BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 2: Ảnh Ảo Thẻ Sao




Tạ Minh Triết ở phòng bệnh mất cả buổi tối để bình tĩnh lại, cũng sắp xếp lại toàn bộ ký ức trước đây của chủ nhân thân thể này.

Người này lớn lên ở cô nhi viện, bởi vì rất có thiên phú vẽ tranh nên trúng tuyển vào khoa mỹ thuật đại học Đế Đô. Đại học Đế Đô sẽ khai giảng vào ngày 1 tháng 9, hôm nay là ngày 1 tháng 8, còn đúng 1 tháng nữa, cậu nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Đầu tiên là phải nghĩ cách xuất viện. “Người thực vật” giống cậu nằm một ngày ở phòng điều trị đặc biệt đã tốn không ít tiền rồi, cậu ở thế giới này còn là một người tứ cố vô thân, cũng không biết ai sẽ giúp mình trả tiền thuốc men. Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết đứng ngồi không yên, trời vừa sáng đã vội vàng mang dép lê đi tìm bác sĩ điều trị chính.

8 giờ sáng, thiếu niên ở phòng bệnh số 7 đột nhiên đẩy cửa bước ra.

Bác sĩ Tần đang đi kiểm tra phòng nhíu máy lại, nghi hoặc nhìn cậu: “Tạ Minh Triết? Sao cháu không nằm dưỡng bệnh cho tốt, chạy ra đây làm gì?” Người thực vật khi tỉnh lại thường sẽ mơ mơ màng màng, cần thời gian rất lâu để tiếp nhận sự thay đổi. Nhưng thiếu niên này lại là một trường hợp kỳ quái, gương mặt không hề có một tia mờ mịt hay uể oải nào, mới sáng sớm đã mang dép lê chạy ra, mặt mũi thì vô cùng sáng láng hồng hào.

“Bác sĩ, cháu muốn hỏi khi nào có thể xuất viện ạ?” Tạ Minh Triết nghiêm túc nhìn bác sĩ, “với lại, cháu phải thanh toán viện phí như thế nào?”

“Các số liệu của cơ thể cháu đều rất bình thường, hôm nay tiếp tục quan sát thêm một ngày, nếu không có vấn đề gì thì chú sẽ làm thủ tục xuất viện cho cháu.” Bác sĩ Tần đi tới trước mặt cậu, nhìn thấy ánh mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên, giọng nói không khỏi ôn hòa hơn, “về phần viện phí, cháu cũng không cần phải lo lắng. Vì trước đó cháu đã từng mua bảo hiểm sức khỏe, khi xuất viện có thể tìm công ty bảo hiểm để thanh toán.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Tạ Minh Triết khẽ thở phào. Cậu nhớ khi tốt nghiệp cấp ba, cô nhi viện đã từng mua cho mình bảo hiểm sức khỏe. Viện phí đã có công ty bảo hiểm gánh cho, tối thiểu cậu không cần phải cõng một món nợ trên lưng, chuyện này đối với cậu là một tin tức tốt.

Sau khi trở về phòng, Tạ Minh Triết bắt đầu thu xếp lại vật dụng của mình. Lúc đó cậu tới một nhà hàng để phỏng vấn xin việc, ngoài ý muốn ngã xuống từ tầng ba, rồi được mọi người đưa tới bệnh viện, vậy nên cậu không đem theo nhiều vật dụng —— chỉ có một cái thẻ phòng, thẻ căn cước và một chiếc di động trong túi.

Trên thẻ căn cước có hình của cậu, hơn nữa còn được khóa lại cùng với tài khoản ngân hàng, vậy nên không cần lo lắng bị người khác lấy trộm. Còn thẻ phòng này, trong trí nhớ thì đây là thẻ phòng của căn phòng nhỏ mười mét vuông mà cậu đang thuê tạm. Còn điện thoại cũng là một chiếc di động rẻ tiền cậu vất vả dành dụm từng đồng một mua được, bên trong không có bao nhiêu số điện thoại, bởi vì Tạ Minh Triết ở thế giới này cũng không có bao nhiêu bạn bè.

Thế nên, đại khái cũng sẽ không ai chú ý tới tính cách của cậu đã biến hóa cũng như việc linh hồn trong cơ thể này đã thay đổi.

Tạ Minh Triết sắp xếp xong đồ vật, thay quần áo bệnh nhân rồi đi tới bên cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ có vô số tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, đếm không hết được trên trăm tòa nhà chọc trời. Trên không trung còn giăng đầy bảy tám tầng đường dành cho xe bay, vô số loại xe bay có hình dáng kỳ lạ bay tới bay lui trên bầu trời. Tạ Minh Triết mở to hai mắt, tò mò quan sát sự vật ở thế giới này.

Cậu ở phòng điều trị đặc biệt trên tầng ba, cho nên có thể dễ dàng nhìn rõ mọi thứ bên dưới.

Đúng lúc đó, có một cô bé dắt theo một bé thú cưng đáng yêu đi ngang dưới lầu, đó là một loại động vật cậu chưa từng nhìn thấy trước đây, cao khoảng hơn một mét, lanh lẹ chạy trên đường với đôi tai rất dài, giống như là… một chú thỏ?

Có loài thỏ nào cao lớn như vậy sao? Chú thỏ mặc một bộ đồ màu hồng rất đáng yêu. Tuy nhiên, không phải bệnh viện cấm đem thú cưng vào sao? Thú cưng sẽ mang theo rất nhiều mầm bệnh, lỡ như bệnh nhân nhiễm bệnh thì thế nào?

Tạ Minh Triết có hơi hoang mang, mà ký ức của chủ nhân cơ thể này cũng không thể giải thích được vấn đề này.

Đang suy nghĩ miên man thì bác sĩ Tần đẩy cửa tiến vào. Vị bác sĩ trung niên này rất tốt bụng, giọng điệu cũng rất ôn hòa, đem theo máy trị liệu cẩn thận kiểm tra toàn diện cho cậu rồi nói: “Cháu nằm trên giường cả tháng nay vẫn chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh, cơ bắp của thân thể có hơi co lại, trọng lượng cơ thể cũng hạ xuống rất nhiều, sau khi xuất viện phải tăng cường rèn luyện cơ thể thì mới có thể chậm rãi khôi phục.”

Tạ Minh Triết cũng biết mình bây giờ vô cùng ốm, sờ tới sờ lui trên người đều cấn tay. Nằm một tháng nửa chết nửa sống ở bệnh viện khiến cơ thể gầy trơ xương cũng rất bình thường. Trước kia cậu có dáng người khá tiêu chuẩn, biết sẽ rèn luyện thế nào, nên cũng không lo lắng chuyện này lắm.

Dưới lầu lại có một cô bé cũng dẫn theo một chú thỏ tương tự hồi nãy đi tới, chú thỏ này còn cao hơn cô bé mấy centimet. Tạ Minh Triết rốt cuộc cũng không nhịn được sự hiếu kỳ mãnh liệt, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Tần, thú cưng của cô bé kia là loài vật gì vậy? Hiện tại bệnh viện cũng cho phép tùy tiện đem thú cưng vào sao?” Đây là sự tình mà chính ký ức của chủ nhân cơ thể ở thế giới này cũng không thể giải thích được, cho nên hỏi ra cũng không quá kỳ quái đi? Tạ Minh Triết nghĩ thế.

“Đó là ảnh ảo thẻ sao.” Bác sĩ Tần giải thích, “bệnh viện không cho động vật vào, bọn chú cũng không phải là bác sĩ thú y.”

“Ảnh ảo thẻ sao?” Gương mặt Tạ Minh Triết tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Xem ra cháu không có chơi cái game này?” Bác sĩ Tần trêu chọc, “hiếm lắm mới thấy một người trẻ tuổi không chơi game này nha.”

“Khụ, cháu đúng là không chú ý gì tới mấy thứ như game cả.” Tạ Minh Triết vươn tay gãi gãi đầu, cười có chút xấu hổ. Ai bảo mình tới từ một hành tinh nghèo khổ chứ, chẳng biết chút gì về xu thế đang thịnh hành ở Đế Đô cả. Có lẽ trong mắt bác sĩ mình đã thành một tên nhà quê rồi nhỉ?

Ảnh ảo thẻ sao? Rốt cuộc nó là thứ gì?

Tạ Minh Triết âm thầm ghi nhớ cụm từ này trong đầu, dự định chút nữa tìm hiểu một phen.

Sau khi bác sĩ Tần kiểm tra xong thì dặn dò: “Dạ dày của cháu còn hơi yếu, ba ngày này chỉ nên ăn thức ăn lỏng, sau đó có thể ăn cơm bình thường, nhưng đừng ăn mấy món quá kích thích nhớ không?”

Tạ Minh Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ nhớ, cảm ơn bác sĩ.”

Đợi bác sĩ xoay người rời đi, Tạ Minh Triết lập tức ngồi xếp bằng trên giường, lấy di động ra tìm kiếm cụm từ mấu chốt, “ảnh ảo thẻ sao”.

Một danh sách kết quả nhanh chóng bắn ra, Tạ Minh Triết càng xem càng sợ hãi ——

Hóa ra, những ảnh ảo thẻ sao này đều xuất phát từ một trò chơi có tên là “Cơn Lốc Thẻ Sao”.

Đây là một trò chơi đối kháng bằng thẻ bài nổi tiếng toàn cầu, cho tới hiện tại đã hoạt động được ròng rã mười năm, người dùng đã vượt qua con số 3 tỷ người.

Nhà sản xuất đã sớm triển khai thi đấu thẻ bài với giải thưởng vô cùng phong phú từ mười năm trước. Từ đó về sau một đường phát triển, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp xem đây là nghề kiếm sống, cùng với những câu lạc bộ thẻ bài chính quy.

Là trò chơi online đối kháng nổi tiếng, “Cơn Lốc Thẻ Sao” có thể vững vàng chiếm một địa vị cực lớn liên tục trong mười năm, tự nhiên là có lý do của nó.

Cốt lõi của trò chơi chính là các loại thẻ bài được gọi là “thẻ sao”.

Thẻ sao chẳng những có thể lấy ra đối chiến trong không gian giả lập của game mà còn có số lượng lớn thẻ bài thú cưng có thể đưa vào hiện thực. Chẳng hạn thẻ sao [Thỏ Tai Dài] nổi tiếng nhất, có thể biến thành một chú thỏ to lớn đáng yêu, hình chiếu đó sinh động như thật, giống như có một chú thỏ thực sự đang đứng trước mắt mình.

Trò chơi này vừa xuất hiện đã khiến các cô gái kích động muốn chết. Các loại thẻ thú cưng như mèo Ba Tư, gấu Teddy, thỏ tai dài nhất thời vang dội trên toàn cầu, rảnh rỗi không có chuyện làm có thể gọi ra để chơi đùa một chút —— mặc dù chỉ là ảo ảnh do hình chiếu 3D tạo ra, cũng không phải thực sự tồn tại, nhưng không ngăn được sự thật là chúng rất đáng yêu!

Ngoại trừ những thẻ sao thú cưng được các cô gái hoan nghênh nhiệt liệt gần như bán hết hàng kia thì còn có rất nhiều thẻ sao chiến đấu.

Tạ Minh Triết tiện thể nhìn lướt qua những thẻ bài chiến đấu được đánh giá tương đối cao trên mạng. Chẳng hạn như, thẻ sao chiến đấu cao cấp [Rồng Lửa] của tuyển thủ siêu nổi tiếng Nhiếp Viễn Đạo, thẻ sao có thể triệu hồi ra một con rồng toàn thân đỏ rực cực lớn, khi phóng chiêu “Liệt diễm phong bạo” có thể quét sạch bốn phía, đốt toàn bộ những vật ảo xung quanh thành tro bụi; hay thẻ sao [Thần Thụ Ngàn Năm] của Đường Mục Châu thì khoa trương hơn, có thể trực tiếp triệu hồi ra một thần thụ che khuất bầu trời, có vô số dây leo xanh lá giống như những xúc tu cấp tốc trườn bò ra xung quanh, uy lực to lớn đủ để siết chết những sinh vật ảo xung quanh trong nháy mắt.

Cùng với sự xuất hiện của những thẻ bài chiến đấu cao cấp này, việc triển khai thi đấu chuyên nghiệp của liên minh thẻ bài cũng càng ngày càng đặc sắc.

Trải qua mười năm phát triển, liên minh thẻ bài hiện tại đã vô cùng quy củ, hình thức kinh doanh của các câu lạc bộ lớn cũng rất hoàn thiện. Số người tham dự thi đấu không chuyên cũng đã vượt qua con số trăm triệu, tỉ lệ người xem thi đấu thẻ bài chuyên nghiệp vượt qua 30%, mà thu nhập của những bài thủ ưu tú trong liên minh chuyên nghiệp thì hoàn toàn vượt xa những người bình thường khác.

Nghe nói, thu nhập hằng năm của những bài thủ hàng đầu như Nhiếp Viễn Đạo hay Đường Mục Châu đều hơn trăm triệu, lượng fan cũng có thể so sánh với những ngôi sao hàng đầu.

Cái này khiến Tạ Minh Triết không khỏi nghĩ tới chuyện LoL bùng nổ toàn cầu và StarCraft ở trái đất. Khi học đại học cậu cũng từng chơi qua những trò này, nhưng không ngờ là game online ở thời đại này lại khoa trương như vậy —— “Cơn lốc thẻ sao” dường như đã trở thành trò chơi quốc dân, 80% người đều đang chơi.

Độ tự do của trò này cực cao, tất cả người chơi đều có thể cầm được thẻ bài gốc. Như hai tấm thẻ chiến đấu cao cấp Rồng Lửa và Thần Thụ Ngàn Năm vừa nãy, đều là thẻ bài gốc của bản thân tuyển thủ chuyên nghiệp. Dân mạng đương nhiên cũng có thể tự chế tạo và bồi dưỡng thẻ bài độc nhất vô nhị cho riêng mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà “Cơn lốc thẻ sao” vẫn còn có thể duy trì và kéo dài tới tận mười năm ròng rã.

Tạ Minh Triết đọc hết những tư liệu này xong thì cảm thấy vô cùng bội phục nhà phát hành trò chơi này.

Cậu ở thế kỷ 21 là sinh viên ngành vật lý, từng học qua lập trình, kỹ thuật ở thời điểm đó vẫn chưa thể tạo ra một trò chơi như thế này. Kỹ sư thời đại này thật lợi hại, nhất là “kỹ thuật hình chiếu ảo ảnh của thẻ sao”, có thể đưa những sinh vật ảo từ thẻ sao vào thế giới hiện thực cho con người giải trí. Vừa rồi Tạ Minh Triết nhìn thấy con thú cưng mà cô bé kia đem theo, thiếu chút nữa còn nghĩ nó là thú thật!

Trên mạng nói, sự khác nhau lớn nhất giữa vật thật và những thú cưng tạo ra từ thẻ sao chính là cái bóng và tính xuyên thấu.

Khi ánh sáng chiếu xuống ảnh ảo thẻ sao thì sẽ không để lại bóng, với lại, mọi người có thể trực tiếp đi xuyên qua ảnh ảo, dù sao thì đây chẳng qua là hiệu quả thị giác được tạo ra bằng công nghệ cao, trên thực tế là hoàn toàn không có thật. Vậy nên, vừa rồi bác sĩ Tần chỉ liếc mắt là nhìn ra được đó chỉ là ảnh ảo thẻ sao mà thôi —— con người của thế giới này đã sớm quen thuộc với ảnh ảo rồi, chỉ có Tạ Minh Triết là kinh ngạc.

Tạ Minh Triết còn muốn tìm kiếm thêm nhiều tư liệu về trò chơi này, đúng lúc đó di động đột nhiên lại sáng lên một tin nhắn:”Tạ Minh Triết, dì là dì Trương chủ nhà cậu đang thuê, cậu vẫn chưa thanh toán tiền phòng tháng 7, là 800 tinh tệ, mau sớm thanh toán đi.”

Tạ Minh Triết ngẩn người. Tiền thuê nhà? Đúng rồi, lúc trước cậu tới Đế Đô có thuê một căn phòng, kết quả là cả tháng nay lại nằm thẳng cẳng ở bệnh viện, đúng là vẫn chưa trả tiền thuê nhà.

Tạ Minh Triết lập tức mở di động ra kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng.

Ngân hàng Trung Ương: “Kính chào quý khách, số dư hiện có của ngài là: 1000 tinh tệ.”

Tạ Minh Triết: “…”

Trả xong 800 tinh tệ tiền thuê nhà thì cậu chỉ còn lại 200 đồng thôi ư?

Từ ký ức của chủ nhân trước đây, giá cả của thế giới này hẳn là cũng tương đương với tiền tệ ở năm 2018, vậy thì với 200 đồng này mình sống được bao lâu hả trời?

Nghèo kiết xác như cậu thì nên làm gì để sống đây? Đừng nói vừa mới sống lại xong liền bị chết đói đi!

Tạ Minh Triết đau đầu xoa huyệt thái dương, bắt đầu cân nhắc việc rốt cuộc mình nên làm gì để có thể sinh tồn trong cái thế giới vô cùng xa lạ này.