Bắc Thành Có Tuyết

Chương 6: 6: Mặt Sau Của Vé Xem Phim






Đàm Yến Tây nói vậy, Chu Di bèn để bằng lái của anh vào kẹp tài liệu bằng da màu đen rồi cất lại vào trong ngăn chứa đồ.
Cô cũng không thèm nhìn sang người nào đó phía bên trái, ôm lấy chiếc áo choàng dài đặt trên đầu gối, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đàm Yến Tây lại cười, "Anh đã xác thực thân phận rồi, sao vẫn chưa chịu nói chuyện với anh?"
Chu Di hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Đàm Yến Tây lại trả lời bằng cách tăng âm lượng nhạc trong xe.
Nếu cô không muốn nói chuyện, anh cũng không miễn cưỡng.
Chu Di cảm thấy mình đã dần dần hiểu được người tên là Đàm Yến Tây này.

Anh quá kiêu ngạo đến mức sẽ không tự hạ mình trước bất cứ ai.

Mà cho dù có lúc anh tỏ vẻ như hạ mình, chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn.
Cô cảm nhận được một chút hỗn loạn trong lòng, nhưng lại không muốn làm người mở đầu câu chuyện.
Cuối cùng cũng để mặc không nói lời nào.
Mỗi bài hát đi qua lại là cơ hội để cô cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc trong lòng, kết quả, tới lui một hồi, vẫn rối loạn mơ hồ.
Cô chưa từng nghe bất cứ bài nào trong playlist của anh.

Tiếng người hát cùng âm điệu có phần mê hoặc, cũng không hề ồn ào, tựa như cảm giác say rượu bước đi về hướng ánh sáng mơ hồ nơi cuối hành lang dài hun hút.
Bất tri bất giác đã đi đến đoạn giao lộ dừng xe lần trước.
Chu Di vẫn bảo anh dừng lại ở đây, Đàm Yến Tây quay đầu nhìn cô một cái, như muốn xác nhận lại với cô rằng thật sự không cần đưa cô vào bên trong.
Tốc độ xe chậm dần rồi dừng hẳn lại.
Chu Di xỏ tay vào áo choàng, mặc xong áo rồi mở cửa xe.
Đầu ngón tay hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Địa chỉ của bệnh viện, tôi sẽ gửi đến Wechat của anh."
Đàm Yến Tây cười nói: "Chẳng bằng em trực tiếp gửi sóng điện não, thử xem anh có nhận được không.

Hoặc là em đừng nói gì cả, để anh đến từng bệnh viện mà tìm."
Bấy giờ Chu Di mới chợt nhận ra, bọn họ cơ bản chưa từng thêm Wechat, cô nói lời này cũng như đưa ra một tấm chi phiếu trống vậy.
Ngón tay cô sờ vào chiếc điện thoại di động trong túi xách, trong nháy mắt chạm vào điện thoại cô lại chần chừ.

Giờ phút này trong lòng lại như có quỷ mà thấy không tự nhiên.

Bất kể là ai quét ai, cô cơ bản là không muốn quét mã QR thêm bạn bè với Đàm Yến Tây.
Cô rút tay về, kéo mở hộp đựng đồ, nhớ lại lúc tìm bằng lái của anh đã liếc qua, thấy bên trong có bút viết.
Lấy bút ra, sờ vào túi áo rộng rãi của mình.
Cô vốn muốn viết lên một tờ khăn giấy, lại bất ngờ sờ thấy hai tấm vé xem phim, hình như là lần trước đi xem cùng Tống Mãn tiện tay bỏ vào đây.

Áo choàng lông dê không thường xuyên giặt, có muốn cũng phải mang ra tiệm giặt khô.

Vì vậy tấm vé xem phim còn nguyên vẹn, chẳng qua bởi vì dùng cách in chuyển nhiệt* nên dòng chữ trên bề mặt đã phai nhạt đi ít nhiều.
*In chuyển nhiệt là hình thức in kỹ thuật số áp dụng để in giấy và một số loại vải bằng cách làm nóng lớp phủ Ribbon để nó dính vào chất liệu cần in.
Lật lại mặt sau của tấm vé, ghi xuống tên Wechat của mình, Miazhou.
Giơ tay lên đưa cho Đàm Yến Tây.
Sau đó cất bút, đóng hộc chứa đồ, kéo cửa xe, một loạt động tác nối tiếp nhau.
Sự kiêu ngạo của cô thậm chí còn không cho phép cô nói thêm một câu: Vậy anh nhớ thêm số của tôi.
Giống như đang chơi một trò chơi trao đổi quyền chủ động: Cô chủ động bước đến một bước, rồi sau đó xem thái độ của Đàm Yến Tây.
Nếu như anh không thêm Wechat của cô, hai người chấm dứt ở chỗ này cũng được.
Cô xuống xe, đứng bên cửa xe chào tạm biệt Đàm Yến Tây.
Một tay Đàm Yến Tây đặt trên tay lái, đầu hơi cúi nhìn về phía cô xuyên qua bóng tối, tựa như hiểu thấu tâm tư của cô mà cười nói: "Về nhà nhớ chấp nhận kết bạn với anh nhé.”
Chu Di dừng lại một chút, rồi đóng cửa xe.
-
Thứ tư.
Ban đầu vốn là một ngày nắng đẹp, bỗng dưng mây đen lại ùn ùn kéo đến, giăng lối trên nóc những tòa nhà cao tầng.

Mưa rơi tuyết phủ, bầu trời hỗn độn như dòng mực trộn vào làn nước trong, không phân biệt rõ ngày đêm sáng tối.
Giờ cao điểm buổi sáng tắc đường làm Đàm Yến Tây đi mất hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện đã là buổi trưa.
Hôm đó sau khi thêm Wechat của Chu Di, anh đã hỏi cô bệnh viện và số phòng, vốn đã định tìm thời gian đến thăm người, nhưng lại xảy ra chút việc ở công ty nên anh phải bay ra nước ngoài trong đêm.

Tạm ngưng lại hơn một tuần, có lẽ cuộc phẫu thuật của em gái Chu Di cũng đã xong xuôi.
Đàm Yến Tây dựa theo số phòng bệnh đi tìm, đẩy cửa nhìn vào, không thấy Chu Di hay là em gái thật thật giả giả của cô đâu.
Lúc này anh mới nghĩ ra, chắc cô đã không còn ở trong căn phòng này nữa.
Anh đứng trong hành lang gọi một cuộc điện thoại, hỏi số phòng bệnh mới, đi vào thang máy lên lầu.
Hành lang thật dài, mùi nước khử trùng và ánh đèn huỳnh quang tạo nên một loại cảm giác thanh tĩnh xa lạ.
Đi đến cuối hành lang, Đàm Yến Tây đẩy cánh cửa bên tay phải ra.
Bên trong là một gian phòng rộng rãi, chỉ có hai giường bệnh.
Phía sau cánh cửa là một cô gái đang nằm ngủ, trong mũi cắm ống dưỡng khí, mặt mũi tái nhợt sưng húp, vẫn đang truyền nước biển, các thiết bị y tế giám sát trên đầu giường đều mở.
Đàm Yến Tây bước tới đầu giường nhìn thông tin trên thẻ bệnh nhân, tên là "Tống Mãn".
Chu Di, Tống Mãn.
Tên là một đôi.
Anh chắc chắn đây chính là em gái của Chu Di.
Chu Di không có trong phòng.
Đàm Yến Tây đến gần, nhìn túi thuốc nước treo trên đầu giường, còn hơn một nửa.
Đi hỏi người nhà của bệnh nhân giường bên cạnh, họ nói Chu Di đi có việc, chút nữa sẽ quay lại.
Đàm Yến Tây kéo chiếc ghế ở cuối giường ra ngồi xuống, đợi tầm nửa giờ, Chu Di xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một xấp biên lai.
Lúc cô bước vào cửa chân chỉ hơi khựng lại một chút, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên giật mình, lên tiếng chào hỏi anh, giọng nói có vẻ rất yếu ớt.
Đàm Yến Tây đứng dậy, bước lại gần cô một bước nói lời giải thích: "Lẽ ra anh đến sớm hơn, nhưng mấy ngày trước có việc đột xuất, phải đi công tác một chuyến không đến được."
Chu Di ừ một tiếng, chợt nhớ tới điều gì đó nên hỏi anh: "Là anh sắp xếp?"
--- Tuần trước, Tống Mãn mới nhập viện chưa đến hai ngày, y tá lại đến sắp xếp đổi phòng bệnh cho cô ấy, chuyển sang khu VIP cao cấp.
Sau đó bác sĩ phụ trách tới thăm khám, dặn dò những việc cần chú ý trước khi phẫu thuật, còn có một bác sĩ với gương mặt nghiêm túc đi theo, nói rằng đây là một chuyên gia đức cao vọng trọng của bệnh viện.

Vị bác sĩ này thông báo với hai chị em, lịch phẫu thuật vốn vào thứ hai sẽ được sắp xếp lại là ca mổ đầu tiên của ngày thứ ba, ông ta sẽ đích thân làm bác sĩ mổ chính.
Bệnh tim của Tống Mãn không phải là bệnh nan y hiếm gặp gì, gia đình cũng không phải loại có quan hệ, không đến nỗi kinh động tới chuyên gia bậc này phải ra tay.
Trừ khi là có người sắp xếp.
Đàm Yến Tây hơi có chút phản ứng, nói: "Ừ."

"Cảm ơn anh...!Phẫu thuật rất thành công."
Lời cảm ơn này của cô, có lẽ là chân thành hơn hết so với mỗi câu nói từ khi quen biết Đàm Yến Tây đến nay.
Nhưng giọng cô vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm, nhất là trong lúc được giúp đỡ thế này, như lo rằng quá tha thiết sẽ trở thành thái độ nịnh hót.
Đàm Yến Tây khẽ gật đầu.
Chu Di không nói gì, chỉ cầm tập biên lai kia ném vào trong ngăn kéo, rồi xoay người đi nhìn lượng thuốc nước còn trong túi truyền.
Bên cạnh giường bệnh chỉ còn thừa lại chút không gian nhỏ này, làm cô không khỏi cảm giác được sự tồn tại mãnh liệt của anh.

Cô cố kiềm chế bản thân không nhìn anh, giơ tay lên lộn lại túi nilon trong suốt chứa thuốc, bên trong còn khoảng một phần ba.
Ở trong khóe mắt của Đàm Yến Tây, ống tay áo lông của cô thuận đà trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay.
Anh cúi đầu nhìn, cô buộc tóc đuôi ngựa, một ít tóc lòa xòa rơi xuống trên phần viền lông cổ áo, hơi có chút cảm giác như nữ sinh ngây thơ, không thật sự tương xứng với ngũ quan kiều diễm của cô.
"Ăn cơm chưa?"
Chu Di lắc đầu, buông tay xuống, lại xoay người đi đến phía chiếc tủ đầu giường.
Cánh tay lại bị níu lại, Đàm Yến Tây cúi đầu nhìn cô, "Đã bao lâu rồi em chưa nghỉ ngơi?"
Sắc mặt cô quá tiều tụy, tròng mắt phủ đầy tia máu màu đỏ.
Chu Di nghe được câu hỏi này thì phản ứng hơi chậm lại một chút, "Không biết...!hôm trước dậy lúc ba giờ sáng, hôm qua thì không ngủ cả đêm."
Đàm Yến Tây hơi ngạc nhiên: "Đến tận bây giờ?"
Chu Di chậm rãi gật đầu.
Thôi Giai Hàng đi công tác, Trình Nhất Niệm chỉ xin nghỉ được nửa ngày, hôm qua lúc Tống Mãn phẫu thuật đã tới một chuyến; còn Cố Phỉ Phỉ chỉ ở Bắc Thành chưa tới hai ngày đã đi, giờ này cũng không biết đang ăn chơi nhảy múa ở thành phố nào nữa.
Tất cả mọi chuyện cơ bản là cô chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình, nhất là đêm qua - đêm đầu tiên sau khi phẫu thuật, cô không dám có một chút sơ xuất.
Chăm sóc cho bệnh nhân rất mệt nhọc, đây tuy không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng lần này cô lại vô cùng sợ hãi.
Mơ màng mệt mỏi một thoáng, giật mình tỉnh lại phải nhìn máy theo dõi nhịp tim, rồi chạm vào ngón tay của em gái trong chăn, để chắc chắn vẫn còn hơi ấm.
Đàm Yến Tây nói: "Em nghỉ ngơi một chút đi."
"Không có ai khác ở đây."
Nhưng mà, lời này của Đàm Yến Tây cơ bản không phải là thương lượng.
Anh gọi một cuộc điện thoại, hai ba câu đã an bài thỏa đáng, "Chờ chút nữa sẽ có xe tới cổng bệnh viện đón em, gần đây có một khách sạn, em tới đó ngủ một chút."
"Tôi đã nói là không có ai khác ở lại đây được cả."
Tự Chu Di cũng ý thức được mấy lời này của mình nghe rất đáng ghét, nói đúng ra là làm mất hết mặt mũi.

Không phải cô cố ý, chỉ là cô đã mệt đến nỗi không rảnh mà nghĩ nhiều nữa.
Hết lần này tới lần khác, Đàm Yến Tây lại không hề thấy tức giận, nụ cười bất đắc dĩ mang vẻ như người lớn bao dung, "Chẳng phải có anh ở đây sao?"
Cô sửng sốt một chút, lại nghe thấy anh hạ giọng nói: "Anh trông nom thay em.


Em gái em mà có mệnh hệ gì, anh dùng mạng đền cho em có được không?"
Giọng điệu sao mà dịu dàng đến vậy, dỗ người đến thế.
-
Một giờ sau, Chu Di tắm nước nóng xong, nằm trong phòng khách sạn, trong lúc tinh thần sắp rã rời mà vẫn cảm giác được có chút hoang đường không chân thật.
Đàm Yến Tây là gì của cô chứ, người quen cũng không được tính.
Cô bị điên rồi hay sao, bọn họ mới gặp mấy lần, cô đã dám giao Tống Mãn cho anh tạm thời trông nom.
Có lẽ là cô đã quá mệt mỏi, không có cách nào giải thích được.
Em gái đã phẫu thuật thành công, sợi dây căng chặt được thả lỏng một chút, giống như một đoạn lò xo mất đi lực phản ứng.
Dù vẫn còn có thể chống đỡ tiếp, nhưng đến lúc có người vạch trần thì sự mệt mỏi kia bỗng chốc cũng dâng trào thành tầng tầng lớp lớp.
Hiện giờ, Chu Di cũng không nghĩ nổi tới mấy việc này nữa, rơi thẳng vào giấc ngủ.
Suy nghĩ sau cùng trong đầu trước khi ngủ là câu nói của Đàm Yến Tây, chẳng phải có anh ở đây sao?
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, áo choàng tắm mềm mại thoải mái, chăn mở tung ấm áp.
Cho dù là cạm bẫy.
Dù là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tạm thời, cô cũng từ bỏ việc chống cự.
Chu Di ngủ một mạch đến tám giờ tối.
Trong bóng tối thâm trầm, báo thức cài trong điện thoại di động kêu rung ồn ào từ một góc phòng, đặt báo thức sáu giờ, kêu như vậy qua cả hai tiếng đồng hồ mà cô chẳng nghe được một chút nào.
Cô bò dậy, sờ tới điện thoại, một cuộc gọi nhỡ, một vài tin nhắn Wechat.
Trước tiên cô không để ý đến, sau khi ngủ dậy rửa mặt thì gọi xe đến bệnh viện.
Sau khi được nghỉ ngơi tỉnh táo, lý trí của Chu Di quay trở về, một lần nữa cô thấy ảo não vì đã giao em gái mình cho người ngoài trông nom.
Cô bước thật nhanh đến cửa phòng bệnh, dừng lại, thuận đà liếc mắt nhìn vào trong cánh cửa mở rộng.
Cô thực sự cũng không ngờ, Đàm Yến Tây quả thật ngồi trông giữ ở cạnh giường.

Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ không lớn lắm lại cứng còng đó mà trông thật quý phái tao nhã.
Trái lại anh cũng không nhàn rỗi, máy tính xách tay đặt trên tủ đầu giường, anh hơi nghiêng người, gác chân, mắt nhìn màn hình, thỉnh thoảng chạm ngón tay vào màn hình cảm ứng, ngáp một cái với vẻ mặt mười phần nhàm chán.
Trên máy theo dõi nhịp tim, các thông số hiển thị hoàn toàn bình thường.
Chu Di không tự chủ được hơi cong khóe miệng.
Mặc dù lần đầu gặp nhau anh đã xúc phạm cô, những lần sau anh lại càng kiêu ngạo tự cho mình là đúng một cách vô lý.
Cô vẫn quyết định sẽ không thù dai.