Bậc Thầy Chia Tay

Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề






Mặc dù phong cảnh trước mắt rất tươi đẹp nhưng xung quanh toàn là cảnh sát, còn có tiếng còi hú của xe cảnh sát, tôi thực sự không dám suy nghĩ linh tinh.

“Đi thôi, anh Ngô Địch à, chúng ta đi đến nơi không có người nào.


Quan trọng là Lý Tuyền còn ngọt ngào làm nũng bên tai tôi nữa.

Tôi thấy anh chàng cảnh sát ho khan lúc nãy mặt mày xanh mét rồi.

Thực ra trong lòng tôi có chút vui vẻ, hiếm khi Lý Tuyền chủ động như vậy.

Nhưng mà cơ thể tôi rất thành thật lui về phía sau.

Lý Tuyền chủ động như vậy chắc chắn là có vấn đề.

Đợi Lý Tuyền kéo tôi đến một góc không người, lập tức buông tay tôi ra, bộ ngực đầy đặn cũng không còn cọ sát nữa.

Trong lòng mất mát nhưng tôi không thể nói ra, chỉ có thể liếc mắt nhìn.

“Này, còn nhìn nữa?”
Lý Tuyền hét lên một tiếng.

Được rồi, quay về hiện thực thôi.

“Nhìn gì chứ, ông đây chọn bừa một người để ngủ cùng cũng đẹp hơn chị.



Vừa mới cãi nhau với chị ấy, giờ bị hét như vậy tôi cũng không nhịn được cãi lại, nhưng lời vừa nói ra liền hối hận.

Vì tôi thấy Lý Tuyền nhìn tôi cười kỳ quái.

Mỗi lần chị ấy nhìn tôi như vậy nhất định là nghĩ ra cách gì mới chơi xỏ tôi.

“Thật vậy sao?”
Lý Tuyền kéo kéo quai áo, quai áo ba lỗ lỏng lẻo trễ hẳn xuống một bên.

Nửa bộ ngực lộ ra, Lý Tuyền khom người về trước khẽ đung đưa.

Bầu ngực trắng nõm, núʍ ѵú hồng hào, tôi nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.

Chết tiệt, lâu như vậy tôi không động vào phụ nữ, giờ Lý Tuyền làm thế này đúng là muốn lấy mạng tôi mà.

“Lý Tuyền, mẹ kiếp, chị đừng có mà ép tôi.

Đừng tưởng tôi không dám làm gì chị.


Máu toàn thân sôi trào, tôi đẩy Lý Tuyền vào tường, áp sát mặt vào cổ chị ấy, ngửi mùi dầu gội đầu thoang thoảng trên mái tóc buông xõa của chị ấy.

Lấy bản lĩnh của Lý Tuyền có thể lập tức đẩy tôi ra, nhưng chị ấy không chút phản kháng, còn cọ sát đầu ngực vào người tôi.

Bàn tay nhỏ bé từ từ men xuống, vuốt ve từ ngực đến thân dưới đang cương cứng của tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, khiến lí trí tôi tan vỡ.

Xe cảnh sát đỗ ngay ở lỗi rẽ vào hẻm nhỏ, tôi cố gắng áp chế máu đang cuồn suộn sôi trào, nhắc nhở bản thân không được kích động.

Nhưng Lý Tuyền lại được đà lấn tới, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ tôi.

Cơ thể như muốn nổ tung, sợi dây lý trí trong tôi đứt đoạn.

Tôi không quan tâm trước mặt là Lý Tuyền hay Trương Tuyền nữa, chỉ thấy bộ ngực trắng nõn đung đưa qua lại.

Tôi giơ tay lên nắm, xúc cảm mềm mại như kẹo bông gòn vậy, khiến người ta không nhịn được muốn cắn.

Tôi cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, nhưng chẳng đợi tôi cởi bỏ hết chướng ngại vật, thân dưới của tôi chợt lạnh lẽo.

Hơi tỉnh táo lại, tôi cúi đầu nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy nó vuốt ve.

Lý Tuyền rất điêu luyện, ngón tay linh hoạt ma sát trên dưới, lại nhẹ nhàng xoa nắn hai viên bi, tốc độ tay vừa phải.

Cảm giác cả người tôi lại nhanh chóng rơi vào một ngọn lửa, mà ở giữa đám lửa ấy là khuôn mặt đỏ hồng của Lý Tuyền.

Chị ấy thậm chí còn không dám nhìn tôi, chỉ quay đầu qua một bên, ngón tay không ngừng vuốt ve thân dưới tôi, giống như không biết bản thân đang đốt lửa.

Mà dáng vẻ này của chị ấy quyến rũ muốn chết.


Lý Tuyền không còn áo giáp cứng rắn đúng là một báu vật trí mạng.

“Nhanh lên chút.


Tôi đã nhận ra bản thân mình có điểm không thích hợp nhưng không có thời gian đào sâu suy nghĩ.

Tôi mặc kệ máu toàn thân chi phối hành động của mình, chỉ có thể vùi đầu thật sâu vào ngực Lý Tuyền, hút lấy tất cả ngọt ngào của chị ấy, thúc giục chị ấy.

Lúc tôi nói chuyện thân thể Lý Tuyền run nhè nhẹ, nhưng vẫn đẩy nhanh tốc độ tay.

“Tay tôi đau rồi, cậu ra nhanh lên đi.


Rõ ràng Lý Tuyền đang oán trách nhưng nghe vào tai tôi, cộng thêm hơi nóng trong miệng chị ấy lại giống như đang làm nũng vậy.

Dây cung trong đầu phụt đứt, tôi run rẩy một trận sau đó dựa trên vai chị ấy thở dốc.

Lý trí từ từ trở về, Lý Tuyền nhanh chóng kéo khóa quần tôi lên, sau đó giơ tay vỗ vào mặt tôi mấy cái.

“Không muốn để Bành Uy nhìn thấy dáng vẻ mất mặt này thì cậu tỉnh táo lên đi.

Thuốc mà Ngô Thiến cho cậu uống có vấn đề.


Hóa ra là thế, tôi biết mà, sao tôi có thể không kiềm chế được bản thân như thế chứ.

Dù sao thì mấy năm qua tôi cũng thấy không ít phụ nữ, sao có thể không biết kiềm chế như vậy chứ.

Dáng vẻ kích động vừa nãy căn bản không giống tôi bình thường.

Ngô Thiến đúng là điên rồi, hạ thuốc nặng như vậy là thật sự muốn cắm sừng chồng mình à? Tôi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ về chuyện Ngô Thiến.

Nhưng còn chưa nghĩ ra lại thấy giọng nói lạnh lẽo của Lý Tuyền vang lên.

“Lần này là tôi kéo cậu xuống nước, chuyện vừa nãy coi như đền bù cho cậu.


Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy mặt Lý Tuyền đã không còn đỏ bừng như lúc nãy.

Nghĩ lại cảnh vừa rồi tôi lại thấy xấu hổ, cơn nóng vừa nãy cũng sớm biến mất.

“Cho dù thuốc có vấn đền cũng không cần chị tự mình giải quyết mà.


Nếu không nhịn được đè chị ra làm thì chỉ có chị là người chịu thiệt thôi.

Cho dù mấy năm nay Lý Tuyền hợp tác với tôi làm nghề này, trên giường thấy không ít đàn ông nhưng đều là diễn kịch, chưa từng làm thật.

Lần này chị ấy vì tôi mà làm vậy, trong lòng tôi vẫn có chút không thoải mái.


Tôi còn đang suy nghĩ, Lý Tuyền chợt nói: “Được rồi, tôi về trước tắm rửa đây.


Đợi chị ấy chỉnh xong quần áo liền xoay người trở về.

Tôi thấy chị ấy nắm chặt tay, trong đó vẫn còn chất lỏng màu trắng.

Chết tiệt…cái đấy tôi vừa mới bắn… Mẹ kiếp, về sau sẽ khó xử rồi.

Còn về phần Ngô Thiến, thuốc mạnh như vậy chị ấy cũng không dễ mà có được, xem ra mọi chuyện không đơn giản đâu.

“Bành Uy, giúp tôi điều tra Ngô Thiến.

Tôi nhớ trước kia chị ấy nói em gái giới thiệu chúng ta cho chị ấy.

Điều tra từ phía người em đó đi.


Hình như Bành Uy vẫn còn ở trong khách sạn, tôi nghe thấy tiếng khóc của Ngô Thiến trong điện thoại.

“Anh Địch, còn điều tra làm gì nữa, vụ này không phải xong rồi à?”
Tiếng khóc ở đầu dây bên kia càng ngày càng xa.

Bành Uy vì tránh nghi ngờ nên chắc đã đi ra chỗ khác nói chuyện.

Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với cậu ấy.

Nếu Bành Uy biết Lý Tuyền giải quyết nhu cầu sinh lí giúp tôi nhất định sẽ trở mặt.

“Được rồi, bảo cậu điều tra thì cậu cứ điều tra đi.

Chơi mấy ngày rồi nên không muốn làm việc nữa đúng không?”
“Không phải đâu anh Địch, em không có ý đó, giờ em sẽ đi tra ngay.


Bành Uy cúp điện thoại, tôi thấy cảnh sát đang áp giải Cát Văn đi ra khỏi ngõ nhỏ, cậu ta còn đang khóc.

Trong lòng suy nghĩ một chút, tôi vẫn rút điện thoại gọi cho Ân Cầm.