" Từ lúc em nằm trong phòng bệnh đến giờ, chị đến thăm hỏi em khi nào vậy? Từ lúc đó bên cạnh em là ai? Thử hỏi những lúc Lương Hoài An cần Tô Ngạn nhất thì Tô Ngạn đang ở đâu?" Hoài An trong lòng ấm ức nói ra hết những gì mình suy nghĩ. Nhưng em đâu biết, Tô Ngạn đã luôn ở bên cạnh em, cô đã luôn là người đầu tiên ở cạnh em từ lúc em ngất đi... chỉ tiếc người em gặp đầu tiên khi mở mắt ra không phải là cô.
" Hoài An, em đừng tức giận, sức khỏe em còn rất yếu. Chị đưa em về nghỉ ngơi nhé!" Tô Ngạn vẫn không nói gì, đôi mắt buồn nhìn em mà dỗ dành, cô muốn nắm tay em lúc này, hay chỉ ôm em một cái nhưng hình như khó khăn lắm, em xa cô quá. Hoá ra, người ở gần, nhưng tim không ở cạnh thì mọi thứ mình làm đều trở nên vô nghĩa.
" Em không cần. Chị cứ ở lại xử lí công việc của chị đi. Em có thể tự về nhà được!" Hoài An gạc đi đôi tay của Tô Ngạn. Rời khỏi căn phòng nặng trĩu nỗi buồn kia mà về nhà. Em đang nghĩ, có phải khi người ta bên nhau lâu quá, thứ còn lại không phải là tình cảm mà là thói quen hay không?
" Sao cậu không nói sự thật?"
" Không. Tớ thấy không cần thiết" Tô Ngạn thẳng người, vương vai một hơi dài " Khi lời nói mình không còn giá trị thì có nói cũng dư thừa"
" Hoài An vốn dĩ còn rất trẻ con, cậu biết và hiểu em ấy hơn tớ. Đúng không? Hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà đánh mất nhau. Mất nhau... là mất cả đời" Tống Di rót một tách trà nhâm nhi " Lúc nãy tớ có ghé qua phòng của Tiểu Viễn bình thường có tiền sử suy tim cấp độ nhẹ. Việc này có ảnh hưởng không nhỏ đến quá trình phẫu thuật. Cậu có thể xử lí mà đúng không?"
" Tớ thấy không cần thiết lắm. Cậu có Tiêu Khánh Ân, còn có Trần Nhiên. Bọn họ đều là những nhân tài trong y học, chỉ chờ cơ hội để tỏ sáng thôi. Cậu cũng đừng quá cứng nhắc, cho 2 người đó cơ hội để thay tớ đi"
Tống Di cười, cô từ chối vì cô không thể nào cầm dao phẫu thuật được nữa. Cô muốn nhường cơ hội cho những người đến sau, những người có nhiều khả năng và cơ hội phát huy hơn cô. Tô Ngạn cũng không muốn ép Tống Di, sau khi cùng Tống Di đi uống vài lon bia để khuây khỏa trong lòng thì hai người cũng rẻ ngược hướng trở về nhà.
Cô không nhớ, lần cuối mình nhìn thấy em cười là khi nào nữa.
Tô Ngạn càng nghĩ, những kỉ niệm không vui liền ùa về, những lần cãi nhau, những lần cô bắt gặp những hình ảnh không tốt của em, những lần em đã làm tổn thương đến trái tim cô. Tất cả lấp đầy tình yêu của cô dành cho em, liệu còn có thể bao dung và tha thứ được thêm bao nhiêu lần nữa?
Ánh đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào ánh mắt ướt nhoè của Tô Ngạn, kéo theo đó là tiếng kèn xe in ỏi xé tan vỡ màn đêm yên tĩnh. Sau tiếng phanh xe chói tai kéo dài, để lại một sự tĩnh mịch đến lạ, khung cảnh trước mắt chỉ còn là hai chiếc xe tông trực diện vào nhau. Tô Ngạn trong xe, máu trên trán bắt đầu chảy xuống má rồi đến cằm, cánh tay phải đã không còn cảm giác, chỉ thấy máu đã thấm vào vạc áo, cô mơ màng, đôi môi bị thương khẽ cười, trong ánh mắt ướt nhem mỏi mệt thấy được hình ảnh em cười với cô, tay Tô Ngạn run rẩy, cố gắng lấy được chiếc điện thoại, ấn nút gọi vào đầu số được lưu " Bảo bối" trong danh bạ.
Tiếng chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng rồi im bặt đi. Đầu dây bên kia đã ngắt đi cuộc gọi đến. Em không nghe máy. Cánh tay không sức lực cũng không giữ được chiếc điện thoại. Nó rơi khỏi lòng bàn tay cô và rớt xuống sàn xe. Tô Ngạn không thể làm gì được, chỉ nhắm nhẹ mắt để những giọt nước mắt lăn dài, rồi ngất đi...
" CẤP CỨU!!!! TRÁNH ĐƯỜNG. XIN NHƯỜNG ĐƯỜNG"
Tiêu Khánh Ân nhíu mày đẩy chiếc băng ca Tô Ngạn đang nằm trên đó không ngừng hét lớn để giành đường đi cho y bác sĩ. Tô Ngạn được đưa vào phòng cấp cứu, y tá Lý sớm đã gọi cho Hoài An nhưng em hoàn toàn không nghe máy, em đang ở quán bar vui vẻ cũng những cô bạn thân đại học của mình, còn người yêu cô đang giành lấy sự sống từ tay tử thần....
————————————