Tô Ngạn nhếch môi bước vào khu vực cấp cứu. Chưa kịp xuất hiện đã nghe tết quát tháo, chửi rủa của những tên lưu manh bên trong " Trưởng khoa của các người đâu... Tôi muốn gặp trưởng khoa của mấy người"
Một tên cầm đầu lớn tiếng, nắm cổ áo bác sĩ Trần trừng mắt. Anh hốt hoảng, nắm tay hắn " Trưởng khoa hiện tại không có ở đây, mong anh buông tôi ra... Giữ bình tĩnh, ở đây là bệnh viện"
" Bình tĩnh? Hừ... Người nằm bên trong kia là đại tỷ của bọn tôi. Nếu các người không cứu được đại tỷ... Tôi cho người phá nát bệnh viện này"
Hắn hùng hổ, nâng tay hình quả đấm lên, thẳng tắp định đấm vào mặt bác sĩ Trần. Nhưng chưa kịp tung đòn đã bị cánh tay Tô Ngạn đầy chắc chắn giữ lại, những đường gân xanh cùng nhau nổi dần lên trên cánh tay trắng ngần của cô. Tên côn đồ nhếch môi, ngỡ tưởng nữ nhân chân yếu tay mềm thì chẳng làm được gì. Ai ngờ Tô Ngạn nhanh chóng tung một đòn vào bụng hắn, khiến hắn phải lùi lại vài bước.
Quả nhiên hắn chẳng biết đến trời cao đất dày là gì, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đứng dậy hùng hổ lau người đến tấn công cô. Nhếch nhẹ môi khinh bỉ, lâu rồi không vận động gân cốt, hôm nay đành mượn vài tên để thư giãn vậy. Tô Ngạn xoay người hướng vào lồng ngực hắn và đấm, lấy đà phóng lên tên một cước đá vào bụng, thân thủ nhanh nhẹn đạp vào tường, tung ngược người kẹp chặt cổ hắn, một lần tiễn hắn yên vị dưới sàn nhà.
Những tên phía sau lại lau đầu vào chỗ chết để bảo vệ đại ca mình. Tô Ngạn nhếch môi " Những tên ranh con"
Cô lạnh lùng chỉ cần vài quyền cước đã để bọn chúng nằm dưới sàn mà ôm đau. Nếu muốn ra giang hồ, trước tiên phải nhìn xem Tô Ngạn là ai đã " Tôi cho các người hai lựa chọn, một là ở yên đây chờ tin tốt... Hai là về nhà chuẩn bị tang lễ cho đại tỷ mấy người"
Tô Ngạn vừa bước vào bên trong phòng cấp cứu, Bác sĩ Trương đã nhanh chóng báo cáo lại tình hình của bệnh nhân " Bác sĩ Tô, tình hình bệnh nhân không được khả quan lắm, đầu đạn nằm ở bụng bên trái, cách động mạnh chủ 1 cm, mất nhiều máu, bệnh nhân có giấu hiện xuất huyết não, huyết áp liên tục giảm, tim đã kích điện ba lần mới có dấu hiệu đập lại bình thường..e rằng"
" Bằng mọi giá phải cứu được cậu ta... Là bác sĩ, thiên chức là cứu người, tim còn đập là còn hy vọng" Tô Ngạn dứt khoát một lời, cô luôn luôn là người có trách nhiệm vô cùng cao, chỉ cần là cô, chắc chắn bệnh nhân sẽ sống.
" Hoài An... Em mau truyền máu" Tô Ngạn vẫn thái độ bình tĩnh đó mà lên tiếng. Là bác sĩ, một chút sai xót cũng không được, chính vì thế mà Tô Ngạn phải thực sự bình tĩnh mà đưa ra những quyết định trong khi phẫu thuật.
Cô Bình tĩnh hơn bao giờ hết, mặt cho bao nhiêu bác sĩ lo lắng đến nhễ nhại mồ hôi thì cô vẫn đưa kéo vào bên trong gấp đầu đạn ra. 1 cm, chỉ cần một cái run tay, đầu kéo sẽ chạm vào mà phá vỡ động mạch chủ. Dù lúc đó có là thần tiên cũng vô phương cứu chữa. Tô Ngạn nước nước bọt, đưa tay vào lấy đầu đạn ra một cách dễ dàng. Quả nhiên là học viên ưu tú của học viện y khoa quốc gia, chưa bao giờ để ai mất mạng cả.
" Chẳng hiểu cậu ta bảo vệ thân mình kiểu gì... Làm ra đến thập tử nhất sinh như thế" Tô Ngạn còn biết nói đùa sau một ca phẫu thuật khó khăn như thế.
Sau hơn ba giờ đồng hồ chiến đấu với tử thần, cuối cùng ca phẫu thuật cũng thành công viên mãn. Tô Ngạn cùng Hoài An rời khỏi phòng phẫu thuật chẳng ngó ngàng đến những tên đang hướng đôi mắt hình viên đạn nhìn cô. Hoài An đi sau vài bước liền quay đầu thè lưỡi trêu chọc những " tên ranh" kia.
Một tên trong bọn người côn đồ ấy đứng dậy định ra tay đánh em nhưng đại sự chưa thành, bại sự thì có thừa. Tô Ngạn nhanh chóng quay người, kéo tay em ra sau lưng mình, dùng chân đá vào bụng hắn làm cho hắn tiếp đất an toàn
" Nếu các người không muốn phải vài bên trong đó nằm, thì tốt nhất đừng đụng tới người của Tô Ngạn này, đừng đụng đến Lương Hoài An"
" Ai là người của chị dạ?" Hoài An sáng long lanh đôi mắt nói nhỏ vào tai Tô Ngạn
" Em"
==========