Tô Ngạn đứng dậy ôm lấy người Hoài An vào lòng. Người con gái cô yêu sao lại rơi nước mắt rồi?
" Làm sạch lại khóc?" Tô Ngạn xoa xoa lưng Hoài An " Ngoan nào...không sao rồi, không phải chị vẫn ở đây với em sao?"
" Đồ ngốc! Chị là đại ngốc! Dám truyền nhiều máu như vậy cho em..." Hoài An càng lúc càng khóc lớn tiếng hơn. Em bình thường cả giọt nước mắt cũng không thèm rơi, hôm nay chỉ vì cô truyền máu thôi đã khóc ra như vậy. Từ lúc nào em biết mèo nheo với cô vậy?
" Nói linh tinh..." Tô Ngạn cuối người hôn vào môi em một cái" Chị cứu người yêu chị... Bao nhiêu cũng không nhiều"
Đối với cô, Lương Hoài An em bây giờ chính là tất cả. Bình thường không nói lời yêu thương, không ôn nhu ân cần, nhưng không có nghĩa em ấy gặp chuyện cô cũng ngồi yên trơ mắt nhìn. Dỗ mãi một lúc lâu, cô mèo nhỏ Hoài An mới chịu ngoan ngoãn ngừng khóc mà đi nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ
Hoài An kéo kéo vạt áo Tô Ngạn chu chu môi " Bác sĩ Tô... Em thích chị"
Tô Ngạn nhếch môi " Tôi không thích em"
" Không sợ em sẽ đi tìm những cô y tá xinh đẹp khác sao?" Hoài An lườm Tô Ngạn, nghiến răng " Em có tính sát gái lắm nha"
" Em muốn bị triệt sản hay tiếp tục là người của tôi?" Tô Ngạn nhướng mày nhìn em hỏi. Người của cô, thì đừng hòng ai có cơ hội đụng vào.
Sáng hôm sau, khi đã kiểm tra toàn bộ sức khỏe, thể trạng của Hoài An. Tất cả đều đã ổn định rồi, Tô Ngạn mới ký đơn cho em xuất viện.
" Về nhà được rồi đó" Tô Ngạn nắm tay em bước vào xe
" Em muốn ăn gì đó" Hoài An xoa xoa bụng nhăn mặt " Tối qua đến giờ em bị bỏ đói đấy"
Đây là nhà hàng truyền thống, hương vị cũng rất đặt trưng. Cô vẫn hay thường dùng bữa ở chỗ này vì bà chủ ở đây nấu ăn rất hợp với khẩu vị của Tô Ngạn cô. Hơn nữa, đây là nhà hàng mà Hiểu Khiết đã dẫn cô đến...
" Ăn nhanh... Chị còn phải làm việc của chị nữa" Tô Ngạn ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng nhìn Hoài An mà hối thúc
" Chị thì có việc gì phải làm chứ... Tên lưu manh" Hoài An liếc cô. Em thừa biết cô muốn làm gì, lại còn đưa ra vẻ mặt gắp ráp như thế ai mà chẳng đoán ra. Có giỏi thì sao Tô Ngạn cô không giữ vẻ bình bình đạm đạm mọi khi đi chứ?
Tô Ngạn mỉm cười đưa tay véo má em. Bình thường Tô Ngạn không biết thể hiện tình cảm như thế nào, nhưng chỉ cần là người cô thương yêu, tất cả những gì ân cần, ôn nhu nhất cô đều giành cho người mình thương yêu cả. Cuối cùng thì em cũng chịu ăn xong mà về nhà cùng cô. Vừa về đến nhà Tô Ngạn đã ôm chầm lấy em, vùi đầu vào cổ em mà hôn, để lại trên vầng cổ trắng ngần một dấu hôn ửng đỏ.
Hoài An mỉm cười ôm cổ Tô Ngạn " Mau đi nghe điện thoại đi kìa"
Tô Ngạn lắc đầu vùi vào hõm cổ em mà nút" Không nghe"
" Lỡ có chuyện quan trọng thì sao?" Tô Ngạn đành phải nghe theo lời Hoài An mà nhấc máy nhận cuộc gọi
Là Trịnh Tử. Giọng nói từ đầu giây bên kia có phần nghiêm trọng lạ thường. Tô Ngạn cũng đã phần nào hiểu được vấn đề sắp được đề cập đến trong cuộc trò chuyện này
" Tôi nghe"
" Người của Tịnh Long hình như đã phát hiện điều gì rồi... Tôi hiện tại không biết có nên lập tức hành động hay không?"
" Bức dây động rừng.... Cậu đang ở đâu? Chờ tôi đến"
" Bến cảng phía tây thành phố"
Tô Ngạn gác máy. Đưa tay chỉnh lại quần áo, hướng mắt vào phòng ngủ " Nằm yên... Chờ chị về... Chúng ta đốt cháy giai đoạn"
====