Bậc Thầy Chia Tay

Chương 57: Xúi Bẩy






Nếu như Ngô Thiến đã nói thẳng thừng ra như vậy, thì tôi cũng không giấu giếm quanh co nữa.

“Làm sao em gái chị biết tôi đến chỗ chị?”
Anh dùng mắt ra hiệu cho Ngô Thiến, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Lúc cậu làm thủ tục đăng ký ở khách sạn, tôi đã nói với em gái tôi thông tin trên chứng minh thư của cậu.


“Tại sao?”
Chủ khách sạn lại có thể tự ý tiết lộ thông tin chứng minh thư của khách ư? “Bởi vì tôi đã hỏi cậu rồi, cậu nói cậu và em gái đi cùng không phải là tình nhân, nên tôi muốn giới thiệu cậu cho em gái tôi.

Dù sao hai người ở cùng một chỗ, lại thấy cậu có vẻ cũng ổn.


Hả? Tại sao người làm chị này lại có thể tự tiện se tơ hồng cho em gái mình như vậy? “Thôi đi, cho dù chị muốn giới thiệu tôi với em gái chị, vậy sao em gái chị lại cho rằng tôi có tiền, kêu chị bỏ thuốc lừa gạt tôi?”
Tôi rút mạnh một điếu thuốc ra, nghĩ đến chuyện này lại tức không chịu nổi, nhưng Ngô Thiến đột nhiên bật cười.

“Chuyện này cậu phải hỏi em gái tôi chứ.

Là con bé gửi thuốc cho tôi, cũng là nó bày cách này cho tôi.


Hơ, cảm giác người phụ nữ này chẳng hiểu gì hết nhưng lại muốn ra tay với mình, nghĩ cũng đơn giản quá mà.


“Được rồi, nếu như chị không biết gì, tôi cũng không gặng hỏi nữa.

Chị còn biết gì về em gái mình nữa không?”
Có vẻ như vấn đề này là do Ngô Lợi, em gái của Ngô Thiến gây ra.

Trong ấn tượng của mình, đó là một cô nhóc trầm lặng, cũng không có thù oán gì với mình, nhưng như này là đang muốn làm gì đây?! “Em gái tôi tên là Ngô Lợi, từ khi tôi kết hôn đến nay thì ít liên lạc với nhau.

Mấy ngày trước, nó nói nó đã vào bộ phận marketing của công ty Hải Cầm làm trợ lý giám đốc, lương rất cao.

Một nửa tiền thuốc hàng tháng của tôi đều là của con bé đưa cho.


Hầy, đúng rồi, chính là con nhỏ đó! Có điều, trợ lý giám đốc? Cô gái nhỏ này thăng tiến khá nhanh đấy nhỉ.

“Tôi biết rồi, không phải trong nhà chị còn có cửa hàng rất lớn sao? Chỉ cần nhượng lại cửa hàng này rồi ra ngoài yên tâm điều trị bệnh.

Đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện không đâu nữa, sống vui vẻ với chồng chị là được.

Thế nhé, tôi đi đây.


Mặc dù nói người phụ nữ này như vậy, nhưng bản thân chị ta cũng sống không vui vẻ gì, không cần thiết phải so đo nữa.

Tôi bóp điếu thuốc rồi đứng dậy rời đi.

“Cảm ơn cậu, Ngô Địch.

Xin lỗi vì chuyện mà tôi và em gái mình đã làm.

Sau này tôi sẽ điều trị bệnh thật tốt, chờ con trai tôi ra ngoài.


Sau lưng tôi là giọng nói điềm tĩnh của Ngô Thiến, tôi thở dài, xua tay rồi quay vào nhà.

“Anh Địch, đã mớm được lời gì chưa? Em đã mua vé máy bay rồi đó, chuyến bay đầu tiên lúc bảy giờ sáng mai, khi trở về em sẽ giúp anh xử lý con nhóc đó ngay lập tức!”
Uy Tử mặt có chút hả hê, có lẽ biết tôi bị bỏ thuốc, trong lòng thầm mừng rỡ.

“Thôi đi, không cần cậu phải ra tay, một cô nhóc đi lừa người lấy đâu ra loại thuốc này, chắc chắn sau lưng cô ta có kẻ đang giở trò.


Trợ lý cho giám đốc Marketing? Ha, tôi lại nghĩ đến những gì lúc trước đã nghe thấy khi gọi cho Ân Cầm.

Có vẻ như ai đó trong công ty này muốn gây khó dễ với mình đây.

“Ý, Lý Tuyền đâu? Cậu đã nói với cô ấy về việc đặt vé máy bay chưa?”
Biểu cảm của Uy Tử đột nhiên có chút kỳ lạ: “Anh Địch, nhắc đến chị Tuyền, anh làm người cũng quá đáng lắm…” Tôi thầm “hồi hộp” một chút, không lẽ Lý Tuyền đã kể chuyện ở trong con hẻm kia cho Uy Tử rồi? Nhưng đây cũng đâu phải là điều…mẹ nó… tôi muốn làm chứ, chẳng phải là vì người phụ nữ Lý Tuyền đó tự mình làm chủ hay sao.


Mặc dù sau đó tôi cũng đã suy nghĩ, hương vị đó mới tuyệt làm sao.

“Làm sao anh cứ giận chị Tuyền mãi vậy? Đúng, chuyện của nhà Ngô Thiến này đều là do chị ấy muốn giúp đỡ nên mới khiến chúng ta vướng vào chuyện này, nhưng bây giờ chuyện này đã được giải quyết, anh xem sao anh vẫn còn không quan tâm gì đến chị Tuyền thế.

Như thế có phải hơi nhỏ nhen rồi không?”
Gì cơ? Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại, thì ra không phải là chuyện mà tôi và Lý Tuyền đã làm trong con hẻm đó.

Chết tiệt, cứ nghĩ đến là phần thân dưới lại cứng đến đau nhói cả lên.

“Thế nào gọi là nhỏ nhen hả, cậu không thấy chính chị ấy đang tránh tôi sao?! Thôi được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa, trong lòng tôi tự có chừng mực.

Cậu nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn phải dậy sớm lên máy bay nữa.

Mẹ nhà cậu bớt ngáy đi cho tôi cái!”
“Ớ, anh Địch, tiếng ngáy có phải em muốn kiểm soát là kiểm soát được đâu, sao anh lại có thể ghét bỏ em như vậy hả, anh nói đi…” Trằn trọc cả đêm, Uy Tử thật sự càng ngày càng ngáy to hơn, tôi không ngủ được, lật qua lật lại cứ ngỡ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lý Tuyền đang ở ngay trước mắt mình, có thể dùng miệng cắn được ngay.

Còn cả bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm đó nữa, nhẹ nhàng mơn trớn trên phần thân dưới của tôi, thật là thoải mái.

Những làn sóng bên trong chiếc áo vest trắng nõn, và cảm giác tay đưa lên sờ nắn, đừng nói nó tuyệt vời đến như thế nào.

“Ê, anh Địch, anh đang sờ soạng cái gì vậy?!”
Giọng của Uy Tử đánh thức tôi, khi tôi mở mắt ra, tay tôi đang đặt trên mông cậu ta.

“Chết tiệt!”
Tôi đột nhiên tỉnh dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt, vờ như không nghe thấy tiếng tru tréo như chó sói của Uy Tử.

Vừa mới tắm rửa xong thì chuông cửa vang lên.

Uy Tử ra mở cửa, LýTuyền vẫn trong bộ đồ bó màu đen quấn chặt, không còn là khung cảnh của ngày hôm qua nữa.

“Chị Tuyền ơi, em nói chị nghe, vừa rồi anh Địch mới nằm mơ làʍ ŧìиɦ, nắn mông em rồi ra sức kêu rên, cũng không rõ là mơ thấy ai nữa…”
“Bốp!”
Tôi ném thẳng chiếc khăn mà mình đã lau mặt lên đầu Uy Tử khiến cậu ta ngậm tăm miệng lại.

“Anh Địch, anh làm gì vậy! Anh dám làm mà không dám để em nói à.

Anh có biết em bị anh sàm sỡ kinh khủng thế nào không?!”
Tôi nhìn Uy Tử chằm chằm, thật muốn xé toạc miệng cậu ta ra.

Nhưng khi tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Tuyền có chút kỳ lạ.

Chết tiệt, không phải chị ta nhận ra là hôm qua mình đã mơ thấy chị ta đấy chứ… “Thu dọn đồ đạc nhanh lên, còn đi bắt máy bay, nếu để lỡ…chết tiệt…thì tự mình mua vé rồi ngồi chuyến tàu sau nhá!”
Tôi vừa càu nhàu vừa thu dọn đồ đạc.

Xuống dưới nhà thì trời đã hửng sáng.

Ngô Thiến đang đứng ở cửa đợi chúng tôi, sau lưng là ông chồng Cát Quân dính chặt lấy cô ta, cứ như sợ cô ta ngã không bằng.


“Còn sớm như vậy, mọi người ra ngoài bắt xe cũng không tiện, để tôi tiễn mọi người một đoạn.


Ngô Thiến ra hiệu cho chồng mình đưa cho tôi những gì đang cầm trên tay: “Đây là một ít đặc sản tôi mang đến cho em gái tôi, đương nhiên cũng có phần của cậu.


Tôi suy nghĩ một chút rồi nhận lấy.

Dù sao trở về cũng phải gặp cô em gái kia của cô ta.

“Thiến à, anh đưa họ đi là được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi.


Cát Quân trông có vẻ lo lắng, nhưng Ngô Thiến lắc đầu: “Cơ thể của em, em tự mình biết rõ, anh không cần lo lắng.

Lát nữa có người đến đàm phán việc cho thuê khách sạn, anh giúp em đón tiếp họ.


Cát Quân miễn cưỡng quay lại.

Chúng tôi cũng không có gì để nói, cùng nhau lên xe, Ngô Thiến đang định lên ghế lái, tôi lôi phắt chị ta ra, để chị ta ngồi bên ghế phụ.

“Chờ một chút, cô bị đau cơ tim, nhỡ đâu khiến cho cả người cả xe lật hết xuống mương thì chúng tôi lỗ lớn đó.


Ngô Thiến mỉm cười, biết rằng tôi cố tình nói điều này, nên cũng không so đo với tôi.

Dù sao không phải chị ta chỉ muốn trốn tránh chồng chịta nói với tôi về em gái của chị ta thôi sao? Hầy, thực sự coi tôi là kẻ nhỏ mọn à, nghĩ tôi sẽ làm gì em gái chị ta chắc? “Ngô Địch, chuyện này, muốn trách thì trách tôi không biết nghĩ, đã hồ đồ gây ra chuyện như vậy.

Hi vọng cậu trở về đừng làm khó em gái Ngô Lợi của tôi.


Tôi không lên tiếng, nhìn vào gương phản quang, thấy vẻ mặt của Ngô Thiến có chút xấu hổ.

Nhưng cũng chỉ khoảnh khắc đó thôi, vẻ mặt của chị ta lại bình tĩnh trở lại.

“Con bé cũng chỉ là nghe theo sự xui khiến của tổng giám đốc ở cái công ty đó, một người phụ nữ tên là Lâm Hải.

Tôi nói cho cậu chuyện này, có thể đổi lại sự bình an của em gái tôi rồi chứ?”