đánh mà thắng, vì hắn không đại khai sát giới mà ôn hòa trấn an Thục quân đóng ở địa phương, thu mua nhân tâm. Ở tinh huống không phát sinh chiến tranh kịch liệt, không tổn hại một binh một tốt, nhẹ nhàng bắt lấy Kinh Châu —— đặt ở thẻ bài, chính là lực phòng ngự của quân địch tự động giảm xuống, giúp bên ta nhẹ nhàng bắt lấy.

Tạ Minh Triết làm xong hai thẻ Lục Tốn, Lã Mông kích động không thôi, cậu lập tức đưa thẻ bài cho sự phụ xem, giống như tranh công hung phấn nói: “Sự phụ người xem thiết kế như vậy được không?”

Trong mắt Trần Thiên Lâm ánh lên kinh hỉ, khen: “Thiết kế kỹ năng không tệ!”

Có thể làm ra thẻ bài đấu trường nhanh như vậy, thiên phú tiểu đồ đệ tuyệt đối không thua đại đồ đệ Đường Mục Châu.

Chỉ là, Tạ Minh Triết nhìn số liệu trước mắt, không biết phân phối số liệu cụ thể các loại hình thẻ bài như thế nào. Trần Thiên Lâm tự chỉ đạo giúp cậu trấn ải số liệu thẻ bài một chút.

Trần Thiên Lâm cầm năm thẻ bài tới, nghiêm túc nói: “Thẻ Lã Mông này, có hai phương án điều chỉnh số liệu. Loại thứ nhất, đấu pháp nhanh 100 điểm tốc, mở màn thả kỹ năng Lã Mông khống chế làm mù đối thủ, lập tức phát ra quần công, đem một đợt đối diện đánh cho tàn phế; phương pháp thứ hai là chỉnh tốc thấp hơn Tôn Sách, cao hơn Chu Du, trước mở Tôn Sách để Tôn sách chắn một đợt thương tổn quần thể trào phúng, chờ đối diện mở kỹ năng mấu chốt, em lại chuẩn bị mở mù khống toàn trường của Lã Mông phát ra tiếp…. Hiểu ý sư phụ không?”

Tạ Minh Triết nghiêm túc nghe, thực nhanh liền phản ứng lại: “Hiểu ạ! Tức là chuẩn bị trước nhanh và tốc chậm khác nhau, đúng không?”

Trần Thiên Lâm gật đầu: “Đúng vậy. Mặt khác tốc của Chu Du khống chế ở mức 70 Lục Tốn 68, chậm hơn Chu Du nhưng chênh lệch không vượt quá 2, bằng không khi thi đấu chưa thả được kỹ năng liên tiếp đã bị đối thủ đánh gãy.”

Hai điểm tốc, đổi thành thời gian thả ra cũng khoảng 0.2 giây, đều có thể bị đối thủ đánh gãy. Có thể thấy yêu cầu số liệu ở đấu trường cao cấp khắc nghiệt thế nào.

Ở phương diện điều chỉnh số liệu Trần Thiên Lâm là chuyên gia, Tạ Minh Triết vừa mới nhập môn mà thôi.

Cậu có thể động não làm ra các thẻ bài hiếm lạ cổ quái, nhưng không phải nói thiết kế kỹ năng tốt thì thẻ bài sẽ mạnh, số liệu không tốt thẻ bài sẽ không thể phát huy hiệu quả kỹ năng.

Set thẻ, mấu chốt là phối hợp giữa các thẻ bài, này phải theo hướng tinh tế điều chỉnh.

Đây là môn học vấn cao thâm, tạ Minh Triết sẽ nghiêm túc đi theo sư phụ học tập. Nhưng cậu không có khả năng đi học một ngày hai ngày, tri thức phải tích lũy từ từ. Tạ Minh Triết cũng không gấp.

Trước mắt phải làm xong set thẻ cậu mới có thể đi đấu trường tích lũy kinh nghiệm thực chiến.

Chỉ còn hai tấm thẻ cuối cùng, Đội Đông Ngô phóng hỏa liền có thể đi chinh chiến sa trường rồi!

Hai tấm thẻ cuối cùng làm như thế nào mới tốt đây?

Tạ Minh Triết cẩn thận nghĩ, thật nhanh xác thực ý nghĩ: Không bằng làm Đại Kiều Tiểu Kiều đi! Tôn Sách và Chu Du đều ra trận, đôi tỷ muội tốt này sao có thể nhàn nhã ở nhà?