Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 38




Thẩm Thiển lại có chút bất đắc dĩ với cái lối tư duy nhảy vọt này của Vưu Nhiên, mẹ cô thương cô thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn? Theo quán tính, Thẩm Thiển lại lườm Vưu Nhiên, cô cắn ống hút, hút mấy ngụm, đủ dễ chịu rồi mới nâng mí mắt lên nói với Vưu Nhiên: "Anh nên chú ý thời gian, đừng quẳng Lông Xù của em ở vùng hoang vu xa lạ."

Vưu Nhiên bưng trái dừa, nhìn nhìn đồng hồ, chau hàng lông mày: "Ăn một bữa trước đã, lát nữa rồi về."

Thẩm Thiển gật đầu, hai người liền đi vào một nhà hàng bên bờ cát tùy ý ăn chút gì đó, vừa giết thời gian, vừa lấp đầy bụng. Lúc quay trở lại sân bay, đã là gần sáu bảy giờ tối, đợi gần nửa tiếng, máy bay chở Lông Xù mới đến. Lúc nhân viên dắt chó đi ra khỏi cửa ra, Lông Xù lập tức điên lên, liều mạng kéo dây, lao về phía Thẩm Thiển. Thẩm Thiển vui mừng kinh ngạc quá đỗi, chạy vội qua tính ôm nó một cái.

"Lông Xù." Thẩm Thiển còn chưa thấy người, giọng nói đã sốt ruột reo lên.

"Âu âu." Lông Xù hưng phấn nhảy dựng lên. Nhân viên thấy kéo không được nó đành phải thả dây. Lông Xù được giải thoát lập tức giống như con diều đứt dây, "vèo" một cái, chạy như bay đến tương phùng.

Cứ ngỡ một người một chó sắp ôm nhau thắm thiết mừng gặp lại, nào ngờ ngay trong một khoảnh khắc, Lông Xù bỗng nhiên quẹo qua, lờ đi vòng tay của Thẩm Thiển, bổ nhào về bên Vưu Nhiên. Thẩm Thiển lúc này hóa đá, máy móc xoay người, nhìn Lông Xù nhảy múa trước mặt Thiển Thiển, thỉnh thoảng hai chân chạm đất, cọ vào đầu Thiển Thiển. Thiển Thiển ngược lại híp mắt, ngửa đầu, phe phẩy lỗ tai.

Thẩm Thiển bỗng nhiên thấy bi thương, đúng là đồ vô tình có vợ là quên mẹ. Cũng không biết là ai dọn phân dọn nước tiểu nuôi nó lớn, nay con chó đáng chết lòng lang dạ sói này lại dám thản nhiên không đếm xỉa đến cô?

Vưu Nhiên cúi đầu nhìn hai con chó thân thiết với nhau lại không nén được nụ cười, lúc ngẩng đầu, Thẩm Thiển đã đến bên anh, thổi râu trừng mắt nhìn Lông Xù. Vưu Nhiên nói: "Vợ chồng đoàn viên mà."

"Ngày mai anh tìm một con chó đẹp trai đến quyến rũ Thiển Thiển đi." Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi.

Vưu Nhiên chau lông mày, "Em còn muốn làm cho Lông Xù cưỡng gian Thiển Thiển lần nữa?"

"Ớ? Để Lông Xù cưỡng gian một lần nữa?"

"Chó mẹ mang thai, bình thường đều không có ai hỏi thăm, cũng giống như con người vậy, nếu phụ nữ có thai đàn ông bình thường cũng không dám xuống tay." Vưu Nhiên nhìn Thẩm Thiển từ trên xuống dưới, lúc nói lời này hình như đang nghĩ cái gì đó.

Thẩm Thiển bị ánh mắt gian manh này của anh làm cho sợ tới mức run rẩy cả người, túm lấy Lông Xù còn đang hứng chí cọ cọ Thiển Thiển, nói với Vưu Nhiên: "Mau đến bến tàu thôi."

"Ừ."

Lúc bọn họ đến bến tàu, chiếc du thuyền đang đậu ở đó, trên dưới có rất nhiều người ra vào, nhân viên thì đang nhập xuất hàng hóa, trông rất nhộn nhịp. Hai người vừa mới lên thuyền đã thấy Lý Mỹ Lệ đang đứng vẫy tay ở bên kia boong tàu.

Thẩm Thiển đi qua, thấy cô chỉ có một mình thì không khỏi ngẩn người, hỏi: "Cao Trường Phong đâu?"

"Xuống thuyền đi mua đặc sản cho mình rồi."

"Cậu đúng là không có lúc nào không tham ăn." Thẩm Thiển hơi quở mắng một chút. Lông Xù ở dưới chân Thẩm Thiển nhìn thấy Lý Mỹ Lệ phản ứng đầu tiên chính là sủa "Âu âu..." Tiếng sủa này dường như là đang khoe hoặc là nhắc nhở Lý Mỹ Lệ sự tồn tại của nó.

Lý Mỹ Lệ mới đầu đúng là không chú ý đến Lông Xù, nghe tiếng sủa này, mới liếc mắt nhìn xuống dưới chân, vừa thấy là Lông Xù liền lập tức chửi, "Ta sát, Thẩm Thiển, sao cậu lên thuyền đi du lịch cũng mang con quỷ này theo vậy? Không phải đã bảo cậu để nó ở bệnh viện thú cưng rồi sao?"

Thẩm Thiển ho khan vài tiếng, hơi mất tự nhiên nói: "Cái đó... Là do mình lo."

Lông Xù lại sủa, khiến Lý Mỹ Lệ tức chết, vô cùng khó chịu, "Đồ quỷ, sủa nữa là đem mày làm thịt luôn đấy."

Nào ngờ, Lông Xù càng sủa hung, miệng cũng nhăn nhíu lại, thủ thế gầm gừ vài tiếng uy hiếp. Lý Mỹ Lệ nhìn mà run rẩy, "Con chó này càng ngày càng giống chủ, hở tí là phát hỏa."

"Lý Mỹ Lệ." Thẩm Thiển bỗng nhiên hạ giọng đe dọa.

Lý Mỹ Lệ liếc nhìn Vưu Nhiên đang ở một bên xem kịch, "Đại đội trưởng, mau đem con gà hăng máu có bộ ngực là vũ khí này đi đi, cứ tùy ý chà đạp, dùng nến, roi da, dây thừng… gì cũng được"

Thẩm Thiển lập tức nhào tới, chuẩn bị làm một trận.

Còn đang thủ thế thì Cao Trường Phong lên thuyền, trong tay xách theo một đống túi, vừa chạy tới, liền lập tức kêu ngừng, "Dừng tay."

Thẩm Thiển lập tức cứng đờ. Lý Mỹ Lệ bỗng nhiên đắc ý dào dạt vặn vẹo người dán vào Cao Trường Phong, nũng nịu làm nũng, "Ông xã, Thiển Thiển vừa mới sử dụng bạo lực với em."

"Anh thấy rồi." Cao Trường Phong sau khi xoa dịu Lý Mỹ Lệ, liền giả vờ phê bình Thẩm Thiển, "Thiển Thiển. Sau này em dịu dàng với Mỹ Lệ một chút, đừng hễ tí là lại nổi giận."

Thẩm Thiển u ám nhìn hai vợ chồng nhà này, nhất là Cao Trường Phong. Thẩm Thiển cùng Lý Mỹ Lệ thường bóp cổ nhau sau đó tóm lấy nhau muốn làm đô vật, anh ta nên nhìn quen rồi chứ, vậy mà bây giờ, Lý Mỹ Lệ dịu ngoan rất nhiều không nói, Cao Trường Phong biểu hiện cũng đặc biệt cưng chiều, mà Lý Mỹ Lệ dường như cũng rất chìm đắm trong sự cưng chiều này? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Thẩm Thiển nghiêng đầu, "Hai người làm cái gì mà kỳ quái vậy?"

Vưu Nhiên tinh tế quan sát đống túi trong tay Cao Trường Phong, là mấy hộp canxi và vitamin, còn có một ít đồ ăn vặt, ô mai loại chua. Mà Lý Mỹ Lệ hôm nay lại mặc một bộ váy liền áo có vẻ rộng thùng thình. Theo Vưu Nhiên nhớ, Lý Mỹ Lệ bình thường thích mặc quần đùi với áo ba lỗ bó sát, có vẻ tương đối trung tính. Những triệu chứng này chỉ có thể chứng minh một điều...

Vưu Nhiên không khỏi cười rộ lên, kéo Thẩm Thiển đang nổi giận vào lòng, nói với vợ chồng bọn họ: "Tôi về sẽ xoa dịu cô ấy." Dứt lời, anh kiên quyết kéo Thẩm Thiển vào cửa.

Thẩm Thiển than thở, "Anh giúp người ngoài bỏ mặc người thân."

Vưu Nhiên không nói lời nào, kéo cô vào phòng 101 của anh, sau đó mặc kệ cô, tự đi châm trà uống, Thiển Thiển tất nhiên trung thành đi theo chủ, mà con chó Lông Xù chỉ trọng sắc khinh bạn, vô lương tâm cưới vợ quên mẹ vẫn tiếp tục đi theo sau đít Thiển Thiển, còn không ngừng vui vẻ ư ử.

Thẩm Thiển trong lòng thật khó chịu, về sau xu thế lại là một chọi ba sao? Vưu Nhiên bưng ly nước lại, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiển, không nói lời nào, giống như đang nghĩ gì đó. Thẩm Thiển đang buồn bực, cũng không nói gì, trong lòng có chút sốt ruột, anh này rốt cuộc làm sao vậy?

Vưu Nhiên hơi hơi động mí mắt, chuyên chú nhìn cái ly Mark cầm trên tay, híp mắt, cuối cùng xoay mặt qua nhìn Thẩm Thiển, nói: "Thiển Thiển, trong lòng anh rất khó chịu."

"Hở?" Thẩm Thiển sửng sốt, từ nãy đến giờ, Vưu Nhiên một câu cũng không nói, nhìn quả thật là có chút âm trầm, nhưng anh đột nhiên nói mình rất khó chịu khiến cô quả thật có chút không tiêu hóa nổi. Cô chớp chớp mắt, đờ đẫn nhìn Vưu Nhiên, chờ anh nói xem anh khó chịu như thế nào?

Anh lại không nói tiếp, mà thả cái ly Mark xuống, nghiêng người về phía cô, đôi mắt trong suốt lóe lên một tia sáng vàng giảo hoạt, anh hỏi: "Còn nhớ anh mong chờ tư thế nào nhất không?"

Thẩm Thiển khóe miệng co rút, "Nắm tay của em, vừa đi vừa đẻ trứng."

"Một trái trứng còn không có." Vưu Nhiên bỗng nhiên thở dài một chút, tay phải chỉ nhẹ nhàng lướt qua hai má, môi, cằm Thẩm Thiển, sau đó nhìn chằm chằm miếng ngọc phỉ thúy hình mặt trăng vài giây, ngón tay một đường trượt tới đùi, anh bỗng nhiên nâng đôi mắt lên, hàng mi xinh đẹp nhiu nhíu, ý vị thâm trường nhìn cô.

Thẩm Thiển tất nhiên là biết ý của anh. Cô cảm thấy đàn ông cấm dục đã lâu một khi phạm giới là sẽ nghiện ngay lập tức. Ví dụ như anh chàng trước mắt này. Còn nhớ một tối nào đó, lúc làm chuyện xấu, tên nào đó đã tán tỉnh nói: "Thiển Thiển, vì em thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, em cũng nên bồi thường cho anh nhiều nhiều chút chứ."

Cô khi đó là ý loạn tình mê nên mới tùy tiện gật đầu.

Anh chàng nghiện ăn trước mắt này chỉ cần dùng ánh mắt ý vị thâm trường đó nhìn cô là cô hiểu ngay, kỳ thật việc này, cô cũng rất thích, chủ yếu là do Vưu Nhiên rất hiểu cơ thể cô, rất đúng chỗ. ==

Nếu chỉ nghĩ về phương diện gì gì đó thì cô không ngại nói... Nhưng ý nghĩa của câu "Một cái trứng cũng không có" mà Vưu Nhiên vừa than thở lúc nãy rất rõ ràng, mà cô lại không làm được, đành phải yếu ớt đáp lại anh, "Không được gieo giống. Trước khi kết hôn, em không thể mang thai, em... không muốn con em sinh ra lại không có ba giống em."

Đây là nguyên tắc của Thẩm Thiển, không có tình thương của ba, người thân thì lạnh nhạt khiến con đường tình cảm của cô luôn khó khăn. Cô lúc nào cũng ngẩn ngơ nghĩ là thiếu một chút cũng không sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy người khác nhắc tới ba họ tốt với bọn họ thế nào thì trong lòng lại luôn hâm mộ.

Trong đời người có ba thứ tình cảm, tình thân, tình yêu và tình bạn... Kỳ thật thiếu một thứ cũng không được. Lúc chưa gặp được Lý Mỹ Lệ, chỉ có một mình Thẩm mẹ, Thẩm Thiển cảm thấy cuộc sống hai mẹ con nương tựa vào nhau thật cô đơn; sau khi có bạn, cuộc sống của cô trở nên sinh động hơn, nhưng trong lồng ngực vẫn thấy thiếu một mảng, nơi đó vô cùng trống rỗng. Mãi đến khi gặp được Vưu Nhiên, cô mới thấy được bù đắp, máu chảy vào lồng ngực tưới tắm cả trái tim cô.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có một chỗ bế tắc, đó là người mẹ sống nương tựa với cô. Lúc trước cô đến thành phố này, chỉ là muốn nhìn người đàn ông có thể làm cho Thẩm mẹ cam chịu khổ cả đời kia một chút, xem ông ta rốt cuộc có cái gì tốt? Nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một người đàn ông bình thường, hai con mắt một lỗ mũi một cái miệng, ngoài diện mạo cương nghị thì chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là được Thẩm mẹ yêu ông ta mà thôi. Nhưng vì sao bà không nghĩ lại như thế có đáng hay không?

Thẩm Thiển mím môi, chặt đến nỗi môi cũng trở nên trắng bệch. Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển như thế lại nghĩ anh ép cô khiến cô khó xử nên có chút đau lòng xoa đầu cô, "Em muốn khi nào kết hôn thì cứ nói cho anh biết, anh chờ em."

Thẩm Thiển ngây ngốc nhìn Vưu Nhiên, trên mặt anh là một nụ cười bất đắc dĩ, người đàn ông này còn nguyện ý chờ cô? Cô có tư cách gì mà để người đàn ông này lại đợi cô?

Bỗng nhiên, có người ấn chuông cửa. Vưu Nhiên ngồi thẳng người, tiến lên đi mở cửa. Thẩm Thiển cũng chỉnh đốn tư thế, trong lòng ngổn ngang.

"Ai nha, Nhiên Nhiên, chỗ cháu có thuốc đau đầu không?" Người tới chẳng phải ai khác mà là Vu Thiên Dương.

"Dạ có, bác Vu vào trong ngồi đã ạ."

Vu Thiên Dương nhìn nhìn vào bên trong thấy Thẩm Thiển đang ngồi trên sô pha liền nghĩ nghĩ, "Thôi, con lấy thuốc ra là được."

Thẩm Thiển nhìn ông thêm vài lần, trên mặt cũng không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc. Chỉ là...

Thẩm Thiển kiềm lòng không được mà đứng lên, nói với Vu Thiên Dương: "Chú bị chảy máu mũi kìa."

Vu Thiên Dương vội vàng lấy khăn ra lau, xấu hổ cười, "Gần đây hay bốc hỏa nghiêm trọng nên thường đau đầu chảy máu mũi." Nụ cười chẳng hợp với bề ngoài của ông lại làm Thẩm Thiển thấy trái tim chìm xuống một tấc.

Người này... là ba cô.

Vưu Nhiên từ trong phòng đi ra, cầm thuốc giảm đau đưa cho ông, "Con thấy bác Vu vẫn nên đi khám đi."

"Ôi, bệnh cũ thôi ấy mà, can hỏa vượng, không có việc gì đâu." Vu Thiên Dương lại lén lút nói với bọn họ: "Đúng rồi, việc này đừng nói cho bác gái con, sợ bà ấy lại càm ràm, nếu không thì bác cũng không tìm cái hũ thuốc là con mượn thuốc."

Vưu Nhiên im lặng cười, tiễn bước Vu Thiên Dương, Thẩm Thiển lập tức hỏi: "Hũ thuốc?"

"Không có gì, di chứng sau tai nạn thôi."

Thẩm Thiển lập tức xị mặt xuống...