Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 21





Ước chừng hơn một giờ sau cuộc phẫu thuật của Trầm Tranh cũng kết thúc.
Trong lòng anh vẫn nhớ đến Lục Vũ Ngang còn đang đợi trong văn phòng của mình, nhanh chóng thay ra đồ phẫu thuật anh liền vội vã đi lên phòng làm viêc của mình trên lầu.
Cũng không muốn vừa đi đến ngã rẽ chân cầu thang——
Một bàn tay to lớn đột nhiên từ trong góc khuất vươn ra, một giây sau, cả người anh liền bị tóm lấy, gắt gao áp lên tường.
Trầm Tranh khiếp sợ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Tô Viễn Bạch.
Thân thể cùng sắc mặt Trầm Tranh đồng thời trầm xuống.
"Tô Viễn Bạch!" Anh lạnh lùng mở miệng, "Anh lại nổi điên cái gì?"
Từ sau sự việc Tô Viễn Bạch hiểu lầm anh cùng viện trưởng Trương, Trầm Tranh đã rất lâu không còn cùng Tô Viễn Bạch nói chuyện nữa.
Anh chính là muốn cứ để Tô Viễn Bạch như vậy hiểu lầm chính mình, hai người từ nay về sau không qua lại gì với nhau nữa cũng được, không nghĩ tới hôm nay Tô Viễn Bạch không biết uống lộn thuốc gì lại đi kiếm chuyện với anh.
Vừa nói Trầm Tranh liền muốn giãy khỏi cánh tay đang giữ chặt mình. Nhưng Tô Viễn Bạch lúc này cũng không biết tại sao cánh tay giữ lấy Trầm Tranh đặc biệt dùng lực, Trầm Tranh sợ sẽ làm bị thương bàn tay phẫu thuật của hắn cũng không dám thực sự dùng quá sức, trong khoảng thời gian ngắn càng bị kiềm chế không thể động đậy, chỉ có thể tức giận ngẩng đầu.
Anh đối diện với ánh mắt chớp động của Tô Viễn Bạch liền sững sốt.
Hắn cả người không hiểu vì sao lại hết sức phẫn nộ, tay dời đến nắm lấy cổ áo của anh đều khẽ run.
"Tô Viễn Bạch?" Trầm Tranh ý thức được có điểm không đúng, anh khẽ cau mày, vừa định hỏi Tô Viễn Bạch làm sao, cũng không ngờ Tô Viễn Bạch lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng——
"Trầm Tranh, câu tại sao lại có thể ti tiện như vậy!"
Sắc mặt Trầm Tranh cứng đờ, không thể tin được mà ngẩng đầu, "Tô Viễn Bạch, anh nói cái gì?!?"
"Tôi nói... Cậu tại sao lại có thể ti tiện đến mức này!" Tô Viễn Bạch gắt gao lôi cổ áo của Trầm Tranh, tàn nhẫn nhả ra từng chữ, "Một viện trưởng Trương liền không đủ thỏa mãn cậu, hiện tại đến một thiếu niên nhỏ tuổi hơn cậu cũng không tha? Làm sao... Thời điểm năm đó cậu thu dưỡng thiếu niên kia kì thực đã biết thân phận hắn chính là tiểu thiếu gia của Lục gia?! Thật sự là nhìn không ra. Trầm Tranh không ngờ được tâm cơ của cậu lại thâm sâu như vậy!"
Giờ phút này Tô Viễn Bạch cũng thực không biết rốt cuộc là mình bị làm sao.
Rõ ràng dựa vào sự việc của viện trưởng Trương, thời điểm đó hắn đã nhận biết rõ ràng Trầm Tranh là hạng người gì, nhưng lần đó bất quá chỉ là lời nói một phía của viện trưởng Trương hắn cũng không có tận mắt thấy, hẳn vì lẽ đó mà đáy lòng cuối cùng vẫn mang theo một điểm chờ mong——
Chờ mong rằng trong chuyện này thật sự có hiểu lầm gì đó, chờ mong rằng Trầm Tranh không phải là loại người như vậy, chờ mong Trương viện trưởng thật ra chỉ là một tên hạ lưu đang cố hắt nước bẩn cậu.
Nhưng lúc này đây, những bức ảnh đó chính là làm hắn không còn cách nào lừa gạt chính mình.
Ngực hắn bi thương tựa hồ như có dã thú giương nanh múa vuốt, rít gào mà chui ra, Tô Viễn Bạch không thể khống chế mà hướng đến thanh niên gương mặt thanh tú này nói ra những lời nói cay nghiệt cùng ác độc
Mà bên này, Trầm Tranh rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Viễn Bạch, một chút hồng hào trên mặt nhanh chóng rút đi.
Tô Viễn Bạch hiểu lầm anh câu dẫn viện trưởng Trương còn chưa đủ, hiện giờ lại tiếp tục hiểu lầm quan hệ của anh cùng Lục Vũ Ngang!?
Tô Viễn Bạch này có phải điên rồi không?
Đáy mắt Trầm Tranh tràn đầy tức giận, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cằm đã bị Tô Viễn Bạch nắm lấy.
"Trầm Tranh, cậu sao không trả lời?" Tô Viễn Bạch tàn nhẫn cười lạnh, mắt kiếng gọng vàng trên mặt nguyên bản là nhã nhặn cùng ôn nhu lúc này lại toàn là hàn ý cùng châm chọc, một tay hắn vẫn còn cấm lấy tay Trầm Tranh, dùng sức đến mức hận không thể đem xương cốt của cậu bóp vụn. "Cậu thực sự là yêu thích tiền đến mức ai đến cũng đón nhận đúng không? Vậy tại sao không suy xét một chút người bạn trai cũ này?"
Thân thể Trầm Tranh run lên bần bật, quả thực không thể tin vào tai mình, "Tô Viễn Bạch, anh có ý gì?"
"Tôi có ý gì?!?" Tô Viễn Bạch cười lạnh càng sâu, ánh mắt trở nên ngả ngớn, trượt dần xuống áo sơ mi của Trầm Tranh, "Ý của tôi còn chưa đủ rõ sao? Chính là hỏi bao nhiêu tiền có thể mua một buổi tối của cậu, suy cho cùng mặc dù năm đó quen nhau lâu như vậy nhưng tôi một tấc da thịt của cậu đều chưa từng chạm được".
Năm đó hắn cùng Trầm Tranh quen nhau khi cả hai đang học đại học, khi đó hắn luôn nghĩ cho Trầm Tranh, bởi vậy chưa từng có hành vi vượt khuôn phép.
Nhưng hiện tại nhớ đến, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Đau lòng?!
Loại người không có lòng tự trọng như Trầm Tranh hắn cớ gì phải đau lòng!
Nghĩ đến đây, lệ khí trong mắt Tô Viễn Bạch càng sâu, hắn châm biếm mở miệng: "Như thế nào, Trầm Tranh? Cậu thật sự không suy nghĩ qua một chút sao? Cậu phải biết rằng nhà tôi tuy không giàu có như Lục gia nhưng cho cậu một chút tiền tài vẫn là dư sức, cậu thực sự không cân nhắc ——"
Chát!
Lời châm chọc còn chưa nói hết Trầm Tranh đã đột nhiên giơ tay lên, bàn tay trắng nõn cứ như vậy mạnh mẽ rơi trên mặt Tô Viễn Bạch.
Tô Viễn Bạch nằm mơ cũng không nghĩ tới Trầm Tranh lại ra tay đánh người, căn bản không kịp tránh, liền bị cậu đánh phải lùi lại một bước.
Mắt kiếng gọng vàng trên chóp mũi trượt xuống lộ ra chật vật, qua vài giây hắn mới phản ứng lại, tức giận ngẩng đầu, "Trầm Tranh, cậu lại dám đánh tôi!"
Lục thiếu gia: À...Ngươi cũng biết sao :)
Tác giả feeling run lẩy bẩy: Ta đảm bảo...ngày mai...toàn bộ sân khấu đều của cậu nhaaa...>
Tô Viễn Bạch vốn định nổi giận, thế nhưng vừa giương mắt nhìn thấy sắc mặt của Trầm Tranh làm hắn nhất thời ngây người.
Chỉ thấy Trầm Tranh ngày thường đều là một bộ dáng ôn hòa lúc này lại đang vô cùng tức giận đứng trước mặt hắn, sắc mặt trắng bệch, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lại sắc bén đến cực điểm.
"Tô Viễn Bạch". Trầm Tranh mở miệng cả người vẫn còn đang phát run, nhưng vẫn kiên định nói từng chữ, "Tôi cho anh biết, anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng tôi nhất định không cho phép anh sỉ nhục em trai của tôi!"
Tô Viễn Bạch cả người đều sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới một người xưa nay luôn ôn hòa như Trầm Tranh lại có một ngày có thể cứng rắn như vậy mà bảo vệ một người.
Nhưng không đợi đén lúc hắn kịp phản ứng, Trầm Tranh đã không muốn nói thêm bất cứ câu nào với hắn, chớp mắt liền xoay người rời đi.
Lúc này Tô Viễn Bạch mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao hồi phục tinh thần.
"Trầm Tranh cậu đứng lại cho tôi!"
Hắn tức giận xoay người, lần thứ hai muốn kéo Trầm Tranh lại, cũng không muốn lúc này ——
Một thân ảnh thon dài đột ngột xuất hiện trên cầu thang nhanh chóng bước tới kéo lấy cổ tay Trầm Tranh liền đem cả người anh bảo hộ phía sau mình.
Tô Viễn Bạch ngẩn ra, vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, đáy mắt lóe lên kinh ngạc, "Lục Vũ Ngang?"
Đúng thế.
Người lúc này đột ngột xuất hiện trên cầu thang chính là thiếu niên nguyên bản phải ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc của Trầm Tranh_ Lục Vũ Ngang.
Lục Vũ Ngang xác thực vẫn luôn ở trong văn phòng của Trầm Tranh chờ anh, thấy hệ thống cập nhật Trầm Tranh đã làm phẫu thuật xong nhưng qua nửa tiếng vẫn không thấy anh trở về, cậu không khỏi có mấy phần lo lắng.
Cậu dự định xuống lầu đến phòng phẫu thuật của anh nhìn một chút, lại không ngờ vừa xuống cầu thang lại bắt gặp Trầm Tranh đang đứng cùng Tô Viễn Bạch,
Ánh mắt cậu đảo qua cổ áo của Trầm Tranh bị Tô Viễn Bạch níu đã có chút lộn xộn, sắc mặt Lục Vũ Ngang liền lạnh xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, "Anh. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lời này của cậu là hỏi Trầm Tranh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng rơi trên người Tô Viễn Bạch.
Tô Viễn Bạch không rõ lí do mà trong lòng hơi hốt hoảng.
Trầm Tranh nhìn thấy Lục Vũ Ngang đầu tiên là sững sờ, nhưng nhanh chóng hồi phục, thả lỏng tinh thần, rất nhanh lắc đầu một cái, hàm hồ nói: "Không có gì. Bác sĩ Tô là muốn cùng anh trao đổi một ít về ca phẫu thuật".
"Ồ! Thật không?" Lục Vũ Ngang nhướn mày, hiển nhiên là không hề tin tưởng mấy mời lời này của Trầm Tranh.
Nhưng Trầm Tranh lúc này tâm tình hỗn loạn lại không chú ý tới vẻ mặt Lục Vũ Ngang.
Anh căn bản một giây cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Viễn Bạch, bởi vậy anh kéo góc áo của Lục Vũ Ngang: "Được rồi, tiểu Ngang, anh làm xong phẫu thuật rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Dứt lời anh một chút cũng không nhìn đến Tô Viễn Bạch, xoay người rời đi.
Thế nhưng Tô Viễn Bạch làm sao cam tâm để anh rời đi như vậy: "Trầm Tranh cậu đứng lại!"
Cổ áo của hắn nhanh chóng bị người nào đó gần như là thô bạo một phát liền bắt lấy, ngay lập tức cả người hắn bị mạnh mẽ nhấn ở trên vách tường.
Tô Viễn Bạch khiếp sợ giương mắt liền nhìn thấy thiếu niên anh tuấn trước mắt mặt mũi âm trầm.
"Lục Vũ Ngang?" Tô Viễn Bạch phản ứng lại, nhất thời không khỏi nổi giận, vừa muốn mở miệng nói cái gì, liền nghe thấy thanh âm Lục Vũ Ngang lạnh lùng vang lên đánh gãy lời hắn——
"Tô Viễn Bạch, tránh xa anh của tôi một chút!"
Lúc này Trầm Tranh đã đi được một đoạn, một chút điểm nhiệt cuối cùng trong mắt Lục Vũ Ngang nhanh chóng rút đi, cậu nhìn Tô Viễn Bạch càng thêm lạnh lùng, mỗi từ nhả ra đều mang ý lạnh thấu xương: "Nếu còn quá phận tự mình gánh lấy hậu quả".
Bỏ lại câu này, cậu không để ý đến Tô Viễn Bạch vẻ mặt khiếp sợ, liền
bỏ qua hắn, xoay người nhanh chóng đuổi theo Trầm Tranh.
...