Bác Sĩ Xấu Xí

Chương 27: Bán mình hệ thống quân






Phó Thính Hạ ở ga tàu hỏa gọi điện thoại tới Học Viện Y kinh đô mới biết Hứa Nhất Phu đi Thụy Sĩ tham gia giao lưu hội thảo giải phẫu tim.
Đời trước Hứa Nhất Phu không lên kinh thành sớm như vậy, đời này vì giúp Phó Thính Hạ giải vây. Hứa Nhất Phu mới rất thống khoái đáp ứng đem phương pháp giải phẫu không ngừng tim tới hội thảo, bởi vậy hắn cũng sớm chuẩn bị rồi tới kinh thành .
Bởi vì không muốn cùng người Phó gia đối mặt, Phó Thính Hạ thuê một khách sạn ở xa trường thi tuyển, kết quả ngày đó hắn đi khảo thí mới biết được, bởi vì các trường học lớn thi đều cùng ngày, bởi vậy người đến rất đông, xe buýt căn bản không có cách đi vào.
Phó Thính Hạ không khỏi đau đầu mà nhìn đồng hồ, từ nơi này mà đi cả một đoạn đường không nhỏ .Kiếp trước , trước đêm thi hắn đã bị Phó gia an bài ở nhà khách giáo nội, căn bản là không biết bên ngoài hóa ra tắc thành như vậy.
"Phó Thính Hạ!" sau lưng hắn đột nhiên có người kêu, Phó Thính Hạ quay đầu. Phương Hải kinh hỉ mà nhìn hắn.
"Phương Hải, ngươi sao lại ở chỗ này, học viện Yến Tân hình như không phải hướng này."
"Yến Tân học viện thi khảo thí sau hai ngày nữa, hôm nay ta tới cảm thụ một chút không khí." Hắn nói tới đây dừng lại nói: "Nga, nơi này ở khá xa y kinh đô, ngươi phải đi sao?"
"Ta phải đi, nếu không sẽ đến muộn."
Phương Hải chụp vai hắn cười nói: "Ngươi vận khí thật tốt, hôm nay gặp được ta. Ba ta đem ta ủy thác cho một lão đồng học. Hắn có nữ nhi học ở cao trung phụ cận, nàng có xe đạp.Ta giúp ngươi đi mượn."
"Vậy tốt quá." Phó Thính Hạ cười nói, "Ngươi giúp đỡ ta đại ân."
Phương Hải ôm vai hắn cười nói: "Ta tạo mối quan hệ tốt với ngươi, tương lai còn muốn thiên tài như ngươi chiếu cố chứ."
Phó Thính Hạ cười khẽ một tiếng. Hai người mới vừa tiến vào cổng trường, liền phát hiện trong trường học loạn thành một đoàn.
"Kể cả hôm nay có được thông tháo nghỉ để thi tuyển thì trường học cũng không có nề nếp sao, đến cả bảo vệ cũng không có." Phương Hải lẩm bẩm nói.
"Đều tản ra, tản ra, các ban đồng học đều trở về lớp của mình, có nghe hay không!"
Mấy lão sư tản ra đuổi từng nhóm học sinh trở về lớp. Từ khe hở trong đám người Phó Thính Hạ phảng phất thấy một người nằm trên mặt đất. Hắn lập tức chạy vội qua, chân sau quỳ gối cạnh nữ hài đang nằm trên đất .
Hắn vươn tay sờ soạng nữ hài tử một chút, sau đó lại khom lưng nghe nhịp tim của nàng.Bên cạnh có lão sư hô to: "Ngươi, ngươi là ai a?"
Phương Hải vội vàng nói: "Chúng ta ở Y Học Viện."
Phó Thính Hạ quay đầu hỏi người trẻ tuổi mặc quần áo trắng đứng cạnh: "Ngươi là giáo y sao?"
Người trẻ tuổi gật gật đầu, Phó Thính Hạ lại hỏi: "Ngươi biết nàng bị thương nơi nào không ?"
"Nàng hô hấp khó khăn, hẳn là thời điểm từ trên lầu ngã xuống, đụng vào nơi nào đó khiến phổi bị thương."
"Không tồi, nàng rất có khả năng là phổi nứt, cho nên nàng hiện tại không phải hô hấp khó khăn, mà là không thể hô hấp. Nàng là cao áp tính khí ngực, ngươi lập tức cho nàng làm giải phẫu! Nếu không nàng một giây đều có khả năng tử vong."
Người trẻ tuổi khuôn mặt so với giấy còn trắng hơn, Phó Thính Hạ không thể không hỏi: "Ngươi biết cái gì là cao áp tính khí ngực hoặc là sức dãn tính khí ngực."
"Có, hình như có đọc qua."
Phó Thính Hạ nhìn một chút đồng hồ: "Các ngươi khi nào kêu xe cứu thương?"
"Đã kêu rồi, tuy nhiên hôm nay tắc thành như vậy, cũng không biết bao giờ tới......" Giáo y là hoàn toàn hoang mang lo sợ.
Phó Thính Hạ liếm một chút môi nhìn hắn nói: "Ngươi hiện tại chuẩn bị cho ta 3 thứ. Châm to, rượu sát trùng, còn có một bộ bao tay."
"Phó Thính Hạ, nàng ngất, giống như tắt thở!" Phương Hải hét lớn.
Phó Thính Hạ nhìn lướt qua nữ sinh, nghĩ thầm không còn kịp rồi. Hắn đảo mắt qua, liền dừng lại ở cái bút cài trên túi áo ngực của y giáo sinh.Hắn vội giật lấy, nhanh chóng bỏ hết ruột bút, sau đó một tay vạch ra xương quai xanh, một tay đem cán bút đưa tới miệng, dùng sức cắn thành hai đoạn, phun rớt nửa thanh trong miệng, tiện tay đặt bút cắm vào yết hầu của nữ sinh một cách nhanh chóng.
Động tác hắn quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng.Chờ có phản ứng, nữ hài tử vây xem đã sợ tới mức thét chói tai. Phương Hải cũng sợ tới mức đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, giáo y không có gì phản ứng nhưng chỉ sợ tại thời điểm đó đại não hắn hoàn toàn trống rỗng.
Cách trong chốc lát, giáo y đột nhiên run giọng nói: "Nàng thở dốc, nàng thở dốc."
Phó Thính Hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xung quanh quả thực giống như nước sôi sôi trào, lúc này mới nghe thấy có người kêu: "Tránh ra, tránh ra!"
Mọi người tránh ra, chỉ thấy một bác sĩ mồ hôi đầy đầu mang theo hai cái khiêng cáng trợ công chạy tới, chạy đằng sau là bảo vệ đồng dạng mồ hôi đầy đầu.
"Các ngươi cuối cùng cũng tới." Lão sư duy trì trật tự giống như nhìn thấy cứu tinh nói.
"Bên ngoài quá tắc, xe cứu thương không thể tiến vào, chúng ta là chạy vào......" Bác sĩ nói nói tới đây đột nhiên vội đến, chỉ vào người bệnh nói: "Này, này......"
Phó Thính Hạ chỉ một chút người bệnh nói: "Người bị thương ngực trướng, cùng lúc khích tăng khoan, phần eo tăng khoan, hô hấp biên độ giảm thấp, hô hấp âm biến mất, là sức dãn tính khí ngực, vừa rồi tình huống thật sự quá mức khẩn cấp, cho nên ta làm cấp cứu sơ bộ."
Bác sĩ nói: "Ngươi là......"
Phó Thính Hạ ngẩng đầu nói: "Ta là y sư Phó Thính Hạ."
Nữ sinh đứng đối diện hắn nhẹ giọng lặp lại một lần: "Ta là y sư...... Phó Thính Hạ."
"Nhã Nam, y sư này vừa trẻ lại vừa đẹp trai nhỉ ." Bên cạnh nữ sinh nhẹ giọng nói.
Lúc trước nữ hài tử kia không có trả lời, chỉ là nhẹ giọng nói: "Hóa ra hắn chính là Phó Thính Hạ a."
"Ngươi biết hắn sao?"
Nguyên Nhã Nam nhìn Phó Thính Hạ, không trả lời những lời này.
Phó Thính Hạ từ trong bao lấy ra giấy chứng nhận nói: "Đây là giấy chứng nhận ."
Bác sĩ tiếp nhận giấy chứng nhận nhìn một chút nói: "Chúng ta hiện tại lập tức đưa người bệnh trở về. Tuy nhiên vẫn cần ngươi......"
"Ta biết, ta hiện tại có việc quan trọng cần hoàn thành, làm xong ta lập tức đến bệnh viện."
"Vậy được rồi."
Phương Hải đưa Phó Thính Hạ đi mượn xe đạp cảm khái nói: "A, ta hiện tại mới hiểu được.Nếu muốn thiên tài y sư, y thuật gì đó trước không cần nói, đầu tiên phải có một trái tim gan dạ, còn phải có thần kinh thật thô.Ta hiện tại bắt đầu lý giải được vì cái gì ba ta xem ta giống cứt chó."
Phó Thính Hạ cười lên xe: "Cảm tạ, khảo thí xong ta sẽ qua trả xe."
Hắn nói xong liền cưỡi lên xe thẳng đến y kinh đô.Mới vừa khom lưng chuẩn bị đạp xe, liền có hai người đi tới nói: "Bộ trưởng tìm ngươi."
Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, đành yên lặng bị bọn họ đưa đi nơi nào đó.Nơi đó dừng lại một chiếc màu đen xe, người phía sau kéo cửa cho Phó Thính Hạ khom lưng ngồi vào.
Người chờ bên trong thấy hắn tiến vào mới thu hồi báo trong tay, nói: "Khi nào đến kinh thành."
"Hai ngày trước."
"Sao không trở về nhà."
Phó Thính Hạ nhìn về phía ngoài cửa sổ xe nói: "Nhà ta ở nông thôn ."
Phó Thanh Thạch trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Ngươi chẳng khác gì mẫu thân mình."
Phó Thanh Thạch ở trong vòng cũng coi như là mỹ nam tử nổi danh, tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn cứ phong độ nhẹ nhàng. Phó Thị Hạ so với hắn có vẻ nhan sắc bình thường hơn rất nhiều, hắn có vẻ ngoài giống mẫu thân của mình . Phó Thính Hạ nhàn nhạt nói: "Đó là ta may mắn."
"Không cần học mẫu thân ngươi làm người không biết uyển chuyển như vậy, làm việc không biết mượt mà? Ta cho rằng ít nhất ngươi sẽ tỉnh táo một chút." Phó Thanh Thạch nhìn thoáng qua tòa nhà dạy học bên ngoài. "Nếu hôm nay ngươi không tham gia khảo thí, ngươi vẫn sẽ đỗ đại học y kinh đô .Ngươi biết vì sao không?"
"Ngươi đừng tưởng bởi vì ngươi có một chút hư danh, ngươi đừng tưởng bởi vì ngươi là đệ tử Hứa Nhất Phu.Ta có thể nói cho ngươi biết, đơn giản bởi vì ngươi là con của Phó Thanh Thạch ta. Hội nghị cao tầng ở y kinh đô đại đã sớm thống nhất đem ngươi xem xét xong. Giấy phép y sư của ngươi còn chưa đem ra công khai, nếu công khai, một khi Sở Y Tế cho rằng giấy phép y sư của ngươi là phạm pháp, như vậy ngươi còn khả năng làm y sư sao? Đến lúc đó y kinh đô nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ sẽ không nguyện ý vì một người đệ tử không cần thiết để tạo lên một hồi phong ba, càng sẽ không mạo hiểm vì người rồi đặt bản thân mình vào nguy hiểm , ngươi hiểu không?"
Phó Thính Hạ tin tưởng Phó Thanh Thạch nói lời này là thật, bởi vì bọn họ đã từng dễ dàng đem Tống Kiến Dân đưa vào y kinh đô...... Để tới tra tấn hắn.
"Suy nghĩ đi, không phải có cần hay không, mà là những vấn đề không cần thiết , hảo hảo suy nghĩ một chút, ta chờ ngươi đáp án, đi thôi." Phó Thanh Thạch một lần nữa cầm lấy báo chí.
Phó Thính Hạ mở ra cửa xe, đóng đôi mắt một chút, sau đó quay đầu nói: "Mụ mụ ta...... Nàng bất hạnh, không phải bởi vì làm người không biết uyển chuyển, làm việc không biết mượt mà, càng thêm không phải bởi vì gặp ba ba ta ......" Hắn quay đầu nhìn Phó Thanh Thạch nói, "Là bởi vì gặp ngươi."
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, hướng tới trường thi đi đến.
Đại học y kinh đô -Phó Thính Hạ từng ở chỗ này ngây người gần bảy năm, bởi vậy cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thực mau đã tới điểm thi, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn đến muộn.
"Phó Thính Hạ, ngươi chính là Phó Thính Hạ?!" Lão sư phụ trách xác minh lấy giấy chứng nhận qua nhịn không được mở miệng nói.
Nàng như vậy buột miệng thốt ra, rất nhiều người ánh mắt đều nhìn tới Phó Thính Hạ.Bao gồm cả Chu giáo thụ đang ở trên bục giảng phụ trách lần khảo hạch này, chỉ là hắn nâng cằm lên nhìn một chút, biểu tình thực nghiêm túc mà nhìn Phó Thính Hạ liếc mắt một cái.
"Đúng vậy." Phó Thính Hạ đành phải gật đầu một cái.
"Ngôi vào vị trí của mình đi." Lão sư đem giấy chứng nhận trả lại cho Phó Thính Hạ nhỏ giọng nói, sau đó đã phát bài cho hắn.
Phó Thính Hạ tiếp nhận bài liền lập tức hướng tới vị trí ngồi của mình. Hắn vừa ngồi xuống, đã có thể cảm giác được xung quanh phóng tới các kiểu ánh mắt, cùng với âm thanh bàn luận khe khẽ. Tuy nhiên, hắn sớm đã thành thói quen bị người ở sau lưng phê bình, cho nên biểu tình thực bình tĩnh.
"Yên lặng!" Chu giáo thụ quát một tiếng.
Tuy rằng tới thời gian khảo thí, nhưng bài thi còn chưa phát.Mọi người đều khẩn trương đầy mặt, bởi vì có thể bước vào đại học y hay không phải xem vào lần làm bài này.
Phó Thính Hạ tuy rằng đã đem nội dung khảo thí năm đó quên hết, nhưng đại khái phân thành 3 nội dung.Một là tiếng Anh, bởi vì Tây y yêu cầu lịch sử y học nước ngoài, tự nhiên tiếng Anh tốt cùng tiếng Anh không tốt khi học tập sẽ cách biệt cả một trời. Nội dung thứ hai chính là sinh vật, những người có biểu hiện hứng thú nồng đậm đối với sinh vật càng dễ phát triển hơn trong tương lai.Cuối cùng là một môn tương đối đặc biệt, đó chính là đạo đức chính trị, có khả năng là đại học y cho rằng tố chất đạo đức cao một chút là đức tính của bác sĩ đi.
Chính là bọn họ hẳn là không biết điểm thi đạo đức cao không đại biểu nhân phẩm cao, bằng không kiếp trước Nguyên Tuấn Nam cùng Tống Kiến Dân lại có thể làm bác sĩ?
Ba môn đều thi cùng một ngày, tổng thời gian mỗi môn là nửa giờ. Phó Thính Hạ cho rằng kỳ thật là khảo hạch 4 môn, khảo hạch học sinh thể lực cùng năng lực chịu áp lực.
Phó Thính Hạ đã không nhớ rõ bọn họ lúc trước thời gian khảo thí có đúng giờ bắt đầu hay không, nhưng đời này chậm nửa giờ mới có đạo sư vội vàng cầm bài thi tiến vào.
Hắn nhìn một chút đồng hồ, đã là 8 giờ rưỡi, không biết người bệnh kia thế nào, nếu có vấn đề gì, làm không tốt giấy phép y sư của hắn càng dễ bị rắc rối .
Phó Thính Hạ vừa nghĩ vừa cầm lấy bài thi lên làm. Đã có ký ức kiếp trước hơn nữa nguyên vẹn chuẩn bị, hắn hai giờ liền đem bài thi làm xong, sau đó đứng dậy, cầm lấy bài thi hướng về bục giảng, đem bài thi để trên bục giảng.
Hắn vừa muốn xoay người đi, liền nghe phía sau có người nói: "Đứng lại."
Phó Thính Hạ xoay người lại, thấy vị giáo thụ kia sắc mặt nghiêm khắc mà nhìn hắn nói: "Ngươi là muốn từ bỏ khảo thí sao?"
"Ta đã làm xong." Phó Thính Hạ nói.
Chu giáo thụ nhìn hắn nói: "Y sư là một nghề yêu cầu sự cẩn thận, không phải tới khoe ra cá nhân thực lực mạnh yếu.Tất nhiên cho ngươi thời gian bốn giờ, ngươi nên dùng hết thời gian để kiểm tra mọi lỗi sai rồi sửa chữa những lỗi sai đó, mà không phải theo đuổi biểu hiện ngươi là thiên tài."
Lão sư cùng co thi thấy hai người giằng co vội vàng đi tới nhỏ giọng nói với Phó Thính Hạ: "Đây là giáo thụ viện tâm ngoại chúng ta -Chu giáo thụ."
Phó Thính Hạ ngẩng đầu nói: "Chu giáo thụ, ta đã làm xong bài thi, hơn nữa cẩn thận đối chiếu qua và cảm thấy năng lực của bản thân không có khả năng làm tốt hơn nữa nên mới nộp bài thi."
Chu giáo thụ xụ mặt nói: "Có thể nói cho ngươi, hôm nay tức là thi viết, cũng là phỏng vấn, nếu ngươi hiện tại liền đi, ta sẽ tính ngươi phỏng vấn không hợp cách."
Lão sư coi thi ở nhỏ giọng nói với Chu giáo thụ: "Ta xem Phó Thính Hạ hình như có chuyện quan trọng, hắn vừa rồi vẫn luôn đang xem đồng hồ."
Chu giáo thụ lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Phó Thính Hạ nói: "Bài thi vốn quan trọng như vậy, hắn nếu có việc quan trọng nên xử lý trước khi khảo thí mới tốt.Đối với nhân sinh chính mình đều không phụ trách, sao có thể đối với bệnh nhân phụ trách? Đừng tưởng rằng chính mình có tiểu năng lực, có tiểu bối cảnh, liền không hiểu khiêm tốn.Đức tính quan trọng nhất của bác sĩ không phải là minh bạch sao?"
Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Chu giáo thụ bài thi trong tay, sau đó nhận lấy, nhìn nhìn sau đó giơ tay đem bài thi xé thành hai nửa.
Lão sư coi thi vốn dĩ thấy Phó Thính Hạ tiếp nhận bài thi còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nào biết rằng Phó Thính Hạ thế nhưng xé bài thi của mình.
Thời điểm Phó Thính Hạ xé bài thi, trong phòng học yên tĩnh giống như không có cả tiếng hít thở .Chờ thời điểm Phó Thính Hạ xé xong , trong phòng học giống như thủy triều vang lên các kiểu thanh âm.
Phó Thính Hạ đem bài thi xé thành mấy phần đem nó ném trên bục giảng, sau đó đeo lên cặp sách lập tức đi ra khỏi phòng học.
Trên mặt Chu giáo thụ nhìn không ra biểu cảm. Lão sư coi thi nâng lên tay, hữu khí vô lực mà hô vài tiếng: "Uy, uy, Phó Thính Hạ, Phó Thính Hạ......"