Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, hội nghị cho những người làm báo được tổ chức ở Bắc Kinh. Các phóng viên đến từ khắp các tỉnh thành khác nhau ngồi kín hội trường, Lâm Trạch nhìn thấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Anh chỉ là hạng tôm tép, ngồi ở trong góc phòng, cạnh anh là một phóng viên báo Đô thị phương Nam. Hai người mới nói chuyện được lát mà đã trở nên thân thiết, bèn trao đổi danh thiếp với nhau. Lâm Trạch không dám nói quá nhiều tới nội dung tin tức, bởi dù sao thì hội nghị này cũng truyền đạt tư tưởng chính trị và đường lối Đảng cộng sản Trung Quốc.

Hội nghị về tư tưởng Đảng cộng sản và tinh thần Quốc vụ viện kiểu vầy khiến người ta cực kỳ buồn ngủ, Lâm Trạch cầm tư liệu, lật bừa phứa, không có ý định nghe tiếp. Chỉ cần cầm nội dung của hội nghị về, rồi mở cuộc họp trong tòa soạn báo, làm PPT, tóm tắt điểm chính là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Hội nghị kéo dài ba ngày liền, bữa nay Lâm Trạch chuẩn bị bùng.

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Lâm Trạch nói với người phóng viên kia xong thì men theo tường căn phòng lén lút chuồn ra. Anh nhìn trái ngó phải, y chang công nhân làm ở lòng đất trốn thoát ra ngoài. Trên đường đi, anh còn thấy một phóng viên rất nổi tiếng đang hút thuốc lá gọi điện thoại.

Lâm Trạch: “…”

Phóng viên nổi tiếng nọ: “…”

Phóng viên nổi tiếng đó là một người đàn ông trung niên, nhìn cũng hơi già rồi, bụng lại còn phệ. Song Lâm Trạch vẫn nhìn ra được chắc chắn gã ta là gay, hơn nữa còn giữ gìn nhan sắc rất tốt.

“Chào anh.” Lâm Trạch nhìn gã phóng viên nổi tiếng nọ với ánh mắt lấp lánh sùng bái.

Bờ mày gã phóng viên đó khẽ rung lên, gã gật nhẹ đầu, một lát sau gã cúp điện thoại, chủ động bắt tay Lâm Trạch. Lúc bắt tay, ngón tay út của gã còn cào cào lòng bàn tay anh.

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch mới chỉ nghe qua những “ám chỉ” được lưu truyền trong rộng rãi trong giới gay, chứ đây là lần đầu tiên anh được “trải nghiệm” chuyện này, không biết vì sao mà cả người rợn hết cả lên.

Lâm Trạch nói: “Tôi…Trước đây tôi đã từng đọc tài liệu anh viết.”

Phóng viên nổi tiếng: “Cậu cũng đến tham dự hội nghị hả?”

“Vâng.” Lâm Trạch nói.

Phóng viên nổi tiếng: “Cậu ở phòng số mấy? Đến một mình à?”

Lâm Trạch: “À, tôi không ở khách sạn này.”

Gã phóng viên nổi tiếng nọ lại nói thêm vài câu, Lâm Trạch vội bảo: “Tôi… đi đã, chào anh.”

Lần đầu tiên Lâm Trạch rơi vào tình trạng nói năng lộn xộn như vậy. Anh chỉ đơn thuần muốn thể hiện lòng sùng bái với gã ta, thế nhưng giờ anh lại hơi cảm thấy “ảo tưởng vỡ tan tành”. Anh ôm tâm trạng rất phức tạp đi ra, thấy Tư Đồ Diệp đã đợi ở bên ngoài.

“Xong rồi hả?” Tư Đồ Diệp hỏi.

Lâm Trạch: “Ký xác nhận có đến là ok rồi, đi thôi, anh xem gì đấy?”

Tư Đồ Diệp nói: “Tôi đang nói chuyện với một sinh viên đại học, cậu coi này.”

Tư Đồ Diệp đưa Lâm Trạch xem iPhone của anh ta, trên màn hình là phần mềm Jack’d, Lâm Trạch nói: “Mới có được vài ngày mà đã cua được người khác rồi! Hay hẹn đối phương ra đây?”

Tư Đồ Diệp liếc mắt nhìn Lâm Trạch bảo: “Anh muốn hay tôi muốn?”

Lâm Trạch: “Người mà anh cua thì tất nhiên anh phải muốn rồi, tôi chỉ hóng kịch thôi.”

Tư Đồ Diệp cười: “Thôi đi, buồn tí thì tìm người nói chuyện ấy mà.”

Lâm Trạch xúi: “Gọi cậu ta ra đây đi, nhỡ đâu lại rất ‘có cảm giác’ thì sao?”

Hai người về khách sạn trước, Lâm Trạch thu dọn tài liệu xong xuôi, sau đó đi chơi với Tư Đồ Diệp. Tư Đồ Diệp gọi người anh quen trên Jack’d ra ngoài, đối phương nói mình đang học ở Thanh Hoa, Lâm Trạch vừa nhìn thấy cậu ta đã thấy không giống với sinh viên đại học, rành rành là người đã ra ngoài xã hội rồi, chỉ có điều không muốn bóc mẽ cậu ta mà thôi. Tư Đồ Diệp tán gẫu với cậu trai nọ, ba người cùng đến cố cung.

Sau khi gặp mặt, Tư Đồ Diệp cũng không thích người nọ lắm. Cậu ta còn rất muốn thuê phòng với Tư Đồ Diệp, Lâm Trạch liếc Tư Đồ Diệp, hai người bèn tìm cớ, nói phải quay về khách sạn, tạm biệt người nọ rồi đi ăn vịt quay.

Vịt quay hơi bị ngấy, ăn cũng tương tự với vị ở Trùng Khánh. Đây là lần đầu tiên hai người ăn hàng “chính tông”, ban đầu Tư Đồ Diệp muốn mời cậu bạn online kia ăn, thành ra mua vé mua chung phần cho 4 người. Lâm Trạch ăn xong chỉ cảm thấy cả người đều nhợn hết lên, đầu óc sắp bị bánh tráng, vịt quay và thịt vịt lấp đầy rồi. Sau khi về khách sạn, anh nằm trên giường nửa ngày mà vẫn chưa hồi lại, may Tư Đồ Diệp có mang thuốc tiêu hóa.

“Trong năm nay tôi sẽ không bao giờ ăn vịt quay nữa.” Lâm Trạch nói với vẻ mặt đưa đám.

Tư Đồ Diệp cười: “Một lần ăn no quá, sau này sẽ không muốn ăn nữa.”

Ngày hôm sau Lâm Trạch nhờ bạn giúp ký hộ, lại đi chơi với Tư Đồ Diệp.

Lộ trình đi chơi của Tư Đồ Diệp rất kỹ càng tỉ mỉ, từ việc mua vé vào cổng, ngồi xe cho tới cả việc ăn uống gì, toàn bộ đều do anh ta lo liệu hết, Lâm Trạch chỉ việc đi cùng. Đến cửa cố cung vẫn còn nghe thấy cậu trai cầm loa hét “Đứa bé bị lạc của anh chị đang đứng trước cổng Thiên An Môn chờ anh chị”, Lâm Trạch cũng suýt nữa đi lạc mấy lần, bất giác cảm khái. Thực ra Tư Đồ Diệp rất giỏi chăm sóc người khác, anh ta quan tâm anh như bạn gái vậy, hết mua nước tới mua đồ ăn, sắp xếp mọi thứ cực tốt. Rồi anh ta còn làm giả thẻ sinh viên, nhờ vào khuôn mặt trẻ trung mà được giảm tiền vào xem phong cảnh.

“Đẹp quá đi mất!” Tư Đồ Diệp cảm thán trên con đường tràn ngập cây phong hai bên: “Sếp, cậu đi trên đường đi, tôi chụp cho cậu tấm ảnh.”

“Không có hứng, tôi cũng không phải kẻ khoe khoang tự kỷ.” Lâm Trạch nói: “Tự chụp đi.”

“Đi đi mà.” Tư Đồ Diệp nói: “Mau đi đi.”

Khuôn mặt Lâm Trạch hiện lên sự bất lực rõ ràng, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi chụp cùng cậu, nào.”

Anh ta bố trí dựng máy ảnh xong trên đường xong xuôi, Lâm Trạch sáp qua xem, khoảng cách giữa hai người trở nên gần sát. Lâm Trạch xem cảnh nền, nói: “Chụp như vậy là ok lắm rồi.”

Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch, đôi bên đều lặng đi một lát, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi hẹn thời gian rồi, nhanh!”

Anh ta cởi áo vest của Lâm Trạch, Lâm Trạch gào lên: “Anh làm gì vậy hở?!”

Tư Đồ Diệp chỉ đạo: “Hất tay lên ôm lấy áo. Vắt áo ở sau vai! Đúng rồi! Ngầu kinh khủng!”

Tư Đồ Diệp đi lên, cùng Lâm Trạch đi trên con đường hành làng dài. Hôm nay Lâm Trạch mặc áo sơ mi trắng, tay ôm lấy áo vest, còn Tư Đồ Diệp mặc áo len cổ chữ V, bên trong là áo sơ mi caro ấm áp. Anh ta đút hai tay vào túi quần, lười biếng sóng vai đi cùng Lâm Trạch.

“Nghiêng đầu…” Tư Đồ Diệp nói.

“Anh làm lố quá rồi đấy.” Lâm Trạch nói.

Hai người đều bật cười, máy ảnh phía sau họ kêu lên tanh tách, chụp lại khung cảnh vừa rồi.

Tối hôm đó, Triệu Vũ Hàng mời họ ăn cơm, còn tính giới thiệu họ với bạn mình. Lâm Trạch hơi căng thẳng, ở trong khách sạn soi đi soi lại trước gương.

“Đẹp trai lắm rồi!” Tư Đồ Diệp nói.

“Được không?” Lâm Trạch nhìn bản thân trong gương. Lông mày anh rất đẹp, bờ mày sắc như kiếm, vùng mắt toát nên nét đẹp của người trẻ tuổi. Anh cố gắng sắm sửa sao cho mình trông thật chín chắn, nói: “Không biết Triệu Vũ Hàng muốn giới thiệu với ai nữa. Sao tôi cứ cảm thấy mình như thằng nhóc vậy nhỉ?”

“Trẻ trung thì không tốt à?” Tư Đồ Diệp nói: “Cậu muốn làm ông chú thì đeo thêm cà vạt vào.”

Lâm Trạch thử đeo cà vạt, lại cảm thấy quá nghiêm túc, anh nói: “Áo gile của anh đâu, cởi ra cho tôi mượn đi. Cái áo đó đẹp đó.”

Tư Đồ Diệp: “Cậu đi xem mắt chắc? Có cần phải vậy không?”

Lâm Trạch: “Sao lại cứ trả treo sếp vậy hở?”

Tư Đồ Diệp lấy áo gile ra, lồng ngực anh ta hơi gầy hơn ngực Lâm Trạch một chút, áo gile may theo cỡ người, Lâm Trạch mặc đồ Tư Đồ Diệp lên luôn, nhìn vào trong gương, cực tôn dáng đẹp trai. Đội thêm một chiếc mũ nữa là như hán gian trên bãi biển rồi.

“Giờ anh là sếp rồi đấy.” Lâm Trạch vừa nhìn mình trong gương vừa cảm thán người tốt như mình hà cớ chi lại làm một tay hán gian rồi, anh lại nói: “Tôi là nhiếp ảnh gia, mời sếp đi trước, tiểu nhân làm thuộc hạ cho ngài.”

Tư Đồ Diệp: “Hy vọng chú Triệu sẽ không mời chúng ta ăn vịt quay.”

Lâm Trạch: “Chắc không đâu, bét nhất cũng phải hải sản hoặc ở nhà hàng cao cấp, tôi đoán là tiệc búp-phê. Chú ý trang phục của anh, đừng có gọi anh ta linh tinh, phải gọi là anh Triệu, cẩn thận buột mồm nói ra đấy nhé.”

Lâm Trạch gọi xe đi, vừa ngồi xuống bàn thì suýt nữa anh đã ngất lịm.

Trước mặt anh là một đĩa vịt quay to, Triệu Vũ Hàng cười hê hê nói: “Đến đây, giới thiệu cho bọn cậu, đây là bạn tốt của tôi, Kha Mậu Quốc.”

Lâm Trạch biết chắc chắn Triệu Vũ Hàng muốn giới thiệu bạn trai cho mình, buồn nỗi anh hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với người trong quân đội, anh cười nói: “Chào anh Kha.”

“Chào anh Kha”, dù Tư Đồ Diệp hàng ngày vẫn “có mắt mà không thấy núi Thái Sơn”, nhưng hôm nay, rốt cục anh ta cũng có thể nhận thấy được người này tỏa ra khí chất cực kỳ vững vàng điềm tĩnh, là một người có bản lĩnh.

Kha Mậu Quốc cười: “Chào cậu, Lâm Trạch.” Nói dứt lời lại nói với Triệu Vũ Hàng: “Cậu ta hơi giống minh tinh tên gì rồi nhỉ…”

Triệu Vũ Hàng cũng không biết Kha Mậu Quốc nói ai, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Trạch được người ta nói là giống minh tinh. Anh ngẫm nghĩ, biết Kha Mậu Quốc không phải người trẻ tuổi, chắc hẳn anh ta muốn nói tới diễn viên mới trong phim truyền hình hoặc loại đàn ông đẹp trai anh không biết nào đó… bèn cười cười. Triệu Vũ Hàng gọi rượu đỏ, bốn người bắt đầu ăn. Hôm qua Lâm Trạch vừa ăn vịt quay, giờ lại thấy thì có cảm giác phản cảm. Nhưng bởi Triệu Vũ Hàng không ngừng nói anh ăn nhiều vào, và do ngại làm mọi người mát hứng, Lâm Trạch cười nói: “Đúng đúng, tôi vẫn luôn muốn thử ăn vịt quay.”

Bốn người ngồi ăn với nhau mà cứ như bản thân đang đi xem mắt vậy. Lâm Trạch chỉ cảm thấy có một sự gượng gạo lúng túng không thể diễn tả, nhưng Kha Mậu Quốc lại rất dí dỏm. Tuy gã nói rất ít, song gã ngồi đó làm cho người khác cảm thấy gã mới chính là sếp lớn, còn Triệu Vũ Hàng chỉ là chân sai vặt đi theo.

Kha Mậu Quốc nói: “Không biết uống rượu cũng không sao, cạn ly, các cậu cứ tự nhiên.”

Triệu Vũ Hàng hùng hổ vô cùng, hắn nói: “Làm sao phóng viên lại không biết uống rượu được?! Dô nào! Tôi biết người Tứ Xuyên các cậu đều uống rất cừ! Tôi không uống, chốc còn làm lái xe cho các cậu.”

Lâm Trạch uống hớp rượu, dần dần cũng uống nhiều. Anh biết một số drama và tin nội bộ trong bộ đội, nên nói rất nhiều với Kha Mậu Quốc, rồi còn nhắc tới vụ diễn tập quân sự ở Trùng Khánh. Kha Mậu Quốc thỉnh thoảng bình luận vài câu, những thứ không thể nói thì gã chỉ cười cho qua.

Ăn được một lúc, Lâm Trạch nói không ăn được nữa, nhưng lại bị Triệu Vũ Hàng gắp cho rất nhiều vịt quay, nghĩ bụng lúc về lại phải uống thuốc tiêu hóa rồi.

Sau đó Kha Mậu Quốc trêu anh: “A Trạch, tuyệt đối không được lấy tin cậu moi được từ tôi làm tin mới đâu đấy!”

Lâm Trạch cười: “Không đâu, tôi chỉ tò mò thôi, với cả giả như tôi dám viết thì tòa soạn cũng không đăng lên đâu, anh thấy đúng không?”

Kha Mậu Quốc gật đầu, trong lúc nói chuyện Lâm Trạch mới biết quân hàm Kha Mậu Quốc. Anh muốn hỏi gã bao nhiêu tuổi, Kha Mậu Quốc giơ ra bốn ngón tay.

Lâm Trạch giật nảy, cực kỳ kinh ngạc, không ngờ gã 40 tuổi! Hoàn toàn không thể nhận ra, anh chỉ cảm thấy gã khoảng 30 tuổi mà thôi. Kha Mậu Quốc hơi đen, cơ thể rất rắn chắc, làn da không đẹp cho lắm, tóc rất ngắn, là kiểu người 20 tuổi vẫn giống như 30 tuổi, 40 tuổi cũng giống như 30 tuổi.

Ăn xong bữa cơm, Triệu Vũ Hàng còn đóng gói hết vịt quay lại đưa Lâm Trạch, bảo anh mang về ăn. Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp ngay lập tức tái xanh mặt mày.

“Tôi đưa Tư Đồ về.” Triệu Vũ Hàng nói: “Anh Kha, hay là anh…”

Kha Mậu Quốc gật đầu, Lâm Trạch biết Triệu Vũ Hàng muốn để cho bọn họ không gian riêng nói chuyện. Anh không muốn yêu đương gì với Kha Mậu Quốc, làm bạn bè còn được. Gã ta lớn hơn Lâm Trạch những 15-16 tuổi, Lâm Trạch không yêu người tuổi như cha mình, cũng không thích yêu người bên quân đội. Anh ngẫm nghĩ, nếu gã ta có mong muốn gì thì cứ tỏ ra không phù hợp là được rồi.

Lúc 8 giờ tối, thành phố lên đèn, Kha Mậu Quốc tỏa ra hơi rượu nhè nhẹ, cùng dạo bước với Lâm Trạch.

“Anh Kha đã kết hôn chưa?” Lâm Trạch hỏi.

“Con tôi 8 tuổi rồi.” Kha Mậu Quốc dùng tay biểu đạt.

Lâm Trạch gật đầu, nghĩ thầm thế ly hôn rồi hả? Kha Mậu Quốc nói: “Nghe Triệu Vũ Hàng nói, cậu vừa chia tay một người?”

Lâm Trạch: “Vâng, bởi vì nguyên nhân khách quan.”

Kha Mậu Quốc cười: “Hai năm trước tôi cũng từng yêu một cậu nhóc, cậu ấy rất chăm chỉ siêng năng, cũng rất cầu tiến, lại có tài nữa.”

Lâm Trạch hỏi: “Sau đó hai người chia tay rồi ạ? Sao lại thế?”

Bọn họ chầm chậm bước đi trên con đường dưới ánh đèn rực rỡ. Dù Kha Mậu Quốc ngồi hay đứng hay đi bộ cũng đều rất nghiêm chỉnh, bởi thế nên dẫu gã cao ngang Lâm Trạch, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác gã như cây thông, nói chuyện cũng tràn ngập cảm giác an toàn.

Người đàn ông như vậy đang đứng ở trước mặt Lâm Trạch, khiến anh cảm thấy bản thân biến thành người được bảo vệ. Kha Mậu Quốc đối xử với Lâm Trạch như với em trai, rất thoải mái.

Kha Mậu Quốc kể: “Cậu ấy muốn ra nước ngoài học thiết kế, tôi đưa cậu ấy đi. Giờ cậu ấy đang ở Đức, rất lâu không liên hệ rồi, tuổi trẻ thật là tốt.”

Lâm Trạch gật đầu, có lẽ đối phương coi Kha Mậu Quốc như bàn đạp mà thôi. Gã ta kể lại cuộc tình của mình với thái độ nhẹ nhàng như không, làm toát lên sự tự tin điềm nhiên. Kha Mậu Quốc phát triển rất tốt ở Bắc Kinh, chắc chắn kết hôn cũng là một trong những mắt xích trong cuộc đời gã mà thôi, còn sự tình bên trong như thế nào dựa vào suy đoán cũng có thể biết được. Trong ngành hắn, nếu muốn leo lên vị trí cao thì tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện đồng tính luyến ái, vậy nên chỉ có một con đường, đó là Kha Mậu Quốc phải lấy vợ, sinh con, che đậy chuyện bản thân là đồng tính, hơn nữa còn phải duy trì hình tượng gia đình êm ấm thuận hòa, bên ngoài thì bao trai trẻ.

Trung Quốc có hai mươi triệu người phụ nữ là vợ của gay. Xã hội, cơ chế và chính tính chất của giới đồng tính đã tạo nên một tập thể khổng lồ những nạn nhân như vậy. Lâm Trạch không ủng hộ hành vi này, nhưng anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình người khác, chỉ có thể thông qua việc kêu gọi, pháp chế cùng với sự đả đảo tư tưởng truyền thống của Trung Quốc để hoàn thành cuộc cải cách này.

Chắc chắn rằng, con đường này sẽ rất dài, giống như mối quan hệ giữa người đồng tính và HIV/AIDS vậy. Thậm chí Lâm Trạch cảm thấy cả cuộc đời này anh cũng không thể nhìn thấy sự thay đổi đó. Nhưng anh vẫn luôn luôn tin rằng, cùng với việc càng ngày càng có nhiều người thấu hiểu và quan tâm tới hiện tượng này hơn, thì tư tưởng, quan niệm, suy nghĩ ủng hộ và tiếng nói lên án của dư luận được tạo thành từ hiện thực sẽ cùng sóng bước với nhau, tạo thành một làn sóng lớn thúc đẩy sự thay đổi của môi trường, cuối cùng đưa xã hội hướng về một tương lai có trật tự.

“Tôi cảm những người như các anh.” Lâm Trạch cẩn thận lựa chọn từ, định uyển chuyển từ chối cảm tình của gã, anh cười nói: “Tình cảm đã trở thành một thứ… điều tiết, đúng, rất khó để đánh giá.”

“Không hẳn vậy.” Kha Mậu Quốc đặt tay lên vai Lâm Trạch, giải thích: “Tôi biết cậu nghĩ gì, cậu hiểu nhầm tôi rồi, tôi không phải đám con ông cháu cha, cán bộ quân đội như các cậu nói trên mạng đâu.”

Lâm Trạch: “Hở?”

Lâm Trạch bắt đầu cảm thấy hứng thú với Kha Mậu Quốc, anh hỏi: “Anh Kha nuôi con một mình sao?”

Kha Mậu Quốc: “Tiểu Triệu không kể cậu nghe hả? Hoàn cảnh nhà anh ta và nhà tôi rất giống nhau, nhà tôi là kiểu hôn nhân lợi ích khác. Con trai tôi được cha mẹ tôi và người giúp việc chăm, còn phần lớn thời gian mẹ nó ở nhà mẹ đẻ. Trong đám bạn bè của tôi, đó là một bí mật công khai, bởi vậy chẳng cần phải giấu cậu làm gì.”

Lâm Trạch ừ cái rồi hỏi: “Vợ anh biết chuyện anh không?”

Kha Mậu Quốc cười: “Không giấu được cô ấy, đến cha mẹ cô ấy cũng biết. Nhưng chỉ cần không ly hôn, thì mọi người đều sống yên ổn với nhau, trong chuyện này cha cô ấy có một tầm ảnh hưởng lớn. Năm tôi 32 tuổi thì tôi mới lấy cô ấy, cô ấy không yêu tôi, cũng có người yêu của riêng mình.”

“Nhưng cha cô ấy không cho phép cô ấy tự do chọn đối tượng. Cậu biết không, kiểu gia đình như vậy đều có người cha rất nghiêm khắc. Theo như yêu cầu, sau khi kết hôn chúng tôi đều không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương.”

Lâm Trạch đã thông tỏ, không ngờ chuyện này còn dây mơ rễ má tới cả gia đình hai bên, mà nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn còn vô số điều mù mờ rối rắm. Nhất thời hai người đều không nói gì, gần như chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Đúng lúc ấy điện thoại reo lên, Triệu Vũ Hàng gọi tới, Lâm Trạch tưởng hắn ta đã đưa Tư Đồ Diệp về khách sạn rồi, muốn quay lại cà kê với bọn họ.

Lúc nhận điện thoại, không ngờ hắn ta lại nói: “Lâm Trạch, tôi đã gọi mấy người tới, chúng ta đi Karaoke Party World hát đi!”

Lâm Trạch: “…”

Kha Mậu Quốc vẫn im lặng, Lâm Trạch nói: “Không được, tôi còn phải về làm nội dung hội nghị với Tư Đồ Diệp…”

Triệu Vũ Hàng: “Tư Đồ Diệp cũng đang ở chỗ tôi mà! Tôi còn gọi vài người bạn qua nữa, không sao đâu.”

Kha Mậu Quốc nhìn Lâm Trạch dò hỏi, Lâm Trạch vội nói: “Triệu Vũ Hàng rủ đi hát Karaoke.”

Kha Mậu Quốc nói: “Tôi thì sao cũng được, dù sao cũng đang đi chơi, tối nay cậu bận hả?”

Tư Đồ Diệp đã bị Triệu Vũ Hàng tóm đi rồi, Lâm Trạch cũng không từ chối được, anh nói: “Ok, Party World nào đó? Tôi gọi xe qua.”

Kha Mậu Quốc tỏ ý không vội, bảo Lâm Trạch đưa điện thoại cho gã. Gã nhận điện thoại rồi nói: “Tiểu Triệu, chúng tôi tự qua, không cần tới đón.”

Kha Mậu Quốc cúp máy của Lâm Trạch rồi lấy điện thoại của mình ra gọi người đến đón. Lâm Trạch thấy cơ hội tới rồi, dù gì thì vẫn nên trao đổi số điện thoại chứ nếu không thì bản thân quá là không ra gì, anh hỏi: “Số điện thoại của anh Kha là bao nhiêu?”

Kha Mậu Quốc nói số điện thoại của mình cho anh, rồi nói thêm: “Số này là số cá nhân đấy.”

Lâm Trạch biết ý gã ta, lưu số điện thoại này rồi gọi qua.

Kha Mậu Quốc cũng lưu số điện thoại của Lâm Trạch, hỏi: “Thế cậu thấy thủ đô thế nào? Lúc nào định về?”

Kha Mậu Quốc nói chuyện làm việc đều cực kỳ nghiêm túc, làm cho Lâm Trạch không biết phải làm gì từ chối gã, anh nói: “Tốt lắm ạ, rất có… cảm giác cổ kính truyền thống. Khi nào hội nghị kết thúc thì tôi về, chắc là tối mai.”

Kha Mậu Quốc hỏi: “Tôi biết hội nghị của các cậu, ở khách sạn Bắc Kinh hả?”

Lâm Trạch cười đáp: “Đúng rồi.”

Mới nói được vài câu thôi mà một chiếc xe Jeep đã lái tới, Lâm Trạch mở cửa xe để Kha Mậu Quốc vào trước, đến địa điểm mà Triệu Vũ Hàng bảo.

Triệu Vũ Hàng bao một phòng lớn, bên trong có năm sáu người ngồi. Tư Đồ Diệp nom bộ không vui cho lắm, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Kha Mậu Quốc thì chào hỏi rồi lại cúi đầu chỉnh máy ảnh của mình.

Những người khác cũng lịch sự chào hỏi bọn họ. Không ai quen Kha Mậu Quốc, thế nhưng gã chỉ cần nói một câu: “Mọi người chơi đi, mặc kệ tôi”, khí chất toát ra đã đủ trấn áp hết mấy gay còn lại.

Lâm Trạch và Kha Mậu Quốc ngồi lên chiếc sô pha khác, Lâm Trạch chủ động lấy gạt tàn qua. Có vẻ Kha Mậu Quốc không hay đi hát Karaoke, bản thân Lâm Trạch cũng không thích hát hò với người lạ, bèn ngồi trong góc nói chuyện với gã ta.

Kha Mậu Quốc hỏi: “Cậu làm gì ở tòa soạn báo?”

Lâm Trạch tự giễu cười bảo: “Chỉ là một phóng viên quèn thôi.”

Kha Mậu Quốc gảy gảy điếu thuốc nói: “Làm phóng viên rất khổ cực.”

Lâm Trạch bảo: “Không tới nỗi, điều tôi thích là thời gian tự do.”

Kha Mậu Quốc: “Thế thì tốt.”

Ánh đèn trong phòng rất mờ mịt, Triệu Vũ Hàng qua đó bảo Kha Mậu Quốc chọn rượu, Kha Mậu Quốc hất tay tỏ ý không uống, cũng không chọn bài hát, chỉ ngồi vầy thôi. Tư Đồ Diệp thì đang kể cho mấy người anh ta mới quen những nơi anh ta từng đi.

Lâm Trạch và Kha Mậu Quốc ngồi trên sô pha trong góc gần cửa, anh cảm thấy rất kỳ quái, họ đâu có giống người yêu. Lâm Trạch coi Kha Mậu Quốc như một người anh từng trải, chín chắn trưởng thành, kể cho gã nghe chuyện mình làm tin.

Kha Mậu Quốc nghe rất lâu rồi bảo: “Làm nghề phóng viên này không hề dễ chút nào, tôi nghe một người bạn nói, hiện nay trong ngành tin tức, rất ít phóng viên có lương tâm nghề nghiệp.”

Lâm Trạch nói: “Lương tâm nghề nghiệp… Tôi cảm thấy riêng cái từ này đã có vấn đề, giống như dân thường nói ‘ai đó là quan thanh liêm’ vậy. Sự tồn tại của hiện tượng ‘quan thanh liêm’ chứng tỏ rõ ràng rằng có vấn đề nào đó.”

Kha Mậu Quốc gật đầu.

Lâm Trạch thấy Kha Mậu Quốc sờ túi áo, bèn chủ động lấy bật lửa ra, Kha Mậu Quốc đưa cho anh một điếu, châm thuốc. Lâm Trạch lại cười bảo: “Thế nên nếu làm cái nghề báo này mà muốn dựa vào lương tâm nghề nghiệp để ca ngợi tán dương, thì chứng tỏ giới doanh nghiệp có vấn đề, có chỗ không ổn, cần phải trị.”

Kha Mậu Quốc đáp: “Có một khoảng thời gian tôi cũng đã từng tin tưởng.”

Lâm Trạch biết chắc hẳn Kha Mậu Quốc cũng đã từng gặp không ít chuyện xấu xa thối nát, nên hỏi: “Thế giờ thì sao?”

Kha Mậu Quốc cười haha, Lâm Trạch lắc đầu, biết trước mặt gã ta, mình vẫn còn xanh và non quá, đành không nhắc tới chuyện tin tức nữa, chuyển sang nói tới mấy chuyện trong giới gay. Kha Mậu Quốc gần như không tiếp xúc với giới gay ở Bắc Kinh, rất hứng thú với những chuyện Lâm Trạch nói. Gã hỏi một vài câu, Lâm Trạch đều nói hết, rồi kể cả chuyện của Tạ Thần Phong.

Kha Mậu Quốc là một người lắng nghe rất tuyệt, gã tạo cho Lâm Trạch cảm thấy an toàn khi kể chuyện của bản thân, hơn nữa giọng nói trầm dày của gã còn khiến Lâm Trạch rất dễ chịu.

Rồi Lâm Trạch kể vài chuyện của Tạ Thần Phong, Kha Mậu Quốc chỉ nghe và gật đầu, Lâm Trạch không nói tới chuyện Tạ Thần Phong bị nhiễm HIV, chỉ đơn giản bảo sức khỏe Tạ Thần Phong không tốt, đã đi tới Quảng Châu, bọn họ chia tay rồi.

Kha Mậu Quốc gảy điếu thuốc bảo: “Cậu vẫn còn yêu anh ta.”

Lâm Trạch im lặng một lúc rất lâu, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi không thể quên nổi anh ấy. Thậm chí tôi còn quên nói chia tay với anh ấy.”

Lâm Trạch biết bản thân nói như thế cũng chính là đang thể hiện thái độ ngầm, dù Kha Mậu Quốc có ý với anh hay không, nhưng bản thân anh thực sự không muốn yêu đương gì, ít nhất là vào lúc này thì không.

Cuộc nói chuyện của hai người thường xuyên bị cắt ngang bởi tiếng hát Karaoke, do đó nhịp điệu của cuộc nói chuyện cực chậm. Lúc âm thanh nhỏ đi, Lâm Trạch và Kha Mậu Quốc lại nói chuyện tiếp, khi có người bắt đầu hát thì họ đều nhìn lên màn hình không nói gì. Kiểu nói chuyện như vậy làm Lâm Trạch càng có nhiều thời gian để suy nghĩ, trong lời nói hai bên cũng chứa đựng những ẩn ý đằng sau.

Triệu Vũ Hàng đang hát bài Truyền Kỳ, lời ca “Chỉ bởi lỡ nhìn em thêm một chút giữa đám đông…” vang lên, Tư Đồ Diệp như nhớ đến điều gì đó, quay ra nhìn Lâm Trạch. Lâm Trạch dựa vào sô pha, cũng nhớ lại một số chuyện. Rượu uống lúc tối ngấm dần, giờ bốc lên dữ dội, khiến đầu óc anh mơ màng, một lúc lâu sau anh đột nhiên nói: “Anh Kha, tôi đi gọi điện.”

Kha Mậu Quốc tỏ ý anh cứ thoải mái. Lâm Trạch đi ra ngoài đóng cửa lại, đến một góc khuất, nhìn điện thoại với tâm trạng phức tạp rối bời, cuối cùng vẫn gọi cho một số điện thoại, bên kia nghe máy.

“A Trạch.” Giọng nói Tạ Thần Phong hơi căng thẳng.

Trong điện thoại rất yên lặng, Lâm Trạch nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi thăm anh tí thôi.”

Giọng nói của Tạ Thần Phong chan chứa niềm vui, gã nói: “Tôi biết.”

Lâm Trạch hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”

Tạ Thần Phong: “Vừa mới tắt đèn, lên giường nằm, nhớ em nên không ngủ được, cuối cùng em cũng gọi cho tôi rồi.”

Lâm Trạch bảo: “Anh nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”

Tạ Thần Phong vội vàng níu kéo: “Đừng! Đừng cúp, em đang ở đâu? Trịnh Kiệt có ở đó không? Đã ăn cơm chưa?”

Lâm Trạch đáp: “Tôi đang công tác ở Bắc Kinh, cuộc sống của anh đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Lâm Trạch hỏi tình hình gần đây của Tạ Thần Phong, Tạ Thần Phong bình tĩnh lại, nói mình đang ở cùng một tình nguyện viên. Giờ Quảng Châu đã khá mát mẻ rồi, công việc cũng được, một tháng kiếm được hơn ba ngàn tệ, tự mình nấu cơm ăn, đi làm ở sau thành phố Thiên Hà.”

Lâm Trạch hỏi: “Sức khỏe anh sao rồi? Lúc đi làm thì vừa vừa phải phải thôi, đừng để bản thân mệt quá.”

Nghe giọng nói của Tạ Thần Phong thì không có việc gì, điều đó khiến Lâm Trạch an tâm. Tạ Thần Phong lại nói: “Tôi kiểm soát được mà, thời kỳ ủ bệnh không cần uống thuốc, kiểm tra không mất tiền, không tin thì em qua xem.”

Lâm Trạch ừ tiếng, trong phút tiếp theo, hai người cùng chìm trong sự yên lặng.

Tạ Thần Phong nói: “Lâm Trạch, tôi yêu em.”

Lâm Trạch nói: “Tạ Thần Phong, tôi hận anh.”

Tạ Thần Phong: “Nếu em không yêu tôi thì sao lại gọi điện cho tôi?”

Lâm Trạch: “Tôi chỉ muốn biết anh đã chết hay chưa, có đi hại người hay không, anh mà chết rồi thì tôi rất vui.”

Tạ Thần Phong: “Em không phải người như vậy, em sợ tôi mà chết rồi thì em sẽ chẳng thể nào buông nổi.”

Lâm Trạch không đáp lại lời gã, anh hỏi: “Có quen ai không?”

Tạ Thần Phong: “Không, người bệnh ở đây không hợp với tôi.”

Lâm Trạch: “Ừ, anh cố lên.”

Tạ Thần Phong: “Em cũng vậy.”

Lâm Trạch cúp điện thoại, dựa vào tường, một lát sau Triệu Vũ Hàng lướt qua, nhanh như chớp lao ra ngoài.

Lâm Trạch nhìn bộ dạng cuống cuồng của hắn ta, tưởng trong phòng cháy rồi, đang hết hồn muốn hỏi thì Triệu Vũ Hàng quyết đoán ra hiệu Lâm Trạch im lặng, lấy điện thoại ra gọi điện.

“Anh đang ở chỗ chị anh!” Triệu Vũ Hàng nói: “Anh đã nói rồi còn gì?”

Lâm Trạch: “…”

Triệu Vũ Hàng: “Về ngay đây, cháu anh không biết làm bài, bảo anh hướng dẫn nó…”

Trong điện thoại phát ra giọng nam: “Anh bảo nó nghe máy đi! Không biết môn nào? Em hướng dẫn nó!”

Triệu Vũ Hàng khẽ giọng nói: “Xong rồi, giờ đang về mà.”

Bên đó lại vang lên tiếng mắng, Lâm Trạch suýt nữa đã cười phì ra rồi, Triệu Vũ Hàng nghe xong điện thoại, đi thanh toán, Lâm Trạch giành lại: “Để tôi trả.”

Triệu Vũ Hàng: “Cậu nể mặt tôi đi…”

Hai người tranh nhau rất lâu, cuối cùng Triệu Vũ Hàng đẩy Lâm Trạch sang bên, giận dữ nói: “Lâm Trạch! Hôm nay vì cậu mà về nhà tôi lại bị mắng nguyên buổi tối cho coi, cậu biết điều tí đi!”

Lâm Trạch hết nói nổi, bảo: “Anh nên về từ sớm rồi.”

Triệu Vũ Hàng đưa Lâm Trạch vào phòng, nói: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đi trước. Lát nữa anh Kha đưa A Trạch về khách sạn nhé?”

Kha Mậu Quốc trêu ghẹo: “Tiểu Triệu bị vợ bắt gian hả?”

Triệu Vũ Hàng khóc dở mếu dở, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi hơi buồn ngủ, muốn về ngủ giấc.”

Lâm Trạch cũng muốn về rồi, nói: “Vậy tôi…”

Kha Mậu Quốc: “Tôi cũng về, hai người ngồi xe của tôi đi.”

Triệu Vũ Hàng nói: “Mọi người cứ chơi tiếp đi.”

Kha Mậu Quốc bảo: “Tôi về ngủ với con, mọi người chơi vui nhé.”

Mấy người còn lại trong phòng chào tạm biệt Kha Mậu Quốc. Từ khi vào phòng tới giờ Lâm Trạch chưa nói câu nào với mấy cậu gay tên N-P-C kia. Trong ánh đèn lại mờ mịt, anh chẳng nhìn rõ người ta như nào, cảm thấy Triệu Vũ Hàng chỉ gọi mình tới để cho đỡ trống phòng.

Tư Đồ Diệp thì lại quen biết với mấy người đó, anh ta hẹn bọn họ sau này đi chơi. Kha Mậu Quốc đưa ba người xuống lầu, lại nói: “Triệu Vũ Hàng, cậu lái xe chầm chậm thôi.”

Triệu Vũ Hàng sầm sì u ám, cũng quên luôn chào Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp, ra tới bên ngoài là vắt chân lên cổ chạy đến chỗ đỗ xe, lái xe đi mất.

Lâm Trạch nói: “Anh Kha, con anh có một người cha như anh thật hạnh phúc.”

Kha Mậu Quốc đáp: “Mẹ nó ở nhà mẻ đẻ suốt, cha mẹ tôi thì đã già rồi, không thể để nó một mình được.”

Lâm Trạch bảo: “Cha tôi chưa bao giờ ngủ với tôi, từ nhỏ đã không ngừng cãi nhau với mẹ tôi.”

Kha Mậu Quốc nói: “Nhưng cậu không hề hư hỏng, có thể thấy cảnh ngộ đã tôi luyện con người.”

Lâm Trạch cười không thể dừng, Kha Mậu Quốc đưa Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đến dưới khách sạn, gã vỗ vai Lâm Trạch rồi nói: “Nghỉ sớm đi, liên hệ sau, ngủ ngon.”

Lâm Trạch: “Ngủ ngon, rất vui được quen anh, anh Kha.”

Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch với bộ mặt ngao ngán, Lâm Trạch nói: “Đi uống rượu, xã giao với sếp là một phần trong công việc.”

Tư Đồ Diệp: “Ok, cái người ngồi bên cạnh cứ muốn sàm sỡ tôi.”

Lâm Trạch hỏi: “Sàm sỡ chỗ nào?”

Tư Đồ Diệp bắt lấy tay Lâm Trạch, ấn lên đùi mình: “Chỗ này.”

“Đệch mợ!”Lâm Trạch nói: “Đây là đại sảnh khách sạn đó!”

Tư Đồ Diệp vào trong phòng, ngửi ngửi áo len, nói: “Toàn là mùi khói thuốc của bọn họ.”

Lâm Trạch: “Anh đi tắm trước đi!”

Điện thoại lại reo lên, là Triệu Vũ Hàng.

“Không bị vợ phạt quỳ chứ hả?” Lâm Trạch cười bảo.

“Tôi còn chưa lên nhà.” Triệu Vũ Hàng đáp: “Đang ở bên dưới, ngày mai dắt bọn cậu đi leo Vạn Lý Trường Thành nhé, có rảnh không?”

Lâm Trạch nói: “Nếu chân anh vẫn chưa bị đánh gãy thì có thể xem xét. Để xem, chưa chắc đã đi được.”

Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu có muốn yêu đương với anh Kha không?”

Lâm Trạch: “Anh ấy nói gì? Anh ấy gọi điện cho anh à?”

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Triệu Vũ Hàng nói: “Không! Từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ nói cho người khác mình nghĩ gì…”

Lâm Trạch bảo: “Anh đừng có làm tôi tự mình đa tình nữa, người ta đã có vợ có con đó, anh tính bảo tôi đi làm mẹ kế của con người ta hả? Lỡ mà lộ ra thì không bị con người ta cắn chết đấy?!”

Triệu Vũ Hàng: “Ôi, A Trạch…”

Lâm Trạch: “Anh Triệu, tôi không thích người lớn hơn tôi nhiều tuổi tới vậy, với cả, gia cảnh của anh ấy quá phức tạp…”

Triệu Vũ Hàng nói: “Mấy cái đó đều không phải vấn đề! Nếu anh ta thích cậu, sẽ bảo vệ cậu, anh Kha đối xử rất tốt với người anh ấy thích, người yêu cũ…”

Lâm Trạch: “Tôi biết! Anh ấy kể rồi, vấn đề là anh làm sao biết được anh ấy có ý với tôi hay không? Tôi thấy anh ta không hề có ý gì với tôi hết… Hơn nữa tôi cũng không có cảm giác với anh ấy…”

Triệu Vũ Hàng: “… Cậu gay kia đào mỏ anh ấy, còn lăng nhăng 419 nữa, không muốn gần gũi với anh Kha, anh ấy biết hết nhưng không nói gì, cuối cùng còn cho cậu ta tiền ra nước ngoài, người như vậy mà còn có gì không tốt? Sao tôi lại giới thiệu cậu anh ấy cho cậu? Vì anh ấy đã cô đơn rất lâu rồi, nếu hai người có thể yêu nhau thì chắc chắn sẽ vô cùng dữ dội nồng cháy… Lâm Trạch, cậu nghe câu này chưa? Đàn ông già yêu đương như căn phòng cũ…”

(*) Nguyên gốc: 老年人恋爱,就像老房子着火,没得救了 – đàn ông già yêu đương như căn phòng cũ đang cháy, không thể cứu được. Ý nói người trẻ tuổi còn có cơ hội còn có thời gian, nếu thất tình thì còn có thể làm lại, nhưng người già không còn nhiều thời gian, vậy nên đã yêu là sẽ hết sức mình, dốc cả sinh mệnh.

“Anh nghĩ nhiều quá đấy!” Lâm Trạch gầm lên.

Triệu Vũ Hàng lại bảo: “Mọi mặt của cậu đều tốt, chỉ có anh ấy mới xứng với cậu… Anh ấy còn nói cậu giống minh tinh nữa…”

Lâm Trạch: “Đệch mẹ, Triệu Bản Sơn, Tiểu Thẩm Dương cũng là minh tinh, ok? Anh cảm thấy anh ta đang khen tôi sao?”

(*) Triệu Bản Sơn, Tiểu Thẩm Dương (lần lượt):

17 Triệu Bản Sơn

17 Thẩm Dương

“Tóm lại là cậu nghiêm túc suy nghĩ đi nhé!” Triệu Vũ Hàng nói: “Anh Kha là kiểu người rất biết trân trọng yêu thương người yêu. Anh ấy muốn tìm một người yêu anh ấy, bằng sống bên anh ấy, con cái với mấy thứ kia thì chỉ cần thích nhau, anh ấy khắc sẽ có cách hết. Con anh ấy không hề thân với mẹ nó, mới 8 tuổi mà đã rất hiểu chuyện rồi. Cậu nghĩ xem, hai người đều là đàn ông, làm sao mà có chuyện mẹ kế được, chỉ cần cậu đối xử với con anh ấy tốt thì con anh ấy cũng sẽ thích cậu…”

Lâm Trạch: “Cái đó chẳng có liên quan gì với chuyện mẹ kế hết, vấn đề là hoàn toàn không thích…”

Triệu Vũ Hàng nói: “Ôi cậu như vậy không được, xem mắt đều như vậy, không dành thời gian tìm hiểu nhau thì làm sao biết được? Thôi không nói nữa, tôi lên trên đã.”

Lâm Trạch bất lực nói: “Ngủ ngon, chuẩn bị sẵn sàng gậy chống chưa?”

Lâm Trạch cúp điện thoại, không còn lời nào để nói.

“Giặt xong chưa?” Lâm Trạch hỏi.

Tư Đồ Diệp cười đáp: “Xong ngay đây, còn vài bộ đồ nữa.”

Lâm Trạch cảm thấy nói chuyện với Triệu Vũ Hàng đã mệt, mà đối đáp với mấy lời lải nhải của hắn ta thì càng mệt hơn. Kha Mậu Quốc thật sự rất tốt, nhưng tốt cũng vậy thôi, anh không thích thì đành chịu.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nhắn tin cho Kha Mậu Quốc, bộc lộ lòng biết ơn của mình trước sự xem trọng của gã ta, không thì mình quá không biết điều.

Lâm Trạch nhắn tin cảm ơn Kha Mậu Quốc: [Rất vui quen được anh Kha ở Bắc Kinh, bữa nay tôi học được rất nhiều điều. Anh ăn cay được không, lần sau tôi mang cho anh ít thịt bò của Trùng Khánh.]

Một lát sau có tin nhắn trả lời.

[Thế nào cũng được, cảm ơn cậu. Quen cậu tôi cũng rất vui, nếu có vấn đề gì trong tình cảm hay công việc, thì cứ tìm tôi tâm sự, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Nếu mãi mà không buông được người trước, thì hãy vượt qua khó khăn mà đối mặt, thử nói chuyện với bạn trai cũ xem sao, quay lại với nhau cũng tốt, anh ủng hộ cậu.]

Lâm Trạch hơi bất ngờ, xem ra Kha Mậu Quốc còn tâm lý khôn ngoan hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Anh đáp cảm ơn, rồi nói lần sau bất kỳ khi nào Kha Mậu Quốc đến Trùng Khánh chơi, anh sẽ dẫn gã đi chơi, bên đó không nhắn lại gì nữa.

Tư Đồ Diệp đi ra ngoài, Lâm Trạch vào tắm và giặt đồ, thấy quần áo biến mất rồi.

“Giúp sếp giặt quần lót cũng nằm trong công việc hả?” Lâm Trạch nói: “Sau này cứ để tôi tự giặt quần lót… nhé. Bạn Tư đồ, có lúc bạn quá nhiệt tình làm tôi đỡ không nổi.”

Tư Đồ Diệp: “Tôi chỉ nhìn lộn mà thôi, lỡ lầm quần lót của cậu thành quần lót của bản thân… Lúc ấy tôi còn nghĩ lạ ghê, rõ ràng hôm qua tôi đã giặt một lần rồi sao hôm nay lại lòi ra nữa…”

Lâm Trạch: “…”

Hết chương 17

Fly: Có một thay đổi quan trọng trong truyện mà mình cần thông báo, đó là mình đã đổi một số chỗ AIDS trong truyện thành HIV.

Theo mình tìm hiểu ở Wiki thì người nhiễm HIV có 3 giai đoạn: giai đoạn nhiễm trùng cấp tính (còn gọi là nhiễm trùng tiên phát), giai đoạn tiềm ẩn và giai đoạn AIDS:

Giai đoạn 1, nhiễm trùng cấp tính kéo dài trong vài tuần và có thể bao gồm các triệu chứng như nổi hạch (sưng hạch bạch huyết), sốt, viêm họng, phát ban, đau cơ, khó chịu, lở loét miệng và thực quản; Giai đoạn 2, giai đoạn tiềm ẩn không có triệu chứng và có thể kéo dài từ hai tuần đến hai mươi năm hoặc hơn, tùy thuộc vào từng cá nhân; Giai đoạn 3, giai đoạn AIDS là giai đoạn cuối của nhiễm HIV, được xác định bởi số lượng tế bào T-CD4+ thấp (ít hơn 200 trong một microlit), những bệnh nhiễm trùng cơ hội, ung thư và các tình trạng khác. 

Như vậy, không phải là lây nhiễm AIDS, mà là lây nhiễm virut HIV, và sau đó sau khi nhiễm HIV rồi, trải qua các giai đoạn thì mới tới AIDS – giai đoạn cuối của người nhiễm HIV, và cũng không còn giai đoạn ủ bệnh nếu đã bị AIDS.

Sau khi làm chương này và các chương sau, thì mình chắc chắn là Tạ Thần Phong hiện tại đang bị nhiễm virut HIV thôi, trong giai đoạn 2 –  ủ bệnh. Mặc dù trong truyện tác giả dùng từ 艾滋病 (bệnh AIDS), nhưng căn cứ vào nội dung truyện thì sẽ chắc chắn được điều này, nên mình đã điều chỉnh lại một số từ AIDS ở chương trước, chuyển sang HIV.