Bác Sĩ Thú Y

Chương 67: 67: Xấu Hổ






Buổi chiều Bạch Lê đi theo Thẩm Ám đến phòng khám, cô càng mặc kín mít hơn ngày hôm qua, bởi vì trên người khắp nơi đều có dấu hôn nên cô còn quấn thêm cả khăn quàng cổ.

Khi Thẩm Ám đưa cô đến phòng khám, ngoại trừ Đàm Viên Viên, những vị khách hàng khác đều gửi tin nhắn trong nhóm hỏi bạn gái của Thẩm Ám cố tình không muốn bọn họ nhìn thấy ngoại hình của mình, chỉ để cho bọn họ nhìn thấy như này không?
Với tư cách là người trong cuộc, Tân Viên Viên đối mặt với những câu hỏi của khách hàng một mực lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Cô không dám tìm đường chết trước mặt Thẩm Ám, cảnh ngày hôm qua Thẩm Ám đã bí mật đưa Bạch Lê đến, mặc dù hai người không có bất kỳ hành vi thân mật nào trước mặt mọi người, nhưng chỉ trong vài giờ, tài khoản WeChat của Đàm Viên Viên đã đầy rẫy những tin nhắn của Thẩm Ám gửi đến, cái gì mà gọi một cốc sữa nóng, gọi hai món tráng miệng, lại còn đến văn phòng hỏi xem cô có muốn uống nước gì không, v.

v … đều do anh Ám lạnh lùng gửi đến.

Nhìn thấy điều này, Tân Viên Viên nhớ lại những gì Miêu Triển Bằng đã nói trước đó, cuối cùng cũng hiểu ra thấy quỷ là như thế nào.

Bạch Lê rất ít nói, ngoại trừ việc đi vệ sinh thì cô thành thật ngồi ở trong phòng làm việc cả một buổi chiều, thỉnh thoảng Đàm Viên Viên vào hỏi cô có muốn ăn gì không, cô vừa hồi hộp vừa lo lắng cảm ơn rồi lắc đầu nói không.


Giọng nói rất nhẹ nhàng và mềm mại.

Là một cô gái khiến mọi người không kìm lòng được nảy sinh thiện cảm.

Vị bác sĩ già người Trung Quốc ở bên cạnh nghe tin Thẩm Ám có bạn gái, một buổi chiều đi loanh quanh ở cửa vài vòng, chỉ tiếc là không gặp ai cả, khi buổi tối Thẩm Ám tan làm về, lúc này anh mới đưa Bạch Lê đi một vòng qua bên cách vách, coi như là ra mắt vị bác sĩ già kia.

Vị bác sĩ già liền nói “Tốt, tốt, tốt!”, khiến cho Bạch Lê đỏ bừng cả mặt, khi bị Thẩm Ám dẫn ra ngoài, cô vẫn cúi đầu.

“Xấu hổ sao?” Thẩm Ám cúi đầu nhìn cô, Bạch Lê quay mặt trốn đi, bị anh ôm vào trong lòng, tháo khẩu trang rồi ôm mặt nhìn.

Bạch Lê co người lại, khôngcó né tránh, cắn môi nói nhỏ: “Không có.


Miệng thì nói không nhưng vành tai và cổ đã đỏ bừng, Thẩm Ám mỉm cười đặt lên môi cô một nụ hôn.

Miêu Triển Bằng đang trực ca đêm đi ra chuẩn bị vứt rác, thấy cảnh này liền vội vàng đi vào.

Sau cơn mưa, thời tiết lạnh hơn.

Thẩm Ám khóa chiếc xe máy để trong gara, tan làm đều là chạy bộ về.


Chỗ để xe gần phòng khám và nơi anh ở tương đối chật, việc lái xe vừa không tiện cho anh lại vừa phiền phức.

Bạch Lê hiếm khi ra ngoài, mùa đông cô đều ở nhà như một con sóc, thu thập đủ thức ăn cho mùa đông.

Vào buổi chiều khi trời đầy nắng Thẩm Ám sẽ đến kéo cô dạo một vòng bên ngoài, phơi nắng rồi đưa cô đi thử một vài món tráng miệng mới, cả hai người tay trong tay đi dọc con đường đến phòng khám, sau đó, anh ấy bận công việc, cô cứ nghỉ ngơi ở văn phòng hoặc làm việc.

Thẩm Ám mua cho cô một chiếc máy tính mới đặt trên bàn làm việc của anh, thỉnh thoảng đến đây, cô dùng chiếc máy tính đó để làm việc, thay vì mang máy tính từ nhà đến.

Anh ta không nói cho Bạch Lê biết khi mua máy tính, chờ Bạch Lê đi tới mới phát hiện trên máy tính mới có dán một hình quả lê, màn hình bật lên là hình của cô và Thẩm Ám trên ghế sô pha.

Cô đặc biệt sợ cái lạnh của mùa đông, ngồi co ro trên ghế sô pha, quấn chăn và ôm máy tính, sau khi Thẩm Ám trở về liề cô ôm cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh cao khiến cô rất khoan khoái trong vòng tay của anh.

Thẩm Ám cúi đầu hôn, cầm lấy điện thoại đưa cho cô, “Chụp ảnh đi.



Bạch Lộ bị nụ hôn làm cho có chút bối rối, “Chụp cái gì?”
Thẩm Ám ngậm lấy môi cô mà mút, hơi thở trở nên nặng hơn một chút.

, “Chụp chúng ta.


Trong bức ảnh, Bạch Lê nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt xấu hổ, cô có làn da trắng và đôi mắt đen long lanh ướt át, cô dựa vào lồng ngực nam nhân, đường viền cổ áo hơi hở ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Người đàn ông đặt cằm lên cổ cô, các đường nét trên khuôn mặt rất sâu sắc, góc cạnh, mí mắt rất sâu, làm cho đôi mắt sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng.

.