Bác Sĩ

Chương 1




Hye Jung là nhân vật chính trong câu chuyện này,còn 1 nhân vật chính nữa sẽ xuất hiện sau!

Hye Jung đang ngồi nghe nhạc ở phòng giáo viên,bà cô giáo nổi giận:

-Không nghe tôi nói sao!

Cô vẫn lơ đi dửng dưng không quan tâm,bà cô lấy cuốn tập dày đập tới tấp lên người làm cô té xuống nền nhà cùng với chiếc máy nghe nhạc đã bị bật nắp pin:

-Trời ơi con nhỏ này!Em bị làm sao vậy hả,tôi kêu em quỳ chứ đâu phải kêu em ngồi đâu!

Cô thì vẫn cái mặt nghênh ngáo nhìn bà giáo viên với khuôn mặt không cảm xúc:

-Trừng mắt hả!

Bà giáo viên cho ngay một cái bạt tai lên mặt của cô:

-Đây là lần cuối tôi bỏ qua cho em đấy nghe chưa!Tôi rất muốn đuổi học em luôn cho rồi đó!Nhưng tôi lại thấy thương cho người ba tội nghiệp của em đến đây năn nỉ cho con gái của mình nè!Cho nên tôi mới bỏ qua cho em lần cuối!Ra ngoài đi!

Cô hừ một cái rồi cúi xuống lượm chiếc máy nghe nhạc lên,đi thẳng đá chiếc ghế gần đó bay ra xa,định xách cặp đi về nhưng bà cô đó vẫn chưa bỏ qua:

-Đứng lại!Không biết mở miệng nói cám on hả!

Cô mệt nhọc quay mặt lại chỗ bà cô nói với giọng lạnh nhạt:

-Mong là cô sống lâu đến lúc em nói câu cám ơn!

-Cái con nhỏ này đúng là!

Bà cô định cho cô một cái bạt tai nhưng bị tay cô nắm lại,mặt cô thờ ơ:

-Em không còn là học sinh ở đây nữa!

Bà cô tức giận:

-Có một điều mà tôi đảm bảo với em!Em nội trong năm sau sẽ phải vào trong tù ngồi đó!

Bà cô giựt tay lại,cô mặt nghênh ngáo:

-Buổi tối ra đường cô nhớ cẩn thận,vì có rất nhiều người khỏe mạnh nhưng lại hay bị chết bất đắc kì tử đó!

Bà cô nói với chất giọng cực kì khinh thường:

-Con nhỏ này đúng là quái thai mà!

Cô không quan tâm quay lưng đi ra ngoài,ba cô đang đứng ngaofi đó mặt không vui quay lại nhìn cô,cô bước qua bố cô dù bố cô có gọi gì!Bố cô chỉ biết lắc đầu đi theo:

-Lên xe đi!

Bố cô lên tiếng,cô vẫn đi thẳng:

-Ba về đi!

-Lên xe!

-Ba cứ về nhà trước đi!

Bố cô buồn rầu:

-Con định như vậy đén bao giờ!

Co dừng lại quay mặt về phía bố cô,ba cô khỏ sở:

-Con còn nghĩ ba có thể lo lắng cho con đến bao giờ nữa đây chớ!

Cô vẫn thái độ ngang ngược:

-Người ta nghe được còn tưởng ba là một người cha tốt đó!Ba tới tận đây để quỳ gối năn nỉ cô giao xin tha lỗi cho tôi chỉ tỏ vẻ mình là người cha quan tâm tới con gái thôi hả!

Rồi cô quay thẳng ra xe còn bố cô hậm hực đằng sau.Trên đường đi,cô kéo cửa sổ xuống thì bố cô lại kéo lên,cô lại kéo xuống lần nữa bố lại kéo lên,ba cô không nhìn cô hỏi:

-Bây giờ con định làm gì đây!

Cô dửng dưng:

-Phá làng phá xóm thôi!

Bố cô bây giờ mới nhìn cô:

-Ba đang nói chuyện một cách đàng hoàng mà con lại...

Cô không quan tâm rút tai nghe nhạc cắm vào tai nghe rồi gật gù,bố cô nhìn thấy mắt nhìn cô không khỏi tức giận.Bây giờ đã xế chiều,ánh hoàng hôn cũng bắt đầu,những tòa nàh cao áp đã bật đèn,bố cô không chịu nổi vồ qua rút tai nghe của cô ra,mặt cô ngổ ngáo nhìn ba cô không cảm xúc:

-Liếc cái gì chớ!Đừng có trừng mắt kiểu như vậy!

Rồi cho cô một bạt tai vừa đánh vừa nói:

-Có biết vì mày mà mọi người khổ sở lắm không!Biết không!Hả!Đồ hư hỏng!

Bố cô định giơ tay ra tái cô nhưng cố quay lại nhìn với ánh mắt thù hận làm cho bố cô không thể nào đánh được:

-Vậy ba giết tôi luôn đi!Giống như ba đã giết mẹ vậy đó!Làm một lầm cho xong luôn đi!GIẾT CHẾT TÔI LUÔN ĐI!

Cô tức giận hét lên,ba cô nhìn cô trừng mắt:

-Mày thạm chí còn không khóc!

Cô nhìn thẳng mặt bố cô:

-Vì trái tim tôi đã chết rồi!

Sau đó quay lại cắm tai nghe vào tai mà không quan tâm tới bố cô nữa.Bây giờ trời đã tối hẳn chỉ còn dạy đèn đường nhỏ ở nông thôn,xe dừng ở trước một căn nhà cổ kính đơn giản,cô nhìn quanh:

-Sao lại tới nhà của bà hả!

Bố cô ném đồ cô xuống xe,cô tức tốc chạy lại hét lên:

-BA BẮT TÔI VỀ NƠI KHỈ HO CÒ GÁY NÀY LÀM CÁI GÌ!

Bố cô mạnh giọng:

-Kể từ bây giờ quan hệ sẽ cắt đứt!

-Từ ngày người đàn bà đó dọn tới,thì ba và tôi đã cắt đứt rồi!

Bố cô trừng mắt:

-Không được nói mẹ kế của mày kiểu đó!Bởi vì thời gian qua mẹ mới thấy sợ mày như vậy!

Cô nhếch mép lên cười nửa miệng,bố cô trèo lên xe,ném cho cô một cái bao thư nhỏ:

-Đừng gọi cho tao nữa!

Xong rồi bố cô phóng xe đi,cô chạy theo hét lên:

-Ba nghĩ mấy đồng bạc này là đủ hả,đừng hòng tôi tha thứ cho ba!

Cô chỉ biết nhìn chiếc xe xa dần kia ném luôn bao đựng tiền,nhưng giọt nước mắt đã bắt đầu chảy xuống gò má ửng hồng!