Bác Sĩ Thú Y

Chương 75: 75: Đây Là Bạn Trai Của Em






Quê nhà của Bạch Lê ở thành phố Hằng, cách thành phố Nam 3 tiếng rưỡi đi xe.
Cho đến ngày khởi hành, cô cũng không tiết lộ một chút tin tức nào về Thẩm Ám với gia đình.
Thẩm Ám biết cô ngượng ngùng, dự định để cho cô thong thả một chút, đợi đến ngày hôm sau mới ghé thăm chào hỏi gia đình.

Chẳng ngờ được xe mà anh thuê vừa đến giao lộ thì đã gặp người nhà của Bạch Lê rồi.
Bạch Lê nói với người trong nhà rằng cô ngồi tàu cao tốc trở về, nhưng chị hai của Bạch Lê đã chuẩn bị ra đón cô, chị ba và em trai cũng có ý định đến đó, cho nên một nhà mấy người đều ra đây.

Taxi vừa đến thì đúng lúc nhìn thấy xe của Bạch Lê cũng chậm rãi dừng lại bên kia đường, đoàn người vừa chuẩn bị lên xe đã thấy Bạch Lê ngồi ở ghế sau, bên cạnh còn có Thẩm Ám ngồi cùng.
“…”
Không khí im lặng trong vài giây.

Vẫn là Thẩm Ám nhìn ra dáng vẻ của chị em Bạch Lê có nét tương đồng, lúc này mới mở miệng chào hỏi, “Xin chào, tôi tên là Thẩm Ám.”
“Anh, xin chào.” Chị hai của Bạch Lê tên Bạch Tuyết.

Không biết có phải vì nguyên nhân gia đình hay không mà tính cách của bốn anh chị em đều có chút tự ti, khi nhìn thấy người lạ đều sẽ thận trọng và lo lắng, tất cả đều lộ ra trong nháy mắt.
“Bạch, Bạch Lê, đây là em…Em…?” Chị ba của Bạch Lê tên gọi Bạch Bình, so với Bạch Lê chỉ lớn hơn một tuổi nhưng dáng vẻ thoạt nhìn lại lớn hơn bốn năm tuổi.
Bạch Lê căn bản không nghĩ tới chưa xuống xe đã gặp phải bọn họ, trong lúc nhất thời căng thẳng đến sau lưng đều đổ đầy mồ hôi.

Cô hơi hé môi, đầu ngón tay dùng sức nhéo lòng bàn tay để kiềm chế sự khẩn trương, lúc này mới nhìn về những người kia trả lời, “Đây là bạn trai của em.”
Cả hai người chị đều ngạc nhiên trừng to mắt, đứa em trai nhỏ hơn Bạch Lê ba tuổi tên gọi Bạch Phi không tưởng tượng nổi mà trực tiếp phát ra tiếng, “Bạn trai?! Bạn trai của chị tư?!”
Lỗ tai và khuôn mặt của Bạch Lê đều đỏ hồng, xuống xe ở sau Thẩm Ám, lúc này mới gật đầu, “…Phải.”
Thẩm Ám mở cốp xe lấy hành lý, còn có không ít quà tặng, anh cầm đồ vật rồi đưa đến trong tay Bạch Phi, sờ nhẹ đầu cậu ấy, “Em trai, giúp anh một chút?”
Bạch Phi bị sờ đến ngạc nhiên, tay vô thức đón lấy những hộp quà mà Thẩm Ám đưa sang.
Chờ cậu ấy đã cầm mấy món đồ rồi mới chợt nhớ đến thế mà Thẩm Ám lại gọi mình là em trai.
Trên xe còn có không ít quà tặng chất đầy trong cốp xe, chị hai và chị ba của Bạch Lê cũng tự nhiên bước đến giúp đỡ.

Đoàn người cầm theo rất nhiều đồ vật trở về còn Bạch Lê chỉ xách mỗi túi đồ của chính mình.
Đi được vài bước thì Thẩm Ám quay đầu lại, vươn tay cầm luôn túi đồ trong tay của cô treo trên người mình rồi nắm lấy tay đối phương.
Bạch Lê đỏ mặt muốn rút ra nhưng ngón tay cái của Thẩm Ám lại vuốt ve một chút mu bàn tay của cô như để trấn an, Bạch Lê đã ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Ngôi nhà trước đây của Bạch Lê đã phá dỡ và dời đi nơi khác, bọn họ thu về 56 vạn tiền đền bù, bốn năm trước ba của cô đã mượn thêm chút tiền, dùng toàn bộ số tiền mua một căn hộ ở vùng ngoại ô thành phố, đăng ký dưới danh nghĩa của Bạch Phi.
Môi trường của khu căn hộ có thể xem như khá tốt, chỉ là đến mùa đông thì khắp nơi có chút đìu hiu vắng vẻ.


Nhóm người lên lầu, đến tầng bốn thì ngừng lại, Bạch Tuyết móc chìa khóa ra mở cửa, hướng về phía phòng khách gọi to, “Ba mẹ, Bạch Lê đã về rồi.”
Mẹ của Bạch Lê, Chu Quyên nhanh chân chạy ra từ nhà bếp, “Ai da, đã về rồi à?”
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân hình cao to của Thẩm Ám, ngũ quan của người đàn ông đặc biệt đẹp trai, mặc một cái áo khoác màu trắng, trong tay còn cầm theo quà tặng hướng về phía bà ấy hơi mỉm cười, “Xin chào dì, con là Thẩm Ám, có cần đổi giày không ạ?”
Chu Quyên sửng sốt vài giây mới “A” một tiếng, chỉ vào tủ giày ở trước cửa đáp, “Có có có, cái kia, màu đen, không, màu trắng, có có có, tôi tìm cho cậu.”
Bà ấy tìm xong dép lê mới ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn Thẩm Ám hỏi, “Ngại quá, cậu là ai vậy?”
Thẩm Ám dẫn Bạch Lê đang đứng ở phía sau tiến vào, khẽ mỉm cười đáp, “Con là bạn trai của Bạch Lê.

Thực xin lỗi trước đó chưa chào hỏi qua với mọi người.

Hôm nay con đến đây liệu có làm phiền mọi người không ạ?”
“Không đâu không đâu.” Chu Quyên cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, đón tiếp Thẩm Ám còn có mấy người Bạch Tuyết đang ở phía sau bước vào, lại đẩy nhẹ bả vai Bạch Tuyết, “Nhanh đi gọi ba con ra đây, nói trong nhà có khách đến thăm!”
“Mau mời vào, con đến ngồi đi.” Chu Quyên đón tiếp Thẩm Ám vào cửa rồi lại lôi kéo Bạch Lê nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì đây? Khi nào thì con nói chuyện yêu đương mà cũng không nói với chúng ta vậy? Hôm nay có về thì ít nhất trước đó cũng gọi điện thoại nói với chúng ta một tiếng, để mọi người còn chuẩn bị nữa.”

Bạch Lê còn chưa kịp trả lời thì Bạch Kiến Uy đã ra đến.

Ông ấy bị thương ở chân, hiện tại đi đường vẫn còn phải chống nạng, tuy rằng hành động không tiện nhưng khí thế vẫn còn, Bạch Lê vừa nhìn thấy ông ấy thì cơ thể không tự chủ được mà co người lại.
Thẩm Ám đứng ở trước che chắn cho cô, vươn tay về phía Bạch Kiến Uy, “Chào chú, con là Thẩm Ám, bạn trai của Bạch Lê.”
Bạch Kiến Uy quan sát anh một lát rồi nhíu mày hỏi, “Cậu làm nghề gì?”
“Bác sĩ thú y ạ.” Thẩm Ám không chút để tâm thái độ của đối phương, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Có một cửa hàng phòng khám.”
Chu Quyên bước đến bên cạnh Bạch Kiến Uy, chọc nhẹ vào cánh tay của ông ấy, “Ông để cho người ta chút mặt mũi nữa!”
Bạch Kiến Uy lúc này mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Thẩm Ám, “Qua bên kia ngồi đi.”
Có thể xem như ấn tượng đầu tiên đã thông qua.
Bạch Lê thở phào nhẹ nhõm, chỉ trong vòng không đến một phút ngắn ngủi như vậy nhưng sau lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.