Bác Sĩ Xấu Xí

Chương 5: Bộ đồ ăn đường huynh






    "Cái gì?" Tống Đại Lực tò mò hỏi.
Phó Thính Hạ cười nói: "Ngươi đợi chút sẽ biết, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Người ta không phải mời chúng ta ăn cỗ, không ăn...... Chẳng phải là lãng phí."
Tống Đại Lực hiểu ý, cười nói: "Chúng ta không ăn sạch sẽ nồi nhà đại bá chẳng phải uông công đại bá mời sao."
Hai người cười hướng về phía nhau đấm một đấm, sau đó sải bước đi vào nhà chính của Tống Kiến Dân.
"A, Thính Hạ cùng Đại Lực đều tới!" Tống Khánh Quốc cười ha ha, chỉ chỉ nam nhân ngồi cạnh nói: "Đây là Hương trưởng, lại đây chào hỏi một cái."
Hương trưởng nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ngươi chính là người đến kinh thành học hành. Tên là Phó Thính Hạ."
"Đúng vậy, ba ba hắn chính là người có chức to trong kinh thành." Tống Khánh Quốc giới thiệu nói . Người nam nhân kêu Hương trưởng nhìn Phó Thính Hạ trong mắt lộ ra hứng thú nồng đậm.
Phó Thính Hạ nhàn nhạt nói: "Đại bá, ba ta làm ruộng, ngươi rất rõ ràng a, khi nào thành quan to trong kinh thành rồi."
Tống Khánh Quốc cười gượng nói: "Đứa nhỏ này, nhớ tình người cũ."
Tống Kiến Dân thật biết điều mà đem vị trí tới gần Hương trưởng, thân thiết mà tiếp đón: "Thính Hạ, ngươi lại đây ngồi."
Phó Thính Hạ nhìn thoáng qua vị trí kia, đi qua ngồi xuống, Tống Kiến Dân lại lễ phép nói: "Hương trưởng, các ngươi nói chuyện, ta đi giúp mẹ ta chuẩn bị tiệc rượu."
Trần Hương trưởng nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tống Kiến Dân đối Tống Khánh Quốc nói: "Khánh Quốc, Kiến Dân giáo dục không tồi, không kiêu không ngạo, tương lai có thể phát triển."
Tống Khánh Quốc khiêm tốn nói: "Đâu có, chúng ta không phải là những người dạy học sao, đức, trí, thể, giống nhau không thể thiếu . Đừng nhìn hắn đọc sách vất vả, khi ở nhà hắn nên làm gì, hắn vẫn phải làm, chúng ta không thể đưa ra xã hội những kẻ yếu kém được, ngươi nói có phải hay không."
"Cha Kiến Dân, đồ ăn không ngon sao, mọi người ngồi xuống đi ." Thím sắc mặt không tốt lắm tiến vào hỏi.
Tống Khánh Quốc lập tức khom lưng cười lôi kéo Hương trưởng ngồi vào vị trí, lại chiếu cố cho Phó Thính Hạ ngồi cạnh bên Hương trưởng, chẳng khác gì một người đại bá yêu thương dìu dắt cháu trai.
Cha kế ôm Tống Thính Hà cũng đi đến, Tống Khánh Quốc lại là một phen ấm áp giới thiệu, cha kế nhìn bàn tiệc liền hỏi: "Kiến Dân đâu?"
Phó Thính Hạ nghiêng mặt, thấy trên mặt thím hiện lên một tia xấu hổ, Tống Khánh Quốc mặt không đổi sắc mà cười nói: "Hắn muốn hầu hạ nãi nãi ăn cơm, không cần phải để ý hắn."
Cha kế ngượng ngùng nói: "Ta cũng đi bồi mẹ ăn cơm đây."
Tống Khánh Quốc vội vàng nói: "Không cần, không cần, hôm nay ngươi chính là khách."
Cha kế hàm hậu mà cười nói: "Đều là người trong nhà, hài tử Kiến Dân kia thi vào đại học còn sắp phải đi xa nhà, cùng Hương trưởng nói chuyện thêm vài câu mới là tốt."
Hắn vừa muốn đứng dậy, liền nghe Phó Thính Hạ nói: "Ba, Kiến Dân ca tất nhiên sắp phải xa nhà, khả năng không còn tiếp xúc nhiều với nãi nãi nữa."
"Nga, nói cũng đúng." Cha kế nghe vậy xấu hổ mà ngồi xuống.
Phó Thính Hạ cười nói: "Thính Hà, lại đây ngồi với đại ca."
Tống Thính Hà lập tức từ trên đầu gối ba ba nhảy xuống, tung tăng nhảy nhót mà hướng Phó Thính Hạ chạy tới.
Trần Hương trưởng cùng Phó Thính Hạ nói hai câu, Phó Thính Hạ tuy rằng mỗi lần đều rất có lễ phép, nhưng trả lời nội dung đều thực ngắn gọn, căn bản không thể nói chuyện cùng, càng không cần nói có thể tìm hiểu được cái gì đó, vì thế hắn đành phải quay đầu nói chuyện cùng Tống Khánh Quốc.
Cha kế nhìn Tống Thính Hà từ trong nhà chạy ra ngoài, hắn vốn dĩ muốn gọi nàng quay lại , nhưng vừa vặn Hương trưởng hỏi đến hắn, hắn cũng phải cố gắng trả lời tốt vấn đề của Hương trưởng. Hắn suy nghĩ một chút có thể Tống Thính Hà đi nhà xí nên cũng không để ý nữa .
Phó Thính Hạ cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, sau đó nhìn thoáng qua Tống Khánh Quốc đang nịnh bợ , trong lòng âm thầm cười lạnh.
"Ba ba, đại ca." Theo một trận tiếng kêu thất thanh , Tống Thính Hà khuôn mặt nhỏ đỏ lên từ bên ngoài chạy vào: "Nhà của chúng ta có trộm!"
"Trộm?!" Tống Khánh Quốc cùng cha kế đồng thời đứng lên.
"Ta vừa rồi về nhà thấy trong phòng chúng ta có người đang lục lọi đồ đạc."
"Tiểu hài tử, đừng tùy tiện nói bậy, ngươi không phải ở đây ăn cơm sao, như thế nào lại nhìn thấy trong nhà có cái gì ?" Tống Khánh quốc trừng mắt nhìn Tống Thính Hà.
"Là ta kêu nàng trở về." Phó Thính Hạ mở miệng nói: "Ta muốn nhờ Hương trưởng hỗ trợ chuyển tới trường huyện, cho nên kêu Thính Hà trở về giúp ta lấy phiếu điểm học trên kinh thành."
Cha kế sắc mặt đều thay đổi, hắn đầu tiên nghĩ tới cái gì, a nha một tiếng, liền chạy ra khỏi cửa. Tống Đại Lực cũng đuổi theo, Tống Khánh Quốc muốn ngăn cản đều ngăn không được.
Phó Thính Hạ quay mặt nói với Hương trưởng : "Hương trưởng , mỏ than lộ thiên ở gần đây có một ít công nhân sinh sống , buổi tối liền vào thôn trộm đồ vật, khiến cho chúng ta nơi này trị an không tốt, bị bắt được liền nói dân bản xứ chúng ta khi dễ người bên ngoài, có thể hay không làm phiền Hương trưởng làm chứng cho chúng ta ."
"Ngươi nói bậy gì đó, như thế nào có thể nhờ Hương trưởng đi làm chuyện này!" Tống Khánh Quốc khiển trách nói.
Trần Hương trưởng nghe được hai chữ "trị an", lập tức nhớ tới thương nhân Hồng Kông còn ở trong huyện, tức khắc da đầu tê dại. Trong lòng hắn nghĩ như thế nào trước trấn an được chuyện này, không được để mọi người biết: "Khi đã phát sinh vấn đề về trị an , ta là Hương trưởng đương nhiên phải có trách nhiệm, ta đương nhiên phải đi!"
Tống Khánh Quốc nghe xong sắc mặt lập tức trắng bệch, hai chân nhũn ra. Phó Thính Hạ lôi kéo trần Hương trưởng đã bước nhanh đi ra khỏi nhà hắn .
Thật nhanh bọn họ đã tới chỗ ở của Phó Thính Hạ. Cửa chính mở rộng ra, cha kế thì đang liều mạng ôm lấy Tống Đại Lực, Tống Kiến Dân sợ hãi rúc trong só, mà đồ vật trong phòng Phó Thính Hạ đều bị lật tung lên .
"Sao lại thế này? Trộm đâu?" Phó Thính Hạ hỏi.
Tống Đại Lực mắt đỏ hồng chỉ vào Tống Kiến Dân: "Hắn chính là kẻ trộm!"
Tống Kiến Dân thấy Hương trưởng sắc mặt tức khắc cũng trắng bệch, lập tức thanh tỉnh một ít, vội vàng nói: "Ta, ta không phải trộm, ta, ta, ta là tới tìm sách giáo khoa Thính Hạ mang về từ kinh thành."
Cha kế vội vàng nháy mắt với Phó Thính Hạ rồi nhẹ nhàng cùng Hương trưởng phân bua: "Đúng vậy, Thính Hạ từ trong kinh thành mang về không ít thứ ."
Phó Thính Hạ không quan tâm ánh mắt cha kế nhàn nhạt trả lời: "Sách ta đều để trên bàn, ngươi có cần thiết lục tung nhà ta lên không ?"Nói xong hắn đi đến ngăn tủ âm tường, mở ra hộp bánh quy liền nhìn thoáng qua, quay đầu nói: "Hương trưởng, tiền ba ta để ở đây không thấy nữa."
"Ta không có trộm, không phải ta trộm." Tống Kiến Dân hoảng sợ mà gào lên.
Tống Đại Lực hất tay phụ thân, đi qua kiểm tra người Tống Kiến Dân, cuối cùng từ trong người hắn tìm thấy một cái bố khăn. Tống Đại Lực thấy vậy liền cười lạnh một tiếng .
Tống Thính Hà từ phía sau cha kế lộ ra đầu nhỏ chỉ vào bố khăn: "Đó là khăn tay của mụ mụ , mặt trên không phải có thêu tên của mụ mụ sao ."
Tống Kiến Dân ánh mắt từ trên bố khăn chuyển qua mặt Phó Thính Hạ, thấy bên miệng hắn ẩn ẩn ý cười . Hắn lúc này mới bừng tỉnh , hóa ra Phó Thính Hạ cố tình đào cái hố cho hắn nhảy, lại nhìn vẻ mặt của Hương trưởng, hắn vội vàng la to: "Tiền này không phải ta trộm!"
Phó Thính Hạ đôi tay để trong túi quần nhìn xuống hắn nhàn nhạt khẳng định: "Tiền này chính là ngươi trộm!"
"Không phải!"
"Ngươi chính là tới trộm tiền!"
"Ta không phải trộm tiền!" Tống Kiến Dân đỏ mặt tía tai mà quát.
"Vậy ngươi là tới trộm gì đó?"
"Ta là tới trộm......" Hắn nói tới đây đột nhiên ngừng thanh âm, nhìn về phía Hương trưởng. Sau lưng Hương trưởng ,cha mẹ hắn vội vàng chạy tới, còn có những người phụ nấu cỗ đi cùng . Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình trầm xuống, lập tức hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.
Hương trưởng chỉ cảm thấy trên mặt vừa nóng vừa đau. Hắn vừa rồi trên bàn cơm mỗi một câu đều khen Tống Kiến Dân , bây giờ chẳng khác nào tự tát vào mặt mình .Hắn nặng nề mà hừ một tiếng: "Kiểm tra số tiền, có đủ hay không thì đưa đi đồn công an."
"Đừng, đừng, đều là người một nhà!" Cha kế vội vàng xua tay cầu xin nói: "Hương trưởng, nhà của chúng ta không so đo, ngài hãy cho tiểu hài tử một cơ hội."
Hương trưởng ánh mắt rõ ràng lộ ra do dự . Phó Thính Hạ rũ xuống mi mắt . Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thúy: "Dù sao bây giờ hắn mới là sinh viên, tương lai làm quan chẳng phải là dân chúng xui xẻo sao!"
Phó Thính Hạ quay mặt nhìn, hóa ra là Linh Tử trốn sau thân thể mập mạp của mẹ nàng duỗi dài cổ hô.Mẹ Linh Tử nghe vậy cũng hoảng sợ, duỗi tay đánh Linh Tử một phen. Linh Tử bị vẫn cố la lên : "Đây là chính nghĩa, chính nghĩa là một câu nói cũng có thể bỏ qua sao?"
Mẹ Linh Tử xấu hổ mà bịt chặt miệng Linh Tử, vội vàng đem nàng đẩy ra bên ngoài: "Nha đầu chết tiệt đúng là không biết giữ mồm miệng ."
Linh Tử bị kéo ra vẫn cố hướng về phía Phó Thính Hạ làm cái mặt quỷ . Phó Thính Hạ trong lòng bật cười. Thế nào đã thành sinh viên, sinh viên đúng là tốt a. Nha đầu này từ bao giờ có tinh thần trọng nghĩa đến thế, tám phần là cùng chính mình trao đổi đồng giá, muốn hắn bảo đảm bí mật cho nàng . Tuy nhiên, nàng không hề biết, hắn chẳng nắm được bí mật gì của nàng.
Hương trưởng nghe vậy ánh mắt hoàn toàn thay đổi, nhìn Tống Khánh Quốc giận dữ: "Tiểu tử nếu không giáo dục tốt, tương lai nhất định trở thành đại họa, người cũng là người dạy học , hẳn là biết rõ đạo lý này đi."
"Hương, Hương trưởng......"
Hương trưởng không đợi hắn nói xong, liền đối với Tống Kiến Dân nghiêm khắc: "Lần này xem như thúc thúc ngươi cầu tình,sẽ không báo án, nhưng là sẽ vẫn xử phạt ngươi, đồ đạc ngươi để ở trung học số một trên huyện cũng phải dọn dẹp đi, dù sao ngươi lần này thi cũng không tồi. Nếu đã vào học kỳ mới phải hảo hảo làm người!"
Phó Thính Hạ khóe miệng nhẹ cong, học kỳ mới cái gì, Tống Kiến Dân lần này tuyệt đối sẽ không thi đậu. Tuy nhiên hiện tại Hương trưởng không hề cho hắn đứng đầu danh ngạch trong huyện , hồ sơ lại để lại một lần xử phạt. Hắn hai năm sau còn có thể cùng mình thi đỗ đại học y sao?
Phó Thính Hạ đảo mắt thấy cha kế đang nhìn mình, theo bản năng nghiêng đầu mà tránh khỏi ánh mắt cha kế.
Tống Kiến Dân đã hoàn toàn luống cuống, đỗ hay không đỗ hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng.Hiện tại, đề thi cơ hồ hàng năm đều thay đổi, không thể có được giới thiệu, hắn đời này đều đừng nghĩ thi đậu đại học . Hắn vội vàng quỳ gối đi lên vài bước, rồi ôm chặt chân Hương trưởng: "Hương trưởng, Hương trưởng, là cái người thương nhân Hồng Kông kia nói muốn nhìn xem cái ly của Phó Thính Hạ. Ta, ta, ta mới lại đây lấy . Ta đều là vì ngươi. Vì tương lai của chúng ta a!"
Phó Thính Hạ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia rõ ràng.