Bác Sĩ Thú Y

Chương 73: 73: Em Muốn Anh






Vào ngày tết dương lịch, cô được Thẩm Ám dẫn ra ngoài, ở trên quảng trường trung tâm thành phố cùng với một nhóm người xa lạ đếm ngược qua năm mới.
Bên cạnh đều là những gương mặt không quen thuộc đang tươi cười, cô bị bầu không khí phấn khởi lây nhiễm nên cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Thời điểm đếm ngược đến 0 giờ thì Thẩm Ám ôm Bạch Lê rồi cúi đầu hôn lên môi đối phương.
Pháo hoa nổ tung trong không trung tạo thành những tiếng vang lớn, thế nhưng cô lại nghe thật rõ ràng giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
Anh nói: “Năm mới vui vẻ.”
Trái tim cô kịch liệt run rẩy, giữa sự ngượng ngùng chủ động đáp lại nụ hôn của người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên cô dám lớn mật như vậy ở nơi công cộng cho nên thân thể đều căng thẳng đến phát run.


Đêm đó bọn họ ở lại trong một khách sạn của trung tâm thành phố, rạng sáng một giờ, Thẩm Ám phấn khởi quá độ mà đè cô ở trước cửa sổ sát đất làm thật lâu.
Đới Mi gửi tin nhắn qua nhưng không thấy cô trả lời thì gọi điện thoại đến.

Người nhận cuộc gọi là Thẩm Ám, anh sợ đánh thức Bạch Lê nên đè thấp giọng nói của mình, chỉ ngắn gọn đáp, “Em ấy còn ngủ.”
Chỉ với bốn chữ đơn giản đã làm lỗ tai của Đới Mi đều tê dại.
Buổi tối Bạch Lê mới gọi điện thoại cho Đới Mi, khi đó cô ấy còn đang chìm đắm trong bốn chữ kia của Thẩm Ám, “Dễ nghe muốn chết luôn! Tớ cmn thiếu chút nữa nghe nứng luôn!”
Bạch Lê: “…”
Đới Mi đã nhận một đơn hàng, bởi vì gần đây Bạch Lê bận rộn với việc hẹn hò cho nên Đới Mi giới thiệu mấy đơn hàng đều không gấp, chỉ cần nộp trong vòng một tuần là được.

Bạch Lê nói cảm ơn, lại bị Đới Mi truy hỏi ngày hôm qua đã đón năm mới ở chỗ nào, cô đỏ mặt ấp úng khai báo địa điểm.
Đới Mi được voi đòi tiên hỏi còn thêm Thẩm Ám có làm chuyện gì kinh hỉ trên giường không thì vành tai Bạch Lê dần đỏ lên, lập tức cúp điện thoại.
Tết dương lịch qua đi, thời tiết ngày càng lạnh, buổi đêm còn có chút tuyết rơi xuống, trong không khí lộ ra hàn ý khô ráo lạnh lẽo.
Mỗi cuối tuần, Thẩm Ám đều sẽ dẫn Bạch Lê ra ngoài dạo một vòng, ban ngay sẽ đưa cô đến công viên phơi nắng còn buổi tối thì ghé đến chợ đêm.
Lúc bắt đầu, cô cũng không thoải mái lắm nhưng qua nhiều lần thì Bạch Lê đã dần dần học cách thả lỏng khi ở bên cạnh Thẩm Ám.

Cô đón lấy bong bóng phát sáng trong tay anh, ở trong đám đông đỏ mặt ăn xiên que gà rán mà anh đưa qua.
Thẩm Ám đem lực chú ý của cô đặt lên trên người mình, để cô quên đi chuyện bản thân đang ở nơi công cộng, vì thế Bạch Lê sẽ làm ra một ít…hành động mà sau này khi ngẫm lại sẽ cảm thấy ngượng đến đỏ mặt run run.
Ngày tuyết rơi nặng hạt hôm đó, cô bị Thẩm Ám kéo đến phố Hồ Đồng cùng nhau ở dưới lầu đắp người tuyết.


Chóp mũi cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, trên mặt lại là dáng vẻ tươi cười vui vẻ.
“Đến chụp ảnh đi.” Thẩm Ám nắm chắc khung đỡ điện thoại rồi kéo cô đứng bên cạnh người tuyết chụp ảnh.
Bọn họ chụp rất nhiều, từng bức từng bức lấp đầy album ảnh.

Khi Bạch Lê ở nhà thường ngẫu nhiên mở ra xem, vừa ngắm nhìn vừa ngây ngốc cười.
Đôi khi Đới Mi cũng sẽ ở lại ăn cơm, ăn xong rồi thì cả hai cùng chui vào trong phòng cô, ôm album ảnh lật xem từng tấm.

Lúc trước Bạch Lê cũng từng đề cập qua khi bác sĩ Thẩm không có việc gì thường thích chụp ảnh rồi rửa ra, vì thế mà bất cứ lúc nào Đới Mi rảnh đều chạy đến xem album ảnh của bọn họ.
Đới Mi nói là mùa đông đến rồi, muốn ăn một chút cẩu lương.
Bạch Lê: “…”
Thỉnh thoảng buổi tối Thẩm Ám bận đến mức mãi khuya mới trở về, Bạch Lê thì làm ổ trên ghế sô pha, ủ trong tấm chăn bông chờ anh.


Khi anh mở cửa bước vào, Bạch Lê sẽ dẫm lên thảm đi về phía Thẩm Ám rồi đón lấy áo khoác lông trong tay anh.
“Lần sau không cần chờ anh nữa.” Thẩm Ám vào nhà vệ sinh rửa sạch tay bằng nước nóng, chờ cho đến khi hơi lạnh trên người lui đi một chút, lúc này anh mới kéo người ôm vào trong lòng, “Đi ngủ sớm một chút có biết không?”
Bạch Lê dựa vào ngực khẽ lắc đầu .
Anh duỗi tay bóp nhẹ khuôn mặt cô, “Không nghe lời? Hử?”
Bạch Lê đỏ mặt vòng tay ôm lấy eo anh, nhỏ giọng đáp: “Em muốn chờ anh.”
“Bỏ chữ thứ ba đi, lặp lại lần nữa.” Thẩm Ám nâng cằm cô lên rồi hôn lên môi người nọ.
Hàng lông mi của Bạch Lê run nhè nhẹ, cô cắn môi nói: “…Em muốn anh.”
Thẩm Ám ngậm lấy đôi môi cô, đặt người trên ghế sô pha rồi hôn xuống, “Ngoan lắm.”