Bậc Thầy Chia Tay

Chương 69: Bùa Bình An






Đường Tiếu Tiếu lắc đầu: “Hoàn toàn rời xa là không thể, chỉ là tôi muốn mượn chứng cứ mà các anh tìm được nói với anh ta, tôi quyết tâm rồi.


“Quyết tâm?”
Thực ra câu nói này của Đường Tiếu Tiếu tôi hiểu hết, nhưng cứ cảm thấy hàm ý đằng sau còn quan trọng hơn.

Đường Tiếu Tiếu đột nhiên không cười nữa, hít một hơi: “Vấn đề này, tôi có thể không trả lời không.


Lúc cô ấy không cười, có vẻ như càng ưu sầu, mong manh đáng thương, tôi vội vàng gật đầu: “Được, vậy chị có thể cung cấp thêm thông tin của Triệu Phong cho tôi không, còn có cô gái mà anh ta vụиɠ ŧяộʍ, chị biết thế lực của Triệu Phong mà, chúng ta đơn độc điều tra, rất khó khăn.


Đường Tiếu Tiếu lại khôi phục nụ cười, cứ như là nỗi ưu phiền vữa nãy chưa từng tồn tại vậy.

“Được, vì ở nhà anh ta cũng sắp xếp không ít tai mắt, vậy nên tôi cũng không tiện chuẩn bị giấy tờ tư liệu, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho anh.



“Được.


Trong miêu tả của Đường Tiếu Tiếu, con giáp thứ mười ba trong truyền thuyết này xuất hiện vào đầu năm nay, sở dĩ cô ấy biết được, là vì cô gái đó chủ động gọi điện cho cô ấy, muốn cô ấy hãy để cô ta làm phu nhân chính thức, vì cô ta mang thai đứa con của Triệu Phong.

“Vậy chị đi gặp cô ta chưa?”
Đường Tiếu Tiếu lắc đầu: “Điện thoại của tôi bị nghe lén rồi, anh ta vừa biết chuyện này thì liền đem người phụ nữ đó đi mất.


“Tại sao? Với tuổi tác hiện giờ của Triệu Phong, hẳn là rất thích có một đứa con mới đúng?”
Đường Tiếu Tiếu mím môi: “Tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì nữa, anh ta rất ít khi nói chuyện với tôi, dù sao từ sau cuộc điện thoại kia, tôi cũng không liên lạc lại được với cô gái đó nữa, có điều anh ta về nhà ngày càng ít, cuối cùng thành ra bây giờ một tuần về một lần, tôi nghĩ có lẽ là liên quan đến cô gái đó, lần này các anh có thể chụp được ảnh của anh ta và cô gái đó ở cùng nhau thì tốt, nhưng nếu có thể tìm thấy đứa con kia, thì càng tốt.


Tôi ngây ra, đột nhiên phát hiện câu nói này có gì đó không đúng.

“Chị Đường, nếu chị nói sau đó chị không liên lạc được với cô gái đó nữa, vậy sao chị dám khẳng định cô ta thật sự có con, hơn nữa còn sinh rồi?”
Đường Tiếu Tiếu nghe xong, đột nhiên chớp chớp mắt nhìn tôi: “Ngô Địch, anh là một người rất nhạy bén.


Cô ấy nghiêng đầu cười nhìn tôi như vậy, trái lại lại khiến tôi cảm thấy rất ngại: “Chuyện này, bệnh nghề nghiệp, làm nghề này lâu rồi, lúc nào cũng phải nghe cho rõ ràng một chút.


Đường Tiếu Tiếu gật đầu: “Nói cho anh cũng không sao, sở dĩ tôi có thể khẳng định sự tồn tại của đứa trẻ kia là vì anh ta đã thay đổi di chúc.


Di chúc của Triệu Phong? “Tiện tiết lộ một chút không?”
tôi có hơi do dự, nhưng vẫn hỏi.

“Bỏ đi, các anh biết càng nhiều, càng nguy hiểm, anh chỉ cần biết rõ một điều, trong di chúc của Triệu Phong, đa số tài sản đều để lại cho một đứa bé, sở dĩ tôi biết là vì tôi là vợ của anh ta, việc sửa đổi di chúc phải hỏi qua ý kiến của tôi.


Tôi gật đầu: “Được, vậy những gì hiện tại chúng tôi biết là, Triệu Phong gặp được cô gái đó vào đầu năm nay, có một đứa con khoảng gần một tuổi, ngoài ra, chúng tôi không hề biết gì nữa, không có chút đầu mối gì sao?”

Đường Tiếu Tiếu im lặng một lúc: “Tôi có thể cung cấp cho anh lộ trình thường ngày của anh ta, có thể tìm ra dấu vết của cô gái hoặc đứa bé đó hay không, còn phải xem các anh theo dõi anh ta thế nào, ngoài ra, chỗ Ân Cầm đó có tay sai và súng, các anh có thể sử dụng.


Đột nhiên nói thẳng như vậy, tôi suýt không kịp phản ứng, đang định hỏi Ân Cầm này và Đường Tiếu Tiếu rốt cuộc có quan hệ gì, một hồi chuông cảnh báo chói tai vang lên, cửa đột nhiên bị một lực lớn phá thông, là người đàn ông đã đưa chúng tôi vào, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Phu nhân, mời tạm thời tránh đi theo tôi, có người xông vào phòng sách của tiên sinh, tạm thời không rõ là có đem theo súng hay không.


Cả người tôi cứng đờ, nghe tiếng chuông cảnh báo ngày một dữ dội, chuyện gì thế này, phòng sách của Triệu Phong còn lắp đặt cả chuông báo động, xem ra là có thứ gì không thể để người khác nhìn thấy rồi, còn nữa, người xông vào là ai? Lý Tuyền? Não tôi chấn động, cùng lúc đó bị vỗ mạnh lên vai, quay đầu lại, suýt nữa quên mất, Uy Tử vẫn ở sau lưng tôi, hiếm khi thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy, nháy mắt với tôi, ra hiệu tôi mau chóng rời đi.

“Ngô tiên sinh, anh còn có chuyện gì cần biết không?”
Giọng nói bình tĩnh của Đường Tiếu Tiếu vang lên sau lưng tôi, lúc này tôi mới phát hiện, cô ấy không hề hoảng hốt, trên miệng còn lộ ra nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng.

“Phu nhân, mời tạm tránh đi theo tôi!”
Người đàn ông mặc vét đó sốt ruột, đi lên phía trước hai bước, muốn khuyên Đường Tiếu Tiếu rời đi.

Nhưng Đường Tiếu Tiếu vẫn không nhúc nhích, cứ tiếp tục nhìn tôi.

“A Kim, đừng quên, anh là người của tôi.


Cô ấy nhìn tôi, nhưng lại gọi tên người đàn ông khác.

Người đàn ông mặc vest đó ngây ra, nháy mắt sắc mặt lại khôi phục như bình thường: “Vâng, phu nhân, tôi đi trông chừng cổng, không để người khác vào làm phiền” Chuông cảnh báo vẫn vang lên, bên ngoài xuất hiện tiếng chân đi đi lại lại, nhưng từ đầu tới cuối không hề có người bước vào, người đàn ông tên A Kim đó có địa vị khác cao ở Nhà họ Triệu.

“Ngô tiên sinh, còn có gì muốn hỏi không, sau lần gặp mặt này, tôi e là khó mà gặp lại nhau.


Đường Tiếu Tiếu vừa nói vừa sờ chén trà, nước hình như lại nguội rồi, cô ấy đi pha lại, rửa trà, rót trà, liên tiếp theo trình tự, rất thuần thục.

Tôi biết nếu cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn sau này rất khó gặp mặt nói chuyện.


Có A Kim đó ở bên ngoài, chắc tạm thời chỗ chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa, Uy Tử cũng ở đây.

Tôi vươn ra sau vỗ vỗ tay Uy Tử, ra hiệu cậu ấy đợi một lát.

“Chị Đường, vậy tôi hỏi câu cuối cùng, tay sai bên cạnh Đường Phong và vũ khí chắc chắn còn nhiều hơn, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chị sẽ ra tay giúp đỡ chúng tôi chứ?”
Một mối làm ăn thế này, quan trọng nhất vẫn phải cầu một lá bùa bình an trước.

Đường Tiếu Tiếu lại cầm chén trà trong tay lên: “Ngô Địch, anh còn không hiểu sao, Nhà họ Triệu này chính là lồng giam của tôi, ở trong này, tôi còn có thể động tay động chân, nhưng ra khỏi nơi đây, đến bản thân tôi còn không bảo vệ được.


Tôi đúng là không tài nào nhìn thấu cô gái này, chuyện thảm thương như vậy, nhưng cô ấy lại nói một cách rất nhẹ nhàng, cứ như là không hề liên quan đến mình vậy, mười lăm năm gả tới đây, rốt cuộc đã đem lại cho người con gái này sự thay đổi đến thế nào.

“Vậy nếu, nếu chị Đường, chị có thể giúp, hoặc là, vào thời khắc nguy hiểm, chị có thể bảo đảm cho tôi và đồng nghiệp, thì chị có bảo đảm không.


Đường Tiếu Tiếu gật đầu: “Không dính đến quyền lợi của bố mẹ tôi, đương nhiên tôi sẽ bảo đảm, dù sao là các anh đang làm việc cho tôi.


Câu này nói cũng như không vậy, tôi đang định hỏi rõ ràng, cửa đột nhiên bị đá tung ra.

Một người đàn ông trung niên, đeo chiếc giày bó màu đen, quân phục màu xanh, quân hàm trên vai tôi không nhận ra hết, nhưng cũng biết, đa số là lăn lộn đến chết cũng không đạt đến.

“Đường Tiếu Tiếu, có người xông vào, cô còn ở đây hẹn hò nhân tình?”
Cơ bắp trên người ông ta khẽ động, có thể nhìn ra là đang cố kìm nén cơn giận trong lòng.