Bậc Thầy Chia Tay

Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục






Mới sáng sớm đã có tiếng gõ cửa, Ân Cầm dẫn người vào nhà, phía sau là một ông lão và một cô gái tuổi không lớn lắm.

Cô gái trang điểm đậm, mặc chiếc áo hở rốn và váy ngắn, tóc uốn lượn sóng, miệng ngâm một điếu thuốc, từng sợi tóc đều lộ ra hương vị phong trần.

Mặc dù đã xem qua ảnh nhưng nhìn thật lâu tôi mới nhận ra đây là cháu gái ông lão.

Bởi vì cô bé bây giờ cùng với tấm ảnh mặc sơ mi trắng dịu dàng yên tĩnh đúng là khác xa nhau.

“Là cậu, là cậu phải không? Không phải cậu nói sẽ cứu cháu gái tôi sao?”
Ông lão vừa thấy tôi liền xông lên nắm chặt cổ áo tôi, vẻ mặt thê lương, nước miếng phun như mưa vào mặt tôi.

Trong lòng tôi buồn bực, bị ông ấy làm cho mơ hồ.

Không phải bây giờ Ân Cầm đã cứu bọn họ ra rồi sao, lại có chuyện gì nữa? Hơn nữa Ân Cầm cũng không ngăn cản, nếu không phải Bành Uy kéo ông ấy ra thì chắc tôi cũng bị bóp chết.

Ông lão bị ngã lăn ra đất nhưng cháu gái ông ấy cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, chẳng thèm đỡ dậy.

Không đúng, tôi nhìn ông lão nằm trên đất khóc lớn và dáng vẻ lạnh lùng của cô cháu, trong lòng ngày càng bất an.

“Làm tổn thương ông và cháu gái ông không phải chúng tôi mà là Nhiếp Huy, ông phải hiểu rõ điều ấy.



Ân Cầm ngồi trên sofa đột nhiên nói chuyện, sau đó ra hiệu cho đàn em cô ta đỡ ông ấy dậy.

Tôi nhìn Ân Cầm, cô ta đưa cho tôi một tập tài liệu.

“Trong đây là tất cả những chuyện ông lão và cháu gái ông ấy đã trải qua.

Cậu xem sẽ rõ, tôi chỉ giúp cậu mang người về, còn những chuyện khác cậu phải dựa vào bản thân rồi.


Nói xong Ân cầm liền dẫn người rời đi.

Nhìn thấy những người đó rời đi, cháu gái ông lão uể oải ngồi xuống ghế sofa, cô dập tàn thuốc xuống bàn, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng ông lão lại lao đến bên cạnh kéo tay cô bé.

“Nhân Nhân, chúng ta về nhà đi.

Quên hết những chuyện đó đi, cùng ông nội bắt đầu lại.


Nhưng cô bé cũng chẳng thèm mở mắt, mặc kệ ông lão lôi kéo giống như chết rồi vậy.

Tay tôi run lên mở tập tài liệu, bên trong có ảnh kèm lời giải thích.

Xem từng chút một, cuối cùng tôi không thể xem tiếp những tấm ảnh này nữa, khép tài liệu hít mạnh một hơi tôi ngồi thẫn thờ trên sofa.

Sau khi Nhân Nhân dùng điện thoại phanh phui việc cưỡng chế phá dỡ, ngày hôm sau đàn em Nhiếp Huy liền tra ra được vị trí của cô bé thông qua điện thoại mà cô dùng.

Sau khi điều tra rõ thân thế cô bọn chúng liền bắt cóc.

Lẽ ra sau khi bọn chúng chơi đùa xong sẽ gϊếŧ cô bé nhưng còn chưa kịp làm gì thì tôi và Lý Tuyền đã tải đoạn video ông lão lên mạng.

Mặc dù khuôn mặt ông đã được làm mờ nhưng bọn Nhiếp Huy vừa nghe liền biết là ai.

Đương nhiên là chúng sẽ lấy cô bé ra trừng trị, ban đầu ông ấy không muốn khai man nhưng thủ đoạn của Nhiếp Huy tàn nhẫn, ông ấy chỉ đành nghe theo.

“Chính là do các cậu, nếu không sao Nhân Nhân của tôi lại thành ra thế này chứ?”
Ông lão khóc nức nở, mà cô cháu gái nằm trên sofa vẫn không có phản ứng, chỉ là thân thể cô bé run nhè nhẹ.

Cô bé nhất định là nhớ tới những ngày đêm khủng khiếp đó.

Nhiếp Huy vì muốn ông nội cô khuất phục, cô giúp gã khai man mà trói cô và một căn phòng tối cho đàn em của gã luân phiên cưỡиɠ ɦϊếp.

Ông nội cô bị giam ở phòng bên cạnh, sau hai đêm không nghỉ không ngủ ông nội cô đồng ý rồi nhưng bọn chúng vẫn không dừng lại, chỉ muốn tìm niềm vui.


Nhân Nhân vốn dĩ chỉ muốn thay đổi sự thối nát của xã hội nhưng cuối cùng lại bị sự thối nát ấy nhấn chìm.

Sau khi cô khai man, Nhiếp Huy ném cô đến quán bar của gã làm tiếp rượu, tiếp tục uy hiếp ông nội làm chứng.

Ân Cầm chỉ có thể nhân lúc ông lão đến thăm cháu gái cứu bọn họ ra.

“Thật xin lỗi.


Tôi cúi người thật sâu xin lỗi một già một trẻ trên sofa.

Mới bắt đầu chỉ một lòng muốn đấu lại Nhiếp Huy, không ngờ lại khiến một cô bé bị hủy hoại hoàn toàn.

Không ai quan tâm đến tôi, ngay cả Bành Uy xem xong tài liệu cũng không còn tâm trạng cười đùa nữa.

Giờ phút này tôi thật sự cảm thấy bất lực cùng phẫn nộ.

Tại sao bọn chúng có thể ngang ngược đến như vậy.

Tại sao người tốt luôn bị tổn thương còn kẻ ác lại nắm giữ toàn bộ quyền lực và tài phú.

Tôi nắm chặt tay vẫn không đứng dậy nhưng lại có một bàn tay đến đỡ lưng tôi.

“Được rồi, chúng ta đều không muốn như vậy.

Điều quan trọng nhất bây giờ là đối phó bọn họ thế nào.


Lý Tuyền kéo tôi sang một bên sau đó nhìn ông lão hỏi.

“Ông ơi, ông còn nhận ra chúng cháu không?”
Lý Tuyền kéo nhẹ ông lão, sau đó dìu ông ấy ngồi xuống.

Nhưng ông lão cũng chẳng cảm kích, còn đẩy chị ấy ra.

“Đừng giả làm người tốt, nói đi, lần này mấy người lại muốn thế nào?”
Ông lão hung ác nhìn chúng tôi, trong lòng ông ấy có bao nhiêu đau đớn tôi đều thấy rõ.

“Ông ơi, những chuyện ông và Nhân Nhân gặp phải là điều bọn cháu không muốn thấy nhất.

Nhưng ít ra hai người cũng vẫn còn sống, còn sống là còn hi vọng không phải sao?”
Nghe xong Lý Tuyền nói, tôi thấy cô bé đột nhiên cựa quậy, sau đó từ từ mở mắt.

Nước mắt cứ thế chảy xuống, làm đôi mắt chuốt mascara của cô bé nhòe thành một vệt đen.


“Thật sự vẫn còn hi vọng sao?”
Cô bé ngửa đầu thẫn thờ nhìn trần nhà.

Lý Tuyền nở nụ cười nhưng tôi thấy chị ấy rưng rưng nước mắt.

Chị ấy bước qua, ôm lấy đầu cô bé.

“Lúc bố chị bị người ta dùng dao chém chết trước mặt chị, mẹ chị bị người ta thay nhau cưỡиɠ ɦϊếp chị đã nghĩ cả đời này chị sẽ sống trong địa ngục, không thể bước ra ngoài.


Tôi và Bành Uy sửng sốt nhưng không dám mở miệng hỏi.

“Nhưng chị vẫn có thể leo ra ngoài, đôi khi điều đau khổ nhất không phải là những người đã chết mà là những người vẫn còn sống.


“Bởi vì chúng ta phải đòi lại công bằng cho những người đã chết.


Lý Tuyền quay lưng vào chúng tôi, tôi không nhìn thấy sắc mặt chị ấy, chỉ nghe thấy giọng nói chị ấy kiên định chưa từng có.

Nhưng chuyện như vậy tại sao trước đây chúng tôi chưa từng nghe thấy.

Lý Tuyền thật sự đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy sao? “Em đã từng thử, nhưng không đẩy ngã được chúng, không thể đẩy ngã chúng.


Nhân Nhân cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ở địa ngục càng tốt, chỉ cần không hướng về chính nghĩa nữa.


Tôi nắm chặt tay, nếu đổi lại là tôi, tôi là một cô bé đã trải qua những chuyện như vậy, còn có thể tin bản thân, tin thế giới này sao? “Rất khó đẩy ngã bọn chúng, rất khó lật đổ những người như chúng.


“Nhưng mà cũng không phải không có hi vọng.