Bậc Thầy Chia Tay

Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ






Lúc này tôi mới thật sự luống cuống, thấy Bành Uy nhân cơ hội đánh nhau với hắn, tôi vội vàng kiểm tra vết thương của Lý Tuyền.

Chị ấy khẽ mở mắt, hai tay đè chặt bụng, thỉnh thoảng lại có máu rỉ ra.

“Đi mau.


Chuyện này rất cấp bách, sau khi Bành Uy đá bay súng trong tay Tăng Dũng thì hai người lao vào đánh nhau.

Nhưng tiếng động lớn như thế, người trong nhà máy sẽ nhanh chóng chạy đến, tới lúc đó chúng tôi sẽ không đi được.

Tôi đỡ Lý Tuyền đi về phía cửa mà tôi và Bành Uy vừa vào nhưng đi được hai bước liền thấy cửa đã bị khóa.

“Đi bên này.


Lý Tuyền đột nhiên chỉ tay về phía cái giá sắt mà tôi và Bành Uy vừa nấp.

Hóa ra chị ấy đi ra từ đây, thế sao ban nãy không gọi hai người chúng tôi một tiếng.

Chị ấy ở nhà máy lâu như vậy để làm gì chứ? Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ không có thời gian, Lý Tuyền bị trúng đạn, phải nhau chóng đưa chị ấy tới bệnh viện.

Đi theo lối Lý Tuyền chỉ dẫn, tôi mới phát hiện phía sau nhà máy sắt thép là một mảnh ruộng.

Không cần nhìn kĩ tôi cũng nhận ra đây là cây thuốc phiện.

“Bọn chúng không phải bán sắt thép mà là buôn thuốc phiện, chúng ta đấu không lại chúng nên mới bảo cậu báo cho Ân Cầm.



Lý Tuyền yếu ớt dựa vào vai tôi, sắc mặt ngày càng trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Thấy thế tôi cũng ổn định lại tâm trạng, bây giờ hoảng loạn cũng không làm được gì.

“Tôi đã gửi tin nhắn cho Ân Cầm, nhưng có khi cô ta đã biết trước nơi này có vấn đề.

Bảo chúng ta tới đây vì muốn lợi dụng chúng ta cũng nên.


Tay tôi run rẩy, vừa bước nhanh vừa nói ra suy nghĩ của mình.

Lý Tuyền muốn để tôi báo cho Ân Cầm vì chúng tôi biết cô ta cũng là người trong xã hội đen, nếu không cô ta đã chẳng có nhiều đàn em mang súng như vậy.

Nhưng càng thế này càng chứng minh cô ta không thể nào giúp chúng tôi một cách vô cớ được.

“Yên tâm đi, cố gắng một chút, cô ta nhất định sẽ đến cứu chúng ta.


Giọng nói Lý Tuyền khẳng định.

Đi theo Lý Tuyền chỉ dẫn, chúng tôi nhanh chóng đến cửa chính nhà xưởng, lẽ ra nơi này phải được canh phòng cẩn mật mới đúng, nhưng ở đây lại không có một bóng người.

Trong lòng tôi vui mừng, thầm nghĩ lần này được cứu rồi, dìu Lý Tuyền chạy về phía cửa.

Không ngờ vừa đi được hai bước, Tăng Dũng đã dẫn người chặn ở cửa.

Hơn nữa, hắn đang chĩa thẳng súng vào Bành Uy.

“Chạy đi, thử chạy nữa đi?”
Ánh mắt Tăng Dũng ác độc, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể nổ súng.

Bành Uy đứng thẳng không chút sợ sệt, chỉ lo lắng nhìn Lý Tuyền.

“Mày muốn thế nào?”
Vết thương của Lý Tuyền không thể tiếp tục kéo dài, bọn chúng cũng sẽ không để cho chúng tôi rời đi, không bằng hỏi thẳng chúng.

Tăng Dũng vươn tay trái lau máu trên khóe miệng, tay phải cầm súng chĩa thẳng vào trán Bành Uy.

“Không nói đến việc chúng mày đánh anh em của tao, chỉ riêng đồ mà người phụ nữ này mang đi cũng đủ để chúng mày chết mấy lần rồi.


Đến giờ phút này tôi mới hiểu, bọn chúng nói không phải hàng hóa mà là thuốc phiện.

Đàn em của Nhiếp Huy ở nhà máy để buôn lậu thuốc phiện, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu khiến lòng bàn tay tôi căng cứng.

Cứ vậy chúng tôi càng khó lật đổ hắn.

Nhưng cũng may ít nhất thì chúng tôi cũng có bằng chứng để lật đổ bọn chúng.

“Đưa đồ đây cho tao.


Tăng Dũng nói với Lý Tuyền, nhưng chị ấy mất quá nhiều máu, sắp hôn mê rồi.

Tôi vỗ nhẹ khuôn mặt muốn gọi chị ấy dậy nhưng lại nghe thấy tiếng súng.


Tiếng hét thảm thiết của Bành Uy truyền tới.

“Bành Uy!”
Tôi quay đầu nhìn, thấy cậu ấy bị bắn một phát súng vào bắp chân.

“Tao không có nhiều thời gian, tao nhắc lại lần cuối, đưa đồ ra đây.


Vẻ mặt Tăng Dũng lạnh lùng, thuần thục lên đạn, một lần nữa chĩa súng vào trán Bành Uy.

“Đưa cho hắn.


Lý Tuyền bị tiếng súng đánh thức, lấy một bao bột màu trắng từ trong ngực ra.

Số thuốc phiện này Lý Tuyền định mang ra ngoài làm bằng chứng.

Nhưng hai người bọn họ đều đang bị thương, hơn nữa dù giao đồ ra, Tăng Dũng cũng sẽ không tha cho chúng tôi.

Vì chúng chỉ tin tưởng người chết.

Chỉ có người chết thì bí mật mới được chôn vùi.

“Đồ có thể cho mày, nhưng phải để bọn tao đi.


Tôi vẫn đang cố gắng kéo dài thời gian.

“Ồ, mày cảm thấy bản thân có tư cách bàn điều kiện với tao à?”
Tăng Dũng bật cười, dáng vẻ như muốn nổ súng tiếp.

Tôi ném thẳng túi bột đến trước mặt một tên, tên đó nhặt lên kiểm tra, liếc mắt ra hiệu rồi đưa cho tên đàn em ở phía sau.

“Tốt lắm, bây giờ chúng mày chết được rồi.


Tăng Dũng giơ súng lên nở nụ cười.

Không thể tiếp tục đợi nữa, trong lòng tôi lạnh lẽo, mở miệng nói.

“Ông chủ Nhiếp Huy của mày muốn đồ trên tay tao.

Mày gϊếŧ tao rồi gã sẽ mãi mãi không tìm được.


Tăng Dũng sửng sốt, không ngờ tôi sẽ nhắc đến Nhiếp Huy.

Vừa nãy dìu Lý Tuyền chạy trốn tôi chợt nghĩ đến.

Chừng nào USB vẫn ở trong tay thì chúng tôi vẫn còn lợi thế uy hiếp bọn chúng.

“Định lừa tao chắc?”
Là đàn em của Nhiếp Huy, Tăng Dũng không thể không biết Nhiếp Huy mất thứ gì, nhưng hắn chỉ quản lí công việc bên nhà máy.

Nhìn dáng vẻ này có lẽ vẫn không biết chúng tôi đang giữ USB.


“Nếu không tin mày có thể gọi hỏi Nhiếp Huy.

Dù sao giờ chúng tao cũng đang nằm trong tay mày, một cuộc điện thoại thì tốn bao nhiêu thời gian chứ.

Nhưng nếu mày lỡ tay gϊếŧ bọn tao, ông chủ mày mà trách tội thì mày không gánh nổi đâu.


Lý Tuyền đã hôn mê, chân Bành Uy thì bị thương, cũng không làm gì được.

Tôi cũng chỉ có thể lợi dụng lợi thế của USB.

Tăng Dũng bán tín bán nghi gọi điện thoại nhưng trong tay vẫn nắm chặt súng.

“Alo, anh Huy, có một đám người xông vào nhà máy…”
“Không phải, bọn em đang định giải quyết chúng, nhưng có một đứa nói trong điện thoại có thứ mà anh đang tìm.


“Vâng, hai nam một nữ, người phụ nữ đó cao ráo xinh đẹp, tầm khoảng một mét bảy, một mình có thể đánh ngã bọn em.


“Vâng, em biết rồi.


Điện thoại vừa cúp, Tăng Dũng liền đút vào túi quần nhìn tôi.

Tôi cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.

Tôi tin bây giờ Nhiếp Huy đã biết chúng tôi chúng là người mà trước kia gã cho người đuổi gϊếŧ.

USB chắc chắn nằm trong tay chúng tôi.

Nếu thế tôi nghĩ chúng tôi có thể kéo dài thời gian hơn một chút.

Nhưng vừa cất điện thoại Tăng Dũng đã xoay người nói với tên đàn em phía sau.

“Đập nát mặt, cắt nhỏ thi thể vứt xuống sông.


Cả người tôi run lên, không ngờ Nhiếp Huy còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng.

Biết chúng tôi ở nhà máy, sợ chuyện trở nên phiền phức liền gϊếŧ người diệt khẩu, để chúng tôi không thể trở thành mối họa.

Hai người đàn ông cầm dao đi về phía tôi, mà điều duy nhất tôi làm được là che chở Lý Tuyền đang hôn mê trong ngực.