Bậc Thầy Chia Tay

Chương 52: Bỏ Thuốc






Hóa ra là Bành Uy báo cảnh sát, lúc đi qua thông đạo Lý Tuyền đã nhắn tin cho cậu ấy.

Không ngờ chị ấy không cần nhìn điện thoại cũng có thể nhắn tin.

“Không sao.


Trong lòng tôi buồn bực, quay đầu nhìn chị ấy nhỏ giọng nói.

“Chị thật là, bảo Bành Uy báo cảnh sát mà không nghĩ đến chúng tôi à.

Chị cũng biết trên tay chúng tôi cũng từng dính máu mà.


Lý Tuyền trợn mắt nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười.

“Lúc nãy cậu rất thoải mái ôm tôi, còn bảo tôi là người phụ nữ của cậu cơ mà.

Bây giờ sốt ruột rồi à?”
Người phụ nữ này mang thù thật, còn nhớ vừa nãy tôi ôm chị ấy một chút nữa.

“Đừng đùa giỡn với tôi, tôi bị bắt chị vui lắm à?”
Trước mặt Lý Tuyền, tôi luôn không kìm nén được cảm xúc.

Nhìn vẻ mặt hả hê của chị ấy, trán tôi nổi gân xanh.

“Ai ya, anh Địch yên tâm đi.

Chị Tuyền sẽ không làm hại chúng ta đâu.



Bành Uy không biết dịch qua đây từ lúc nào, khoác tay lên vai tôi, dáng vẻ chẳng có gì căng thẳng cả.

Thì ra chỉ có ông chủ trên danh nghĩa như tôi tốn công lo nghĩ thôi.

“Này, đội trưởng Lý, bắt được người rồi.


Một người đàn ông đang hét vào bộ đàm bước qua đây.

Người đó mặc áo chống đạn, thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người là con tin à, không sao chứ?”
Con tin? Tôi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng Bành Uy bên cạnh đã gào khóc.

“Chú cảnh sát ơi, vất vả cho chú rồi.

Nếu không phải các chú tới, bạn học cháu có lẽ không ra được ngoài.

Thật sự cảm ơn các chú, chúng cháu không quen thuộc nơi này, đắc tội với đại ca ở đây, nguy hiểm quá.


Ồ, Bành Uy diễn kịch tốt như thế từ khi nào vậy? Tôi không nói gì, nhìn cậu ấy biểu diễn.

Cảnh sát cũng không hỏi tiếp, quay đầu vẫy tay với người sau lưng.

“Cẩn thận một chút, dẫn người lên xe đi.

Làm phiền mọi người về đồn một chuyến lấy lời khai.


Lý Tuyền gật đầu đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua người Cát Văn bị bắt thì dừng lại một chút.

“Hãy thấy may mắn vì khẩu súng trên người cậu là giả.


Người khác không nghe thấy chị ấy nói, chỉ có tôi đi đằng sau mới nghe không sót một từ.

Súng giả sao? Nếu vậy Cát Văn vẫn còn cơ hội lật mình, sẽ không bị kết án tử hình.

Thảo nào nhiều người đuổi theo như vậy nhưng cậu ta không nổ súng ngăn cản.

Nhưng vẻ mặt Cát Văn cũng chẳng cảm kích.

Cậu ta không nhìn Lý Tuyền mà quay đầu trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Không phải tôi báo cảnh sát mà, nỗi oan này lại là tôi phải chịu à.

Lên xe cảnh sát, dù sao cảnh sát cũng ở đây, không tiện nói chuyện.

Lý Tuyền vùi đầu gửi tin nhắn vào nhóm chat cho chúng tôi.

Trong nhóm wechat chỉ có tôi, Bành Uy và Lý Tuyền.

“Tới đồn công an thống nhất lời khai, chúng ta muốn giúp bà chủ khách sạn tìm con trai.

Nghe nói Cát Văn ở đây nên đến, không ngờ cậu ta lại buôn ma túy.

Chúng ta giả vờ làm người mua để Bành Uy báo cảnh sát.


Nói như vậy thật giả lẫn lộn, sẽ không bị phát hiện là đang nói dối.

“Cát Văn cứ thế bị chúng ta tống vào tù? Ban đầu định đến tìm người nhưng giờ lại tống người vào tù.

Lúc về khách sạn phải ăn nói thế nào với Ngô Thiến và Cát Quân đây?”

Trong lòng tôi lo lắng một chuyện hơn.

Dù sao thì Cát Văn cũng có thế lực ở đây, bây giờ chúng tôi đắc tội cậu ta rồi, đợi ra khỏi đồn cảnh sát kiểu gì cũng sẽ có người đến gây chuyện.

Mọi người chưa kịp nhắn lại vào nhóm thì đã đến đồn cảnh sát.

“Mau đi thôi.


Một cảnh sát đi trước dẫn chúng tôi đến một phòng nhỏ.

Nói thật đây là lần đầu tiên tôi đến đồn cảnh sát, không khỏi có chút hoảng hốt.

Chúng tôi khai theo những gì Lý Tuyền đã dặn.

Cục cảnh sát khó khăn lắm mới kết thúc một vụ án lớn như vậy, mọi người vội vàng đi thẩm vấn mấy người bị bắt, không có nhiều thời gian quan tâm đến chúng tôi.

“Đi thôi, không còn chuyện của chúng ta nữa.


Nếu có thể thì nhanh chóng rời khỏi đây, tôi nhìn người đến người đi trong đồn cảnh sát, trong lòng không yên.

Lý Tuyền vừa muốn nói gì đó, một cảnh sát bên cạnh đã chửi ầm lên với điện thoại.

“Mẹ kiếp, không nói thì cậu không biết hỏi à.

Bắt được cả người với hàng mà cậu còn không hỏi được gì.


Vừa nghe cũng biết đang nói đến thằng nhóc Cát Văn.

Lý Tuyền đứng lại nói: “Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.

Nghĩ cách giúp Cát Văn giảm hai năm tù đi.


Tôi đau đầu, nhìn chằm chằm Lý Tuyền, trong lòng không nhịn được tức giận.

“Chị à, chị còn không biết xấu hổ nói giúp cậu ta.

Là chị đưa người ta vào tù đấy, còn chuyện giảm án.

Mẹ nó, tôi cũng không phải cục trưởng cục cảnh sát, giúp cậu ta giảm hai năm tù kiểu gì chứ?”
Lý Tuyền thấy tôi tức giận thì im lặng không nói gì, quay đầu đi.

“Anh Địch, anh tức giận với chị Tuyền làm gì chứ, chị ấy chỉ thấy bà chủ khách sạn đáng thương thôi mà.


Mẹ kiếp, bọn họ đều đáng thương còn tôi đáng bị như này à.

Tôi trừng mắt nhìn Bành Uy, cậu ấy rụt cổ không nói gì nữa.

“Đi thôi, mẹ nó bực mình thật.

Về thu dọn hành lí quay lại phòng làm việc.


Mẹ kiếp, ông đây không quan tâm được thì mặc kệ thôi.

Mắt không thấy tâm không phiền, về thôi.

Bành Uy đi sau tôi, tôi mặc kệ cậu ấy, gọi xe nhanh chóng đi về.


“Này, sao lại về một mình thế?”
Ông chủ Cát Quân đang xem báo ở cửa, ánh mắt kì quái nhìn phía sau tôi.

Lúc này tôi cũng bình tĩnh lại, chỉ nói: “Tôi không thoải mái nên về trước.


Nói có lệ một câu rồi tôi về phòng.

Tôi xách vali ra thu dọn quần áo giày dép.

Bên kia chắc chắn rất lạnh, phải mang theo áo khoác.

Bây giờ dính đến cảnh sát rồi, không thể tiếp tục ở đây nữa.

Còn Lý Tuyền muốn làm gì thì kệ chị ấy.

“Bành Uy này, tôi nói cho cậu biết.

Tôi đang thu dọn đồ đạc rồi, nếu cậu muốn về cùng thì tôi sẽ đợi cậu.

Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ mua vé máy bay quay về trong hôm nay luôn.


Gửi tin nhắn thoại xong tôi mới nhớ ra, nhóm chat của chúng tôi có cả Lý Tuyền mà.

Muốn thu hồi tin nhắn nhưng không kịp.

Mà sợ cái gì? Chị ấy biết thì sao chứ, chuyện này chị ấy giấu tôi và Bành Uy từ đầu đến cuối.

Nếu không nói rõ chuyện chị ấy đẩy mọi người vào hố lửa, sau này không biết chị ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nói thì cũng nói rồi, tôi buồn bực ngồi xuống giường, cầm lấy cốc nước trên bàn uống từng ngụm lớn.

Đợi tôi bình tĩnh lại, vừa muốn lén hỏi Bành Uy xem cậu ấy và Lý Tuyền đang ở đâu, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cửa phòng tắm từ từ mở ra.

Một người phụ nữ choàng khăn tắm bước ra.

Không phải chứ, khách sạn còn cung cấp dịch vụ đặc biệt à? Cát Quân không thật thà chút nào.

Còn đang nghĩ ngợi, đợi người phụ nữ đó đến gần, vừa nhìn thấy mặt cô ta tôi lập tức lui về sau một bước.

“Chị Thiến, chị làm gì vậy?”
Ngô Thiến mỉm cười, mái tóc ẩm ướt buông xõa trên vai, dù tôi biết đó là tóc giả.

“Cậu nói xem tôi định làm gì?”
Ngô Thiến bước từng bước về phía tôi, càng ngày đầu óc tôi càng choáng váng.

Mẹ kiếp, Ngô Thiến bỏ thuốc vào ly nước à?