Bác Sĩ Tô! Chị Là Lưu Manh Sao?

Chương 53




Tô Ngạn sau khi họp với đối tác xong, không vội về phòng làm việc mà ghé sang phòng bệnh xem tình hình sức khỏe của Hoài An. Em ngủ rồi, cô đứng bên ngoài cửa nhìn sắc mặt Hồng hào của em đã trở lại trong lòng có chúc vui mừng. Đưa tay ra sau xoa xoa gáy rồi trở về phòng tiếp tục xử lý công việc.

Tô Ngạn vừa đi khỏi, Hoài An liền mở mắt nhìn ra phía cửa. Cô không vào, em chỉ thở dài một tiếng, trong lòng thầm trách con người kia tại sao lại trở nên vô tâm như vậy? Mà em không nhận ra, Tô Ngạn quan tâm em nhiều như thế nào.

Sau khi trở về nhà, Tô Ngạn ngồi trên sofa, nhìn tấm ảnh lớn treo trên tường, là ảnh của cô và em, sau lại nhìn vào vết kim tiêm trên cánh tay. Hai năm qua, những chuyện lớn nhỏ gì hai người cũng đã trải qua, cô biết, sau những lần lớn tiếng cãi nhau kia, tình cảm của cả hai cũng đã không còn nguyên vẹn như lúc đầu. Lương Hoài An cũng đã không ít lần ở bên ngoài làm loạn, Tô Ngạn cũng đã bỏ qua mọi thứ... chỉ vì thương em...


Cô ngủ quên đi lúc nào chẳng hay trên sofa, lúc mở mắt dậy cũng đã hơn ba giờ sáng. Vội vàng vào phòng tắm, thay bộ đồ mới rồi lái xe đến bệnh viện, trên đường còn ghé vào quán ăn mà em thích ăn mua chi em một phần súp gà nóng để lúc em thức dậy có thể ăn rồi. Tô Ngạn vui vẻ tiến gần đến dãy phòng bệnh.

Âm thanh cánh cửa quen thuộc vang lên, Tô Ngạn đứng lặng người một hồi lâu, nhìn Trần Nhiên đang nắm lấy tay Hoài An mà ngủ thiếp đi bên cạnh em. Em cũng vậy, bàn tay nhỏ kia giữ chặt tay Trần Nhiên chẳng buông. Khoé mắt Tô Ngạn chợt đỏ, lòng bàn tay nắm chặt như đang kiềm chế sự tức giận trong lòng mình. Lùi lại hai bước, đóng lại cánh cửa rồi đi thẳng về phòng làm việc. Trong lòng cô, khó chịu đến mức chẳng thể nói thành lời, Tô Ngạn bước đến bên bàn làm việc, đấm mạnh một cái vào mặt bàn, những đốt ngón tay liền đỏ lên. Rốt cuộc, tình cảm mấy năm qua mỏng manh như thế sao? Không đáng trân trọng như thế sao?


Trịnh Khánh Ân bên ngoài gõ cửa hai cái rồi bước vào, em bất ngờ vì Tô Ngạn vẫn còn ở bệnh viện vào giờ này, vì hôm nay cô không hề có ca trực, đặt một bộ hồ sơ lên bàn liền quan tâm hỏi

" Viện trưởng, chị không về nhà sao?"

" Tôi vừa mới đến" Tô Ngạn cố trấn tỉnh bản thân mình, lạnh lùng dò xét tài liệu mà Khánh Ân vừa mang đến " Đây là hồ sơ của bác sĩ Tống đưa?"

" Đúng vậy. Tiền bối vừa đem đến lúc nãy, chị ấy vừa đi chưa lâu" Khánh Ân mỉm cười đáp lời Tô Ngạn. Hướng mắt nhìn bàn tay ửng đỏ của cô liền nhíu mày " Tay của chị bị làm sao vậy? Sao lại bắt đầu sưng lên rồi?"

" Không sao, vô tình đụng trúng thôi" Tô Ngạn nhìn vết thương trên tay chẳng buồn biểu tình gì trên khuôn mặt, lắc đầu.

Khánh Ân quay lưng rời khỏi phòng, một lát sau quay lại với cháu thuốc trên tay, kéo tay Tô Ngạn ra phía trước, chăm chú thoa lên tay cô " Chị là viện trưởng, tay chị là tay cứu người, tuyệt đối không thể để bị thương"


Tô Ngạn để yên cho Trịnh Khánh Ân thoa thuốc một lúc rồi rút lại, khách sáo nói cảm ơn em. Cô bây giờ làm gì còn tâm trạng để lo cho bản thân, người cô lo là Lương Hoài An, sức khỏe của em yếu như vậy, làm sao Tô Ngạn có thể yên tâm... nhưng em làm cô đau lòng quá...

Trời vừa sáng, Tô Ngạn ngồi dưới quán cà phê của bệnh viên gọi một tách cà phê. Lâu rồi cô không uống cà phê, hôm nay uống vào có chút làm có thể khó chịu mà đau đầu. Trong lòng nghĩ sẽ ghé đến phòng xem tình hình của em, nhưng rồi cô chỉ đến đặt súp lên bàn rồi rời đi. Em chưa dậy, còn Trần Nhiên cũng chẳng thấy đâu. Trong đầu Tô Ngạn luôn mâu thuẫn thật nhiều, cô biết Trần Nhiên và Lương Hoài An đã từng thích nhau, không tránh khỏi sẽ có những cử chỉ thân mật, nhưng hình ảnh tối qua chẳng thể nào xoá khỏi đầu Tô Ngạn, nó cứ quanh quẩn và dày vò trái tim cô.
Tô Ngạn bước được vài bước vào bên trong bệnh viện thì cảm thấy có gì đó không ổn, mắt của cô chợt nhoè đi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt, cô không nhìn rõ thứ gì nữa, một màn trắng xoá trước mắt cô. Tô Ngạn lắc đầu một lát mọi thứ trở nên rõ ràng hơn một chút. Thoáng nghĩ vì cô đã quá mệt mỏi, chỉ ghé vào khoa mắt lấy thuốc nhỏ mắt rồi lại trở về làm việc.

Tô Ngạn vừa bước vào phòng đã thấy Lương Hoài An ngồi trên sofa cùng một tiếp tài liệu quen thuộc trên bàn. Cô không nói gì, chỉ rót cho em một cốc nước nóng, bước sang ngồi cạnh ôn nhu

" Em thấy trong người em thế nào rồi? Còn thấy khó chịu ở chỗ nào không?"

" Tô Ngạn, cái này là cái gì?" Hoài An không đáp lời cô, đưa tệp hồ sơ ra trước mặt cô " Từ khi nào mà tình hình sức khỏe của em cũng bị chị kiểm soát vậy? Từ khi nào mà bệnh nhân không được phép biết tình hình của mình vậy?"
" Tiểu An, chị không muốn em quá lo lắng mà ảnh hưởng tới tâm trạng của em. Bây giờ tình trạng của em tốt hơn rồi. Không cần quá lo lắng nữa" Tô Ngạn đặt lại hồ sơ bệnh án của em lên bàn, vẫn giọng nói dịu dàng ấy " Tranh thủ nghỉ ngơi"

" Tranh thủ nghỉ ngơi? Chị đang dùng tư cách viện trưởng quan tâm bệnh nhân sao? Thế thì em không cần! Em cần một người yêu em quan tâm đến em, chứ không phải một viện trưởng quan tâm đến công việc của mình!"

" Chị..."

=========